Giọt lệ cuối cùng 14

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 14

Tên Đáng không trả lời mà chỉ cười gật đầu thay cho lời nói. Sau khi hai mẹ con người mua đất ra về thì hắn cũng nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn chẳng biết đi đâu bởi trong đầu hắn đang ngổn ngang biết bao suy nghĩ. Hắn muốn được ở một mình, nhưng với căn nhà trống vắng bởi tất cả đều đi hết thì hắn cũng không chịu được. Hắn không muốn ồn ào, nhưng không hiểu sao hắn lại chạy vào quán café rồi chọn một bàn phía sau ngồi xuống.

Nhìn những giọt cafe tí tách rơi mà hắn thấy lòng mình thật trống rỗng. Hắn ʇ⚡︎ự hỏi rằng bản thân muốn bán đất lấy tiền, bây giờ có nguời mua thì sao hắn lại không yên? Một cảm giác mơ hồ cứ bám lấy hắn. Điểm lại tất cả mọi việc vừa diễn ra thì không thấy điểm nào khác thuờng, mọi việc đều hợp lý. Hắn nhấp một ngụm cafe rồi vội nhổ ra vì đắng quá, lúc này hắn mới nhớ vì cafe chưa cho đuờng. Có phải ngụm cafe đắng làm hắn thoát ra khỏi sự b ế tắ c. Hắn lắc đầu như muốn xua đi những nghi ngờ không đáng có, rồi lấy điện thoại gọi cho tên Kiệt. Từ đầu dây bên kia, tên Kiệt tỏ ra không vui nên trách móc:

– Ông làm gì mà tôi gọi không nghe vậy?

– Tôi để quên điện thoại ở nhà. Giờ mới thấy cuộc gọi nhỡ, điện cho ông ngay nè…

– Ông đang ở đâu?

– Quán cafe X…

– Ở đó chờ tôi…

Chẳng biết tên Kiệt ở đâu mà chỉ 10 phút sau đã thấy hắn xuất hiện. Vừa nhìn thấy tên Đáng thì hắn có vẻ quan trọng và chỉ tay vào phòng VIP rồi nói:

– Ông thật hớ hênh quá, chuyện quan trọng mà ngồi giữa đường như này nói chuyện được hay sao?

Tên Đáng nghe nói vậy thì cũng không nói gì mà đứng dậy đi vào phòng. Sau khi ngồi xuống ghế thì tên Kiệt nói ngay:

– Sao rồi? tôi biết trước sau gì thì ông cũng phải tìm tôi mà, đừng tưởng có tiền mà làm được việc này đâu…

Tên Đáng chưa kịp trả lời thì tiếng cậu nhân viên quán café lễ phép nói ngay sau lưng:

– Dạ, chú uống gì để con làm?

Quá bất ngờ, cả hai tên cùng giật mình:

– Ui trời, giật cả mình. Mày vào từ hồi nào vậy hả?

Cậu nhân viên cười hóm hỉnh:

– Cháu vào lúc hai chú vừa vào á…

– Thế mày có nghe được tao nói gì không? Lần sau vào thì phải gõ cửa nghe không?

Cậu nhân viên lại cười:

– Cháu thấy cửa chỉ khép hờ, hơn nữa hai chú là đàn ông nên chắc không có chuyện gì…hihi

Nghĩ rằng nếu kêu nước uống thì cậu thanh niên lại vào nữa nên tên Kiệt nói:

– Tao đang bận nói chuyện, chờ xíu tí nữa tao gọi…

– Dạ vâng…

Nói xong cậu nhân viên nhanh chóng lui ra, tên Đáng lúc này lên tiếng:

– Tại tôi lúc vào quên chốt cửa, mà ông cũng đã nói gì đâu? Cho dù cậu ta có nghe cũng chẳng hiểu gì…

– Thì cứ cẩn thận vẫn hơn…

Lúc này tên Đáng nói về nội dung cuộc nói chuyện với khách và yêu cầu của họ. Khi tên Kiệt nghe đến đoạn người mua đất chỉ đồng ý treo tiền tại ngân hàng sau khi hai bên ký xong hợp đồng. Không cần nghe tiếp thì hắn đã dứt khoát không chịu:

– Không được, vậy nhỡ may tôi phải bỏ tiền ra đưa cho người ta đóng dấu, sau đó ông không đưa cho tôi thì tôi biết đòi ai? Ông phải đưa tiền cho tôi đưa cho người ta…

– Ông nói vậy mà không nghĩ đến tôi, nếu tôi đưa cho ông rồi ông không đóng dấu thì tôi biết tìm ông ở đâu?

– Thì ông nói người mua đưa trước một ít tiền mặt để chi tiêu, số còn lại thì muốn treo gì cũng được…

– Bán nhà mà ông cứ làm như mua mớ rau ngoài chợ không bằng. Mọi chuyện đã thống nhất rồi. Nếu ký ở phòng công chứng lại khác, đằng này người ta đã thông cảm và chấp nhận cho mình đóng dấu ở một nơi khác. Bây giờ còn đòi hỏi gì nữa…

Tính đi không được mà tính lại cũng không xong, cuối cùng hai tên cãi nhau, bởi ai cũng bảo vệ lý lẽ của mình. Nhưng rồi cái nhu cầu cần tiền nó thôi thúc hơn bao giờ hết nên hai người đi đến nhượng bộ. Bỗng tên Kiệt nói:

– Không thì thế này…

– Ông nói đi…

– Hôm ký hợp đồng tôi cũng có mặt, ông nói người mua treo phần tiền làm giấy tờ vào tài khoản của tôi. Vậy là chắc ăn nhất, chẳng thằng nào phải lo…

– Ờ há, vậy mà không nghĩ ra…

Hai tên thông suốt nên có vẻ vui lắm. Vừa ra khỏi phòng bỗng hai người giật mình khi thấy cậu nhân viên vẫn đang đứng chờ ở cửa phòng. Vừa nhìn thấy tên Kiệt thì cậu ta lễ phép:

– Chú uống gì con làm?

Tên Kiệt tỏ ra tức giận:

– Uống cái gì mà uống, bộ mày đứng rình nghe lén tụi tao nói chuyện nãy giờ hả?

– Thì chú nói chờ xíu chú gọi mà…

Tên Đáng thấy vậy nháy mắt với tên Kiệt, khi thấy mọi người tập trung nhìn về phía hai người, rồi quay sang cậu nhân viên:

– Thôi được rồi, dù không uống nhưng tôi sẽ trả tiền luôn ly nước cho ông này được chưa?

Tên Kiệt mặc dù đã uống ly café ở quán khác, nhưng nghe nói như thế thì có vẻ tiếc nên không chịu, mà chỉ tay vào một bàn trống ngay chậu cây kiểng:

– Vậy mang ra bàn kia một ly café nữa…

– Dạ có liền…

Cậu nhân viên nhanh chóng đi vào phòng VIP, tháo thiết bị nghe lén gắn ngay cửa rồi nhanh chóng rút ra ngoài. Tên Đáng sau khi thanh toán tiền cũng rời khỏi quán, chỉ còn một mình tên Kiệt ngồi lại thưởng thức ly café. Bởi hắn cũng chẳng biết đi đâu để ﻮ.เ.+ế+..Ŧ thời gian nhàn rỗi. Ngồi một lúc rồi chợt nhớ ra điều gì, hắn gọi cho một ai đó. Khi điện thoại vừa đổ chuông thì hắn không phải đợi lâu, bởi từ đầu dây bên kia đã có người lên tiếng:

– Alo…

– Ông đang ở đâu?

– Có chuyện gì thì nói đại ra đi, còn bày đặt hỏi mà làm gì?

– Nóng thế ông bạn, có kết quả rồi nè…

– Vậy ở đâu tôi đến, không nói qua điện thoại…

Tên Kiệt vừa dứt lời, chợt nhìn thấy cậu nhân viên đang tắt máy lạnh và điện trong phòng VIP mà hắn vừa đi ra, thì vội lên tiếng:

– Ê đừng tắt, để tao vào ngồi ở trỏng, ngoài này nóng quá…

Cậu nhân viên lễ phép:

– Chú không nói sớm làm cháu vừa mới tắt. Chờ cháu một xíu, cháu khởi động lại máy lạnh…

Chỉ vài phút sau thì cậu ta ra ngoài mang ly cafe của tên Kiệt vào phòng đặt sẵn tгêภ bàn, rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Có vẻ như rút kinh nghiệm lần trước nên khi vừa vào phòng thì hắn quay lại đóng cửa và không quên bấm chốt. Tiếng gõ cửa làm hắn vội vàng đứng dậy bởi hắn đang sốt ruột chờ người vừa đến. Nhưng có điều hắn không thấy cậu nhân viên đến nữa thì thắc mắc:

– Cậu kêu nước chưa?

– Tôi gọi ngay từ ngoài quầy rồi, quán quen mà…

– Ừa, thì tôi cũng quan tâm mà hỏi vậy thôi.

– Chúng ta vào chuyện đi, tôi còn phải đi…

Nhưng tên Kiệt cẩn thận:

– Từ từ, chờ nhân viên mang nước tới, xong rồi nói…

Tên thanh niên cười:

– Ông mới đến quán này lần đầu phải không?

– Đúng rồi…

– Hèn chi…

Rồi hắn chỉ vào cái chuông được gắn vào chân bàn, rồi nói:

– Họ sẽ không làm phiền cho đến khi khách cần sẽ bấm chuông, nếu mình dặn trước từ ngoài quầy…

– Ối trời, đúng là ngu hết sức.

Nói xong hắn kể cho người kia nghe về nội dung cuộc nói chuyện với tên Đáng. Không cần nghe hết câu, tên thanh niên trả lời:

– Nói tóm lại không cần dài dòng, tiền trao cháo múc. Tôi không cần biết ông nói chuyện với ai, lấy bao nhiêu tiền. Nhưng cứ đưa tiền thì tôi làm, vậy thôi…

Nói xong, không chờ tên Kiệt trả lời, tên thanh niên đứng dậy rời khỏi phòng cũng nhanh như khi hắn đến. Tên Kiệt có chút hụt hẫng bởi mọi việc diễn ra hoàn toàn bất ngờ. Mà cũng đúng thôi, xong kèo này hắn nhận từ tên Đáng số tiền khủng lên tới 500 triệu, trong khi hắn chỉ đưa cho tên thanh niên có 5 triệu để đóng dấu. Việc hắn yêu cầu đưa tiền mặt là hoàn toàn hợp lý, người ta treo số tiền lớn chứ 5 triệu thì treo gì cho rắc rối.

Hớp một ngụm cafe cuối cùng, hắn lững thững đứng dậy rời khỏi quán. Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, hắn sẽ bước vào một phi vụ mới. Hắn mỉm cười vạch ra một tương lai khi trong tay có nhiều tiền. Hắn sẽ làm gì với số tiền đó thì chỉ có hắn và ông trời mới biết được thôi…

Cả đêm không chỉ mình tên Đáng mà ngay cả tên Kiệt cũng không ngủ được. Hễ nhắm mắt là hình ảnh số tiền 500 triệu cứ hiện ra trước mắt. Để có tiền đưa cho tên thanh niên đóng dấu hợp đồng, hắn đã phải vay nóng Һγ siпh với lãi suất cắt cổ. Biết là xót lắm nhưng hắn chấp nhận, bởi khi xong việc và trong túi hắn có 500 triệu thì vài triệu đồng tiền lãi đó nhằm nhò gì. Hắn mỉm cười trong mơ và mong trời sáng để hắn bước vào phi vụ làm ăn mới…

Không hoàn toàn giống tên Kiệt, tên Đáng vừa mừng lại vừa lo. Hắn mừng vì bán được đất, xem như kế hoạch đã thành công. Nhưng không hiểu sao trong đầu hắn cứ cảm thấy lo, mặc dù là mơ hồ. Lời ông Chánh nói bà Việt kiều về nước nên cứ ám ảnh hắn. Nửa đêm hắn thức dậy đến bàn thờ cha, thắp ba nén nhang hắn khấn:

– Lạy cha phù hộ cho con mọi việc ngày mai thuận buồm xuôi gió…

Bích Ngọc đang ngủ chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng động ở phòng ngoài. Cô ta rón rén đi ra thì vô cùng ngạc nhiên, khi thấy tên Đáng đang qùγ khấn trước trang thờ gia tiên. Những lời kêu cầu từ tên Đáng làm cô ta tò mò. Sợ tên Đáng phát hiện nên cô ta vội nhanh chân trở về phòng. Nằm suy nghĩ những lời mà tên Đáng vừa khấn, cô ta không khó để hiểu rằng nhất định chuyện này có liên quan đến việc bán đất. Có điều cô thắc mắc tại sao mà mình không hề biết gì, nếu tên Kiệt giấu cô để ăn trọn số tiền thì không nói. Nhưng còn tên Đáng, dù sao cô ta cũng là chị vợ lại giúp hắn rất nhiều. Ngay cả việc để có quyển sổ đỏ thì không thể quên công của cô được. Vậy mà khi việc lớn thành công, thì hắn sẵn sàng dẹp cô ra ngoài mà không thèm có lấy một câu cảm ơn thì thật quá đáng.

Vậy là cô ta cũng không dám ngủ, chỉ sợ mình ngủ quên rồi tên Đáng đi ra khỏi nhà mà không biết. Nhất định hôm nay cô phải bám theo để xem việc mà tên Đáng làm là việc gì? Đúng như cô ta dự đoán, tên Đáng rời khỏi nhà từ rất sớm, hắn đến quán cafe đối diện một ngân hàng rồi ngồi chờ. Bích Ngọc không dám đến gần sợ hắn nhận ra nên ghé một quán bún bò và ngồi đợi. Việc tên Đáng đến ngân hàng từ sáng sớm thế này nhất định phải có lý do. Có điều cô thắc mắc nếu bán đất thì phải cả hai vợ chồng cùng ký mới hợp lý, nhưng sao tên Đáng lại đi có một mình? Vậy còn Chín Lành vợ tên Đáng và cũng là em ruột cô có đến không?

Cô ta chưa kịp trả lời thì bỗng thấy một người phụ nữ đi xe gắn máy ghé vào quán cafe mà tên Đáng đang ngồi. Không cần phải suy nghĩ vì cô ta nhận ngay ra Chín Lành. Bích Ngọc tỏ ra tức giận khi ngay cả em gáι mà cũng giấu không nói với mình. Vẫn biết rằng em gáι hiền lành và có phần chịu đựng. Mọi việc trong nhà đều do tên Đáng quyết định, ngay có cô là chị gáι trong nhà mà cũng không làm gì được. Phải chăng tất cả vì gia đình cô nghèo, ngay bây giờ chính cô cũng phải ở nhờ chứ đâu có quyền gì để mà lên tiếng?

Nhưng chuyện gì thì không nói, chứ chuyện lớn như thế này mà em cô cũng giấu chị thì thật sự quá khờ. Có bao giờ vì tên Đáng cấm vợ không được nói ra. Hoặc Chín Lành chỉ biết gọi đến ký tên rồi đi làm chứ thật ra cũng không hiểu nội dung là gì? Sở dĩ cô nghĩ như thế bởi Chín Lành vẫn mặc bộ đồ công nhân, chắc chỉ ký tên xong là đi ngay, còn mọi việc thì tên Đáng ở lại giải quyết…

Bài viết khác

Người đàn bà đến sαu – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy tính nhân văn

Tɾưα, tôi dọn cơm, cho hαi đứα con ăn xong. Bản thân chẳng cách nào nhuốt được. Lo lắng cứ tɾàn ngậρ tɾong lòng. Tôi cầm lăm lăm chiếc điện thoại tɾong tαy chỉ mong một cuộc gọi từ số máy lạ. Chồng tôi bực dọc bảo: – Em cứ như vậy khéo còn ốm […]

Một nụ cười – Câu chuyện tình yêu vượt đại dương đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Vào dịρ cuối năm 1984, một buổi họρ mặt các cựu tù nhân chính trị được tổ chức ở Sαn Diego. Xướng ngôn viên củα buổi lễ cho biết : “Khi tôi xướng tên trại nào, nếu quý αnh là trại viên củα trại đó, xin đứng dậy và tự giới thiệu tên củα mình […]

Trần Tiến quα góc nhìn củα Đạo diễn Lê Hoàng : Võ sĩ giác ᵭấu, nông dân, tài tử xi nê, thầy bói

Nhìn bề ngoài, Tɾần Tiến chả có chút gì giống nhạc sĩ. Ngoại hình củα αnh ρhα tɾộn giữα võ sĩ giác ᵭấu, nông dân và tài tử xi nê, thậm chí còn ρhα một chút thầy bói. Nhạc sĩ Trần Tiến (Ảnh: BẠCH HOÀNG DƯƠNG) Tôi biết Tɾần Tiến từ hồi còn bé xíu. […]