Tủi phận 22
Tác giả : Lương Thị Bé
Vy không tình nghi gì về bà dì ghẻ ᵭộc ác nên hỏi lại Tấn.
– Bà ấy làm gì em sao?
– Anh không biết nhưng tại mấy hôm trước bà ấy điện thoại vào số anh hoài mà không nói gì. Nếu cần em thật sự thì sẽ không như vậy, nên anh thấy lo.
– Chắc mai em về xem thử có chuyện gì với ba em không?
– Để anh xin bên công trình nghỉ về chung với em..
Tấn bấm số gọi cho chị quản lý xin nghỉ ngày mai nhưng bị từ chối vì thiếu công nhân. Tấn nhớ đến mẹ anh mới gọi vì có giấy mời liên quan đến việc ly hôn với vợ nên đề đưa ra ý định với Vy.
– Thôi để 3 hôm nửa về với anh luôn, anh cũng gần về để giải quyết đơn ly hôn với vợ rồi.
– Không được. Nhỡ ba em có chuyện gì thật sao? Mai em về một mình cũng được.
– Vậy em cẩn thận nha em.
Tấn cứ thấy bất an trong lòng vì nghi ngờ bà mẹ ghẻ Vy đang âm mưu gì đó,
vì mấy hôm trước có gọi anh vài lần nhưng khi anh nghe máy lại không trả lời.
Tấn cầm điện thoại của Vy để lưu số anh vào, thấy cô được bà chủ cho điện thoại mới ngon lành nên Tấn thấy lạ..
– Bà chủ tốt với em quá ha.
– Vâng. Em cũng không biết.
Vy ngồi kể hết một sự thật lạ lùng từ khi bước chân vào căn nhà đó cho Tấn nghe hết mọi thứ, từ chuyện mua quần áo rồi đưa đi spa, cho ăn sang nữa, nhưng Vy quên béng cái chuyện bị nhổ mấy sợi tóc nên không kể. Tấn nghe xong cũng khó hiểu nhưng rồi anh nghĩ bụng và nói ra cho Vy biết.
– Chắc bà thấy em xinh xắn, dễ thương và Ϯộι nghiệp nên quý mến thôi.
– Bà cũng đòi nhận em làm con nuôi nữa, mà em không chấp nhận.
-Vì anh ư?
Vy im lặng nghĩ đến hôm qua, mình đã từ chối việc làm con nuôi của bà Uyên là vì ai? Dẫu biết rằng đó là cơ hội tốt trong đời mình, chưa bao giờ được ăn ngon, được mặc đẹp, điều sung sướng thì ai mà chẳng thích, nhưng Vy đã bỏ lỡ tất cả để đi con đường mà con tιм đã mách bảo. Cuối cùng cũng chỉ vì nghĩ đến anh.
Giờ đây Vy không dám nói ra điều đó cho Tấn biết, sợ anh lại trêu. Đôi khi muốn thổ lộ cảm xúc, tình cảm thật của mình nhưng không hiểu tại sao lại khó mở lời nên thôi.
Tấn khắc khoải, lo âu ngày mai nay như có một điều chẳng lành sắp diễn ra.
Anh chưa gặp mặt bà mẹ kế đó, nhưng qua lời kể và những gì anh biết thì bà ấy là người xấu xa ᵭộc ác. Không biết bà ta dụ dỗ Vy về là có ý gì.
Sáng hôm sau…
Đang ngồi ăn sáng, Tấn bảo.
– Hay em gọi điện cho bà ấy lần nữa rồi đưa anh nói chuyện cho.
Tấn không chờ Vy trả lời liền lấy máy anh bấm gọi cho ngay cho bà Vĩnh, vừa gọi bà Vĩnh đã hỏi.
– Sao nay có về không hả?
Vy đáp.
– Sao hả dì? Con về.
– Mấy giờ?
– Mà dì cho con gặp ba nói chuyện chút đi.
– Ba mày ăn còn chưa nổi nữa huống hồ chi nói chuyện.
Vy nghe liền hσảпg hốϮ.
– Vậy để con về.
– Mấy giờ về biết ngỏ tao đón.
Tấn liền giật điện thoại.
– Đón để làm gì? Không về gì hết.
Tấn tắt điện thoại.
Anh đặt tay lên vai Vy và nhìn thẳng vào mắt cô và mở lời ngăn cản.
– Em không nên về, bà ấy chắc đang có ý xấu gì đó. Anh lo lắm!
-Bà ấy nói đúng thì em nghe mà nói sai thì thôi chứ. Không sao đâu anh.
– Em bướng thật đó. Em nghe lời anh một chút đi.
Vy vẫn không nghe lời Tấn mà cô đang lo cho ba mình, tin lời bà mẹ ghẻ. Vy bước ra cửa, Tấn quát lên.
– Này, em đừng về đó. Bà ấy dụ dỗ em thôi. Em ngu ngốc quá đi.
***
Vy ra đón xe rồi bước lên chuyến xe khách để về Long An. Ngồi tгêภ xe, Vy bấm gọi cho bà Vĩnh báo cáo mình đang về. Bà Vĩnh ngọt ngào nói rằng bà sẽ cho người lên đón và bảo Vy ngồi quán nước ngay ngã ba. Vy nghe theo răm rắp.
Thoáng chốc, đã đến Long An, nơi địa điểm cần xuống nên phụ xe bước tới kêu, Vy bước xuống ngã ba rồi tới quán nước dưới con đường về nhà ngồi. Chợt có một gã trai bước tới ngồi vào ghế và hỏi.
– Em là Hĩm phải không? Anh là xe ôm mà dì em bảo anh đến đưa em về nè.
– Vậy đi thôi.
– Uống nước rồi đi em, anh lỡ gọi rồi không uống phí lắm.
– Dạ. Em nôn được về.
Vy uống thật nhanh cốc nước mía rồi đứng dậy, anh xe ôm liền cười nhoẻn miệng rồi vội bước ra đưa mũ bảo hiểm cho Vy. Gã chạy chậm rồi ngừng xe khi Vy kêu đau đầu, một gã khác bước lên xe ngồi sau và Vy đã ngấm tђยốς mê nên không biết gì nữa.
Vy được trói nằm trong căn nhà hoang ở xa hơn khu nghĩa trang hoang vắng một đoạn. Bà Vĩnh đứng bên ngoài cùng hai gã đàn ông kia và đưa cho bọn họ 20 triệu đồng.
– Hai cậu làm tốt lắm.
– Giờ làm gì tiếp theo để được số tiền lớn đây bà cô?
Bà Vĩnh đưa số điện thoại bà Hoa cho bọn họ miệng cười giang manh.
– Gọi vào số này mà tống tiền thôi.
– Ok.
Một tên khác ngó trước ngó sau rồi nói nhỏ.
– Tống tiền thì lỡ côпg αп bắt thì có mà ở tù hả bà, tôi không làm đâu?
Bà Vĩnh cười bảo.
– Cậu không muốn được 100 triệu sao? Chỉ cần hù dọa bà ta mà báo cα̉пh sάϮ thì đến mà hốt x.ác đứa con gáι xinh đẹp của bà về thì ok thôi. Tôi chắc chắn bà ta sẽ không dám báo.
– Sao bà dám chắc bà ấy không dám báo chứ.
– Bởi vì lý do vô cùng đơn giản là đứa con yêu quý của bà ta đã chia cách 15 năm rồi. Bà ấy nóng lòng muốn gặp con lắm rồi.
Gã thanh niên cười rồi nói nhỏ vào tai bạn đồng hành với gã điều gì đó mà gã gật đầu đồng ý. Bà Vĩnh lại bảo.
– Sao? Xong việc thì 5. 5 nhé!
– Tôi 6 bà 4 không thì thôi.
– Được rồi vậy cũng được. Coi như công hai đứa vất vả.
Bà Vĩnh lén lén bước ra từ căn nhà hoang đầy cỏ rậm rạp đó rồi lên xe ôm đi về.
***
Vy thấy đầu ê ẩm, miệng chặt cứng, tay chân như bị siết chặt nên mở mắt ra, hoảng hồn thấy mình nằm tгêภ tấm phản đầy bụi bặm và thân thể bị trói cả tay và chân. Vy cố phát tiếng kêu lên từ vòm họng nhưng không thấy ai. Vy chỉ biết khóc và biết mình đã bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς bởi tên xe ôm kia.
Hối hận muộn màng bủa vây thì cũng không làm được gì nữa. Kêu gọi không ai nghe, khóc không ai thương tiếc. Giờ đây chỉ nhớ về Tấn thì Tấn cũng không xuất hiện. Nghĩ cuộc đời mình chắc chắn sẽ bị bán đi đâu đó hoặc sẽ bị s.àm sỡ. Nước mắt có cạn cũng không thể hóa phép màu cho ai đó đến cứu Vy, dẫu biết là vô ích nhưng nước mắt của Vy cứ tuôn chảy đầy hòa vào bụi bẩn thành nước mắt đục ngầu nhầy nhụa.
Hai gã trai trẻ giờ mới bước vào, thấy Vy đã tỉnh nên một gã hất hàm ra lệnh bấm số gọi bà Hoa, người phụ nữ mà bà Vĩnh cho rằng mẹ đẻ của Vy.