Tủi phận 25

Tác giả : Lương Thị Bé

Hai người đàn ông đeo kiếng đen đó cũng bước vào quán nước và ngồi cách 3 cái bàn, cũng gọi nước ngọt ra ngồi uống.

Tú ngồi lén liếc mắt theo dõi bọn họ, không biết hai người đàn ông đó liệu sẽ làm gì tiếp theo khi thấy có Tú luôn kề bên. Đúng là sự có mặt của Tú làm bọn họ không thể nào ra tay được. Một người đàn ông đó bước ra ngoài đứng gọi một cuộc gọi đến cho người đàn bà cầm đầu bọn chúng. Giọng nói thâm trầm từ miệng hắn ta.

– Tôi đã theo hai đứa nó tới huyện Bình Chánh rồi, thằng nhóc đó vẫn chưa rời con bé nên tôi chưa hành động.

Lời người đàn bà từ đầu dây bên kia phát ra.

– Đừng manh động, hãy theo dõi đến cùng để biết nơi cư trú của nó ở đâu rồi tùy cơ ứng biến.

– Dạ vâng anh.

– Giữa ban ngày ban mặt đừng quá manh động. Theo dõi sát sao cho chị là được. Nếu khó quá thì chỉ cần biết nó ở đâu là được, mai hẵng tính…

– Ok.

Hắn gọi xong bước thẳng vào trong quán ngồi, lấy bàn tay che miệng và thủ thỉ nhỏ giọng với đồng bọn về âm mưu đang toan tính cùng nhau sau khi hội ý với bà Hoa xong.

Tú liếc mắt lo sợ biết rằng bọn họ đang âm mưu gì đó. Tú cố nghĩ cách thoát thân…

Vy uống hết ly nước ngọt rồi bảo Tú.

– Giờ mình đi chưa anh hai?

– Mày nôn quá! Từ từ đã.

– Em muốn đi vệ sinh quá!

– Đi đi.
Vy chạy thẳng ra sau hỏi nhà vệ sinh. Tú cũng đứng dậy chạy theo em gáι.

Tú ra khu nhà vệ sinh chờ Vy, thấy em gáι bước ra, Tú liền chặn ngang và đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. Tú khẽ bảo.

– Đừng bước vào quán.

– Có gì vậy anh?

– Có hai người đàn ông đã theo dõi tao với mày từ Long An tới đây đó. Mày có thấy hai gã kiếng đen khi nãy không.

Vy thò đầu nhìn ra quán nước.

– Trời! Sao anh không nói sớm. Mà bọn họ theo dõi anh em mình làm gì vậy?

– Bọn nó đang nhắm vào mày đó Hĩm à!

Vy lo sợ.

– Vậy hả? Họ định làm gì em vậy?

– Để lát nữa tới chỗ an toàn tao nói cho biết. Giờ mày chỉ cần nghe lời tao là được.

Vy đứng sợ hãï, không dám đi nữa. Tú nhìn giỏ quần áo của Vy, Tú nãy ra ý định phải thay đổi quần áo cải trang ᵭάпҺ lạc hướng bọn người kia. Tú liền bảo em gáι.

– Mày vào nhà vệ sinh mày thay bộ đồ khác đi. Còn bộ kia đưa cho tao.

– Anh tính làm gì?

Tú kề miệng vào tai Vy.

– Cải trang đi để trốn ra khỏi đây.

– Liệu có được không anh hai?

– Nhanh lên đi. Hỏi nhiều làm gì.

Vy và Tú cũng lần lượt vào trong thay bộ quần áo khác.

Tú lục túi ҳάch lấy son môi tô vẽ vào miệng, lấy kem phấn bôi vào mặt giả gáι. Giờ đây trông Tú cũng khác đi nhiều cùng với bộ cάпh của nữ.

Sau đó Tú mở dây buộc tóc của Vy ra rồi cũng trang điểm cho Vy một chút và cho em gáι đeo khẩu trang.

Sau khi thay đổi quần áo tóc tai, Tú bỏ túi đồ vào bụng Vy giả làm bà bầu, và dẫn em gáι ra ngoài. Vy run run sợ hãï.

– Có khi nào bị phát hiện không anh hai?

– Không đâu. Nhìn khác rồi.

– Giờ chuồn lẹ.

Tú cặp vai Vy bước nhanh ra và lướt qua mặt hai người đàn ông tình nghi kia và ra khỏi quán nước và đi thẳng ra nơi có đội xe ôm đang chờ khách. Không cần khảo giá Tú vội vàng hối thúc người đàn ông chạy đi. Người đàn ông xe ôm hỏi.

– Có gì mà vội vậy?

– Chú cứ chạy đi.

Tú quay lại hướng quán nước nhìn thấy hai gã đó đứng dậy và bước ra đường như dòm ngó ai đó.

Tú và Vy đi xe ôm đến khu trọ Vy ở, rồi tính tiền xe ôm. Thấy cửa phòng bị khóa, Vy biết Tấn đã đi làm nên Vy lấy chìa khóa ra mở cửa và vào trong cùng Tú. Tú nhìn xung quanh rồi hỏi.

– Mày sống chung với người đó rồi sau này ai ưng mày nữa hả?

– Không ai thì thôi. Anh khéo lo quá!

– Nghe tao dặn nè, mày ra đường nhớ chú ý ngó trước sau nha. Mà bà Hoa gì đó nói mẹ mày thì đừng có tin nghe không? Một là bả không phải mẹ mày, hai là bả là mẹ mày nhưng bả không có thương mày, và bà ta đang cho người ๒.ắ.t ς-.ó.ς mày như là để làm gì đó có lợi cho bà ta đó.

Vy chớp mắt kinh ngạc.

– Thấy ghê vậy hả? Thiệt không vậy? Mà sao anh biết.

– Tao làm anh mày, mày tin tao đi. Không nói nhiều.

Vy có điện thoại nên mở ra nghe máy, thấy bà Uyên gọi.

– Dạ a lô.

– Cháu lên Sài Gòn chưa?

– Dạ rồi. Cháu đang ở phòng trọ.

– Tý nữa cô đến gặp cháu bàn công việc chút nha. Cô cũng gần đến rồi đó.

Kết thúc cuộc gọi, Vy tới dọn dẹp lại căn phòng trọ, thấy Tú vẫn ngồi, Vy hỏi.

– Anh tính chừng nào về.

– Mày nhớ lời tao dặn nha Hĩm.

– Em biết rồi. Anh tính mặc vậy đi về luôn hả?

– Thôi để tao thay đồ ra, thấy gớm quá!

Tú vào nhà vệ sinh thay bộ quần áo con gáι của Tú ra. Vì bất cẩn nên Tú trượt chân ngã ướt quần. Tú đành phải cởi cái quần chíp kia bỏ vào sọt rác.

Vy cũng thấy thương anh trai vì ở nhà chỉ có mình Tú là tốt với cô. Tuy vẻ bề ngoài Tú cộc cằn, thô lỗ nhưng trong tâm cũng không đến nỗi nào là xấu. Chỉ có cái пghιệп ς.ờ .๒.ạ.ς là Tú lao vào như con thiêu thân. Nói chung cũng là do cách dạy dỗ của cha mẹ một phần nào cũng ảnh hưởng đến một người con như Tú.

Chợt bà Uyên xuất hiện đột ngột làm hai anh em nhà Tú phải giật mình. Bà Uyên nhìn thấy con gáι mừng vui hiện rõ từng ánh mắt. Bà cười hỏi.

– Đây là ai hả Vy?

– Dạ anh hai cháu đó cô.

Bà Uyên bước vào trong căn phòng trọ ngồi, bà đưa ánh mắt nhìn Vy rồi hỏi.

– Ba cháu thế nào rồi.

– Dạ ba cháu đi làm xa rồi.

– Ừ. Cô bận quá chứ không là cô đón cháu chiều hôm qua rồi.

– Thôi mắc công cô.

– Thôi có gì liên lạc sau nha, cô phải đến spa rồi.

– Dạ.

Bà Uyên lại nhìn Vy bằng một ánh mắt như của người thân, chứa đựng đầy yêu thương trong từng cử chỉ và lời nói rồi bước đi. Bà Uyên đi khuất, Tú nhìn theo khó hiểu.

– Bà chủ của mày đó hả?

– Sao không anh?

– Thấy bà ấy có vẻ giống mày.

– Sao giống?

– Tao cứ thấy khuôn mặt hao hao giống nhau. Lạ thật đó. Bà ấy với mày có vẻ thân thiết.

– Dạ, bà ấy thương em lắm! Luôn coi em như con.

– Tao thấy lạ thiệt đó. Thôi tao về nghe Nhớ lời dặn đó phải cẩn thận.

Tu ra khỏi khu trọ và đi bộ ra đường lộ để đón xe ôm lên bến xe đi về Long An.

***

Chiều hôm đó, Tấn đi làm về, anh đón con gáι về thấy Vy nên rất vui. Đi là về mình mẩy dơ bẩn nên Tấn vội đi tắm.

Vừa tắm xong thì chợt thấy cái quần nhỏ của nam giới nằm trong giỏ rác. Tấn khó hiểu cầm lên nhìn. Tấn nghi hoăc.

Không lẽ Vy qua lại với người đàn ông khác chăng? Không thể nào…??!

Tấn không tài nào hiểu nổi Vy, anh cũng không dám tin Vy lại là người như vậy.

Tấn bước ra hỏi Vy.

– Em về đây lúc mấy giờ.

– Chắc cũng 9 giờ đó anh. Muốn gọi báo cho anh mà do điện thoại anh không liên lạc được.

– Ừ.

Tấn lại ra ngoài hành lang ngồi bâng quơ suy nghĩ. Thì người cùng xóm trọ rủ anh nhậu. Tấn chẳng từ chối vì buồn nên cũng qua phòng ai kia nhậu cho đến lúc say.

Đêm hôm đó, vì say nên Tấn ghen tuông về phòng trọ anh nói với cô.
– Thật sự anh thương em, anh đã cố gắng rất nhiều vì em.

Vy thấy Tấn say mèm nên cô hơi bực vì Tấn đã nói không uống ɾượu nữa mà anh không giữ lời. Cô cũng khuyên.

– Anh ngủ đi, mai anh tỉnh rồi nói.

Tấn vì say nên mất lý trí khi bản năng đàn ông trỗi dậy. Anh đã có hành vi không đúng với cô. Lần này Tấn không tỉnh táo như lần trước nên đã lấy đi đời con gáι của Vy. Mặc cho Vy uất ức trong nước mắt tủi hờn.

Bài viết khác

Chuyện nhân quả – Đây là quy luật tất yếu của số phận

CHUYỆN NHÂN QUẢ Chuyện kể rằng có một người tên là Đức Thiện. Anh làm việc cho một hãng chuyên kinh doanh hàng ngoại. Chủ hãng đánh giá cao sự chân thành và chăm chỉ của Đức Thiện. Ông thường hay giao cho anh công việc đi thu tiền hàng. Vào một năm nọ, chỉ […]

Quyết định của mẹ chồng – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Mười năm kết hôn, chồng tôi dẫn tiểu tam về nhà, trước mặt tôi, cầu xin mẹ chồng tác thành. Mẹ chồng gật đầu đồng ý cho tôi với chồng ly hôn. Mẹ chồng nhận tôi làm con gái, sau đó nắm tay tiểu tam, chân thành nói: “Sau này việc nhà giao cho con.” […]

Phéρ thử tình người – Câu chuyện mαng ý nghĩα nhân văn sâu sắc và đầy tình thương

Xe tôi đαng chạy trên đường đến đèn vàng, tôi bật đèn để đi chậm đỗ lại cách xe trước khoảng 2m, thì bỗng ầm tận hαi cái húc đuôi xe. Chỗ ấy có CSGT cũng mαy tôi cũng hãm xe bằng tαy nữα nên chỉ nhào lên một chút không húc đuôi xe trước, […]