Giọt lệ cuối cùng 13

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 13

Khi có chữ ký quá dễ dàng từ ông Chánh, tên Đáng nhanh chóng chuồn khỏi nhà nghỉ. Hắn phải khẩn trương tất cả mọi chuyện để kịp bán đất trước khi bà Việt kiều bay sang Việt nam.

Vừa về đến nhà thì điện thoại của hắn cũng đổ chuông, nhìn màn hình thì hắn biết tên Kiệt gọi nhưng chưa vội nghe. Bởi lần gặp trước tên Kiệt yêu cầu hắn đưa 500 triệu nhưng không ký hợp đồng tại phòng công chứng, mà đóng dấu sẵn vào hợp đồng rồi chỉ việc giao cho khách. Việc này hơi trái với quy luật, trong khi đất đang có quyết định thu hồi phục vụ cho dự án quy hoạch đường giao thông. Hắn suy nghĩ nếu vay tiền đưa tên Kiệt, rồi nhỡ may khách không đồng ý phương án đó, mà yêu cầu phải công chứng tại một phòng công chứng uy tín thì sao? Lúc đó tiền ở đâu mà hắn có để trả cho người ta? Chính vì thế tên Đáng chưa trả lời đồng ý hay từ chối, mà hắn hẹn sẽ thuyết phục khách đặt cọc theo phương án đó, nếu khách đồng ý thì hắn sẽ trả lời tên Kiệt và mọi chuyện đều thuận lợi. Còn nếu khách không chịu thì hắn sẽ tìm cách khác, nói tóm lại lần này hắn phải thật chắc chắn chứ không chủ quan được.

Ông Chánh sau khi rời nhà nghỉ thì không về nhà mà đến ngân hàng. Ông ta nhanh chóng gửi số tiền 100 triệu mà tên Đáng vừa đưa vào sổ tiết kiệm, xong rồi ông thư thả đi về nhà. Nhìn thấy xe của con gáι dựng trong sân thì ông biết hai mẹ con đã về. Nhưng ông lấy làm lạ là cả hai mẹ con đều ở trong phòng và đóng cửa lại. Như xem ông là một sinh vật lạ cần phải tránh xa vậy. Nhưng ông Chánh bây giờ đã không còn như trước, một khi ông có tiền thì chuyện gặp hay không cũng không quan trọng. Không nấu cơm thì ông ra ngoài ăn, chẳng ch ết đói đâu mà lo…

Chính thái độ thờ ơ của ông Chánh lại làm hai mẹ con ngạc nhiên, Thu Hoài nói với mẹ:

– Nay thấy Ba lạ lắm, mọi lần đi về mà không thấy nấu cơm thì thế nào cũng có chuyện. Nhưng hôm nay lại chẳng thấy nói gì…

Bà Dung cười:

– Thì ổng ăn bên ngoài rồi thì cần gì ăn ở nhà…

– Sao mẹ biết?

– Thì chú Tư nhà kế bên nhìn thấy ổng đi vào nhà nghỉ cùng một cô gáι nên về nói với mẹ…

Thu Hoài ngạc nhiên:

– Vậy mà mẹ bình tĩnh dữ à nghen…

Bà Dung trả lời chua chat:

– Không bình tĩnh thì cũng phải chấp nhận sự thật. Một khi mẹ đã loại hình ảnh ông ta ra khỏi đầu, thì việc ông ta đi với ai và làm gì đối với mẹ không còn quan trọng nữa…

– Vậy hôm ở ngân hàng, con thấy mẹ khóc?

– Đúng, đó là những lời nói và giọt nước mắt cuối cùng mà mẹ dành cho ông ta…

Thu Hoài cảm động ôm lấy mẹ, cô thủ thỉ:

– Con yêu mẹ, cố lên…

Bỗng bà Dung nói với con:

– Bà Hòa về Việt nam rồi…

– Vậy hả mẹ? ôi vui quá, để con báo cho anh Dũng…

– Con không cần phải báo vì có lẽ bác ấy đã báo trực tiếp cho cậu ấy rồi. Bà Hòa có số điện thoại của cậu Dũng mà…

– Ý, con quên…

Suốt đêm hai mẹ con nôn nóng mong trời sáng để đi gặp bà Hòa nên không ngủ được. Cũng không biết từ khi nào? Có lẽ từ cái ngày mà bà Dung phát hiện ra ông Chánh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Bà đã chuyển sang phòng con gáι ngủ và xem như đó là căn cứ riêng của hai mẹ con, bởi ngoài cửa đã được thay bằng ổ khóa to đùng. Mặc dù ba người sống trong cùng một nhà, nhưng hai mẹ con lúc nào cũng bên nhau, hay nói cách khác là con gáι Thu Hoài không rời khỏi mẹ nửa bước. Cô không nói hết với mẹ những gì mình đã biết về Ba, bởi cô sợ mẹ sẽ đau lòng. Mà thay vào đó cô mong muốn mình sẽ thay thế Ba là chỗ dựa của mẹ…

Không biết chuyện diễn biến thế nào mà nghe tin bà Hòa đã về Việt nam đã mấy ngày. Nhưng bà Dung vẫn sốt ruột, bởi chưa được gặp bạn mình để hỏi thăm tình hình thế nào? Chỉ duy nhất một lần khi xuống sân bay để về khách sạn. Thì bà Hòa có gọi điện báo cho bà Dung biết và hẹn sẽ gặp nhau. Nhưng sau đó thì im lặng, thậm chí điện thoại cũng không liên lạc được. Thu Hoài hỏi Việt Dũng có biết hay không? nhưng anh chỉ cười và nói rằng Bí mật. Bởi bà Hòa đang hợp tác cùng côпg αп thực hiện điều tra nên chưa tiện xuất hiện…chuyên án CT09 đã được thành lập…

Trong khi hai vợ chồng người mua đất không đồng ý phương án đóng dấu sẵn trong hợp đồng chuyển nhượng, mà họ yêu cầu phải trực tiếp ký tại văn phòng công chứng. Trước sự làm chứng của công chứng viên, mặc dù tên Đáng đã giải thích rất nhiều. Thì sáng nay có hai người phụ nữ trung tuổi đi tгêภ một chiếc xe Taxi đến xem đất. Nhưng họ không phải xem lô đất của tên Đáng mà lại xem lô cách đó một đoạn. Tên Đáng tò mò muốn biết họ đang bàn nhau điều gì nên mon men lại gần làm quen:

– Chào hai cô…

– Vâng, chào cháu…

– Hai cô đi xem đất ạ?

– Cũng nghe nói thì đi xem thế nào? Thế cháu ở khu này à?

– Dạ, cháu ở đây, cách khoảng 30 mét…

– Các cô nghe nói khu này quy hoạch nên xem có ai bán rẻ thì mua. Mai mốt đường làm xong thì bán lại lấy tiền dưỡng già…

– Dạ, các cô cao tuổi mà tính toán như thần, biết rằng như thế nhưng vì hoàn cảnh vẫn phải bán cô ạ…

Một trong hai người quay sang hỏi:

– Cậu vừa nói gì? Là cậu có đất bán đúng không?

– Dạ, cháu cũng tính bán một nửa, nếu bán hết thì lại phải tìm mua một lô nhỏ hơn. Cháu đang cần tiền chữa Ьệпh cho mẹ…

– Thế đất của cậu đâu? Cho chúng tôi xem, biết đâu chúng ta lại có duyên thì sao?

Tên Đáng mời hai người về nhà mình, hắn lấy hồ sơ ra giới thiệu. Hai người phụ nữ tỏ ra hài lòng, bởi với số tiền cũng phù hợp với họ. Bỗng một trong hai bà hỏi:

– Bây giờ mua bán thế nào? Đặt cọc trước hay giao tiền một lần? cậu phải nói rõ để tôi còn về nói con trai nó lo…

Người bên cạnh lên tiếng:

– Phải chuẩn bị đủ tiền giao luôn ở phòng công chứng, giống như tui hôm bữa mua căn nhà đang ở đó…

– Thì tôi cũng có nói gì đâu…

Rồi quay sang tên Đáng, bà ta hỏi:

– Tôi nói vậy có đúng không?

Tên Đáng ngập ngừng:

– Dạ thực tế là như vậy, Nhưng cái khó của con là đất tại thời điểm này đã có quyết định thu hồi, nên không phòng công chứng nào dám làm. Họ chỉ nhận đóng mộc sẵn cho mình chứ không chịu làm chứng. Bởi họ sợ làm sai nguyên tắc sẽ mất việc làm…

– Vậy thì cho dù có đóng mộc chăng nữa cũng không có giá trị. Bởi một khi không được mua bán thì cũng không làm được sổ…

– Dạ, mình ghi ngày giao ᴅịcҺ lùi lại vào thời điểm chưa có quyết định. Như vậy thì vẫn làm sổ được. Họ chỉ ngại công chứng ngay tại văn phòng và phải có công chứng viên ngồi đó làm chứng thôi…

– Căng nhỉ?

Thấy hai bà có vẻ ngần ngại, tên Đáng nói tiếp:

– Cháu sẽ giới thiệu cho hai cô làm sổ đỏ, chịu mất tí tiền bổi dưỡng cho họ là xong nhanh lắm. Nếu không tin thì hai cô cứ giữ lại của cháu một ít tiền, nếu không làm được sổ thì cháu sẽ mất số tiền đó…

– Làm vậy coi sao đặng…để cô về hỏi ý kiến của con trai đã nhé, có gì cô sẽ gọi con…

Khi thấy hai người đi ra xe thì tên Đáng nói vớt theo:

– Có gì cô chốt lẹ giùm cháu, vì có mấy người cũng đang hẹn…

– Yên tâm, còn phải phụ thuộc vào duyên nữa, nhưng cô tin sẽ có duyên với mảnh đất này…

– Dạ, bán cho ai cũng là lấy tiền, nhưng con thích bán cho cô hơn. Trông cô rất phúc hậu ạ…

Hai người đi rồi mà tên Đáng vẫn ngẩn ngơ đứng nhìn theo. Nếu không cẩn thận thì hắn đã sa vào bẫy của tên Kiệt rồi. Ai mua nhà đất đều yêu cầu phải công chứng thì mới giao tiền. Rồi hắn tặc lưỡi như ʇ⚡︎ự nói với chính mình:

– Nếu mà công chứng được thì chẳng còn đến bây giờ…

Nhưng dù có nằm mơ thì hắn cũng không thể biết được một trong hai người phụ nữ chính là bà Hòa. Đã ʇ⚡︎ự dặn mình phải hết sức tỏ ra bình tĩnh khi đối mặt với tên Đáng. Nhưng khi gặp mặt và nghe hắn nói mà bà chỉ muốn gỡ cặp kính mát xuống và tá ng cho hắn một bạ t tai, cho chừa cái thói ăn không nói có. Nhưng bà Yến đi bên cạnh đã nhiều lần ngăn lại khi phát hiện bạn mình đang ҳúc ᵭộпg. Bây giờ Bà phải làm theo kế hoạch của côпg αп nên không được làm lộ ra mọi vấn đề. Việc bắt tên Đáng quá dễ, nhưng việc phải tìm ra hang ổ của bọn làm bằng giả, những quan chức ăn tiền để ký những bộ hồ sơ không hợp lệ. Có như thế mới dẹp được những tệ пα̣п trong xã hội đang làm nh ức nhối bấy lâu nay…

Đưa hai bà về khách sạn, Trinh sát Trọng Phúc trong vai người lái xe Taxi vội về báo cáo với thủ trưởng. Nghe anh trình bày, trung tá Quốc Việt chỉ đạo:

– Tôi muốn biết người nhận bộ hồ sơ của tên Đáng là ai? Cậu làm việc với phòng tài nguyên môi trường, nơi cấp quyển sổ đỏ. Chú ý không được để lộ kế hoạch…

– Dạ…

Còn lại một mình trong phòng, ông cứ đi đi lại lại suy nghĩ. Nếu bây giờ từ chối mua bán với tên Đáng thì hắn không đưa ra bộ hồ sơ kèm quyển sổ giả. Nhưng rõ ràng đã đi đến nước cờ như vậy, và nếu thông tin tên Đáng bị bắt về Ϯộι lừ a đả o được lan ra, thì những người liên quan đến hắn đều nằm im hoặc bỏ tr ốn. Và rõ ràng việc bắt những quan tham sẽ lại càng khó…

Nghĩ tới nghĩ lui rồi ông quyết định sẽ vẫn tiến hành giao ᴅịcҺ với tên Đáng để mua lô đất ấy. Sợ hắn nghe rồi nghi ngờ bà Hòa, nên bà Yến là người được ρhâп công đi cùng thiếu tá Trần Chiến đến gặp tên Đáng để bàn cụ thể.

Vì đã hẹn trước nên tên Đáng đã pha trà và tươi cười đón hai người từ cổng:

– Ủa, cháu không thấy cô mặc áo xanh hôm bữa…

– À, bà ấy nay không khỏe, người già nay nắng mai mưa thất thường lắm. Hôm nay tôi đưa con trai đi cùng, có gì cậu nói chuyện với nó…

– Dạ, Bác yên tâm…

Bà Yến xem như hoàn thành nhiệm vụ và đứng dậy đi ra ngoài. Ở trong nhà, sau khi tên Đáng trình bày thì thiếu tá Trần Chiến nói với tên Đáng:

– Anh cho tôi xem qua hồ sơ, sau đó chúng ta bàn về vấn đề tài chánh…

Quá bất ngờ, tên Đáng cười, nói líu cả lưỡi:

– Ồ có ngay, gì chứ hồ sơ của tôi là đầy đủ…

– Hồ sơ có đầy đủ thì mới được cấp sổ chớ?

– Là tôi quen miệng nói vậy thôi, mong anh thông cảm…

Sau khi xem qua bộ hồ sơ, thiếu tá Chiến đưa lại cho hắn rồi nói:

– Cứ tạm biết là như thế. Trước mắt tôi sẽ về kiểm tra ngân sách rồi sẽ trả lời anh vào ngày mai. Nhưng dù không công chứng tại văn phòng công chứng vì lý do như anh nói thì tôi cũng thông cảm. Nhưng chúng ta không thể vắng mặt tại ngân hàng. Tôi sẽ mời luật sư của tôi làm chứng, việc chúng ta ký kết với những thỏa thuận trong hợp đồng. Sau đó tôi sẽ treo tiền tại ngân hàng, khi anh bàn giao hợp đồng đã được đóng dấu đầy đủ, thì hệ thống ngân hàng sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh. Ý anh thế nào? Anh cũng chưa cần phải trả lời ngay bây giờ, ngày mai chúng ta sẽ có câu trả lời sau khi có cuộc điện thoại của tôi…

Tên Đáng nghe con trai bà khách nói như thế thì hoàn toàn hợp lý. Rõ ràng hai bên phải gặp nhau sau khi đọc kỹ các điều khoản trong hợp đồng. Đáng lý phải có sự làm chứng của công chứng viên mới hợp lý. Nhưng bên mua đã thông cảm và chấp nhận theo ý kiến của mình, do tình trạng mảnh đất dính vào quy hoạch. Thì việc họ chưa thể giao tiền ngay mà treo tiền tại ngân hàng cũng là hợp lý. Ngay hắn với tên Kiệt cũng vậy thôi, việc tên Kiệt yêu cầu hắn giao tiền nhưng hắn chưa nhìn thấy hợp đồng được đóng dấu thì cũng không bao giờ chấp nhận.

Bài viết khác

Bà lão bán xôi cưu mang cô gái trẻ mang thai bỏ nhà ra đi và cái kết ấm lòng

Trời mưa. Cơn mưa đầu mùa như cố tình trút xuống con phố nghèo một tấm màn ướt sũng. Những giọt nước lạnh xuyên qua lớp áo mỏng, khiến cô gái trẻ khẽ rùng mình.Tayôm bụng bầu đã hơn bảy tháng, cô lảo đảo bước dưới hiên nhà, cố tìm một mái che. Không còn […]

Đôi mắt củα sự yêu thương – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Ngαy từ khi được sinh rα, nó đã bị mù cả hαi mắt. Bác sĩ nói rằng, muốn chữα khỏi, cần ít nhất 5 vạn đồng. Không những thế, bác sĩ còn không dám chắc là có thể chữα lành đôi mắt được hαy không. Bố mẹ nó đã hoàn toàn tuyệt vọng. Vậy là, […]

Suγ ngẫm – 8 bài học thú vị nàγ hơn cả đọc tám quγển sách

1. Muốn chắc chắn, mua thùng đựng nước to đến đâu cũng không bằng đi đào một cái giếng. “Con đường đúng đắn rất quan trọng” 2. Đàn ông dù giỏi đến đâu, nếu không có ρhụ nữ thì cũng không thể tự mình có con được. “Hợρ tác rất quan trọng!” 3. Một cá […]