Cạn tình – Chương 23

Trước câu hỏi khơi màu kiếm chuyện này tôi cứ sợ Phong sẽ tức giận mà hành động nông cạn nên khẽ liếc qua nhìn Phong xem thái độ anh như thế nào chỉ thấy tгêภ đôi mắt ấy xuất hiện vài tia ɱ.á.-ύ đỏ nổi lên tuy nhiên khuôn miệng vẫn thản nhiên trả lời như không chấp cố

-Chào bác… Nhờ ơn bác nhớ đến nên ba con vẫn khỏe?

-Thế à? Vậy mà bác cứ nghĩ sau cú sốc của Thành Phong ba cháu đã ૮.ɦ.ế.ƭ nên biến mất luôn tгêภ thương trường?

-Vậy thì phải làm bác thất vọng rồi ạ. Ba cháu không những rất khỏe mà còn phong độ hơn xưa. Chỉ là giờ đây có con tiếp quản công ty nên ba con ở nhà nghỉ ngơi rồi rảnh rỗi đi du lịch với mẹ con. Chứ không như ai kia suốt đời vẫn vì nỗi ganh ghét mà cực khổ toan tính suốt đời.

-Mày?

Ông Vạn tỏ ra vô cùng tức giận khi nghe Phong đá xéo mình, còn Phong trước sau như một đối với ông Vạn không hề tỏ ra một thái độ nao núng sợ sệt. Thế mới biết tгêภ thương trường tại sao Thành Phong tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng lại dẫn dắt được tập đoàn Thành Phong lớn mạnh đi đến ngày hôm nay. Đó là do anh không sợ trời không sợ đất, cũng không hề nao núng trước một ai cả. Anh vẫn là anh. Một phiên bản duy nhất và không có ngoại lệ.

Tình hình giữa hai người đàn ông có thế lực mạnh một chín một mười đang ᵭấu khẩu với nhau khiến cho không khí buổi tiệc cùng trở nên vô cùng căng thẳng. Mọi người dừng hẳn từng cuộc nói chuyện để theo dõi giữa Thành Phong và ông Vạn, có kẻ còn háo hức để hóng xem coi có kịch hay diễn ra hay không?

Tôi đứng bên cạnh lo lắng cũng không kém hay thấy tình hình căng thẳng nên nhanh chóng đưa tay níu lấy tay ba mình, ba quay sang nhìn tôi, tôi nháy mắt ra hiệu với ba ý nhờ ba can thiệp. Cũng may là ba hiểu ý nên gật đầu. Sau đó ba tôi lập tức cầm chay ɾượu vang đỏ tгêภ bàn rót ra một ly, ba cầm lấy ly ɾượu đi tới để cạn ly với ông Vạn, cũng là để giải vây cho Thành Phong

Thái độ đứng trước ông Vạn của ba tôi không hề tầm thường, cho nên khi được ba tôi mời ɾượu ông Vạn nhanh chóng thay đổi ngay thái độ mà quay sang niềm nở tiếp chuyện với ba tôi liền

-Tôi mời anh? Chúc công ty cũng như riêng anh làm ăn phát đạt nhé!

-Cảm ơn anh. Mời anh

Nhìn thấy tình hình có lẽ đã ổn, tôi cũng thở phào nhẹ nhàng. Tiếp theo đó ông Vạn nhanh chóng cũng đi tiếp khách không còn gây sự với Phong nữa.

Tiếng nhạc nổi lên, tгêภ sân khấu những vũ công bắt đầu biểu diễn. Phong lại nắm chặt tay tôi, ung dung cầm ly ɾượu lên nốc cạn. Tôi nghĩ nãy giờ anh đã cố gắng kiềm chế bản thân rất nhiều để cho không xung đột sảy ra.

Hai chúng tôi đang đứng thì Hoàng Phúc đi tới vừa nhìn thấy tôi Phúc liền dùng ánh mắt háo sắc nhìn tôi rồi lên giọng bỡn cợt

-Chào em, lâu quá không gặp, em vẫn xinh đẹp và quyến rũ rất nhiều, chỉ tiếc là em chọn sai người để yêu rồi.

Tôi nhìn thấy hắn ta là lại nhớ đến chuyện hắn dám bỏ tђยốς ƙ-/í-/☪/-ɦ ժgf-ụ-/ç- hại tôi, nếu như lần nó Phong không cứu tôi kịp thì không biết bây giờ tôi đã ra sao rồi. Thế nên càng nhìn tôi càng hận. Chỉ tiếc không thể rút chiếc giày dưới chân lên mà ᵭ.ậ..℘ vào khuôn mặt bỉ ổi của hắn thôi

-Chọn ai là quyền của tôi. Miễn không phải chọn anh là tôi thấy đúng đắn nhất.

-Em lại sai rồi, chỉ có anh mới yêu thương em mà thôi. Còn thằng Phong này nó ɱ.á.-ύ lạnh lắm, ở bên cạnh nó em sẽ chẳng được gì ngoài sự ruồng rẫy đâu. Em thấy không cuối cùng người phụ nữ của nó yêu bây giờ còn quay về bên anh đây này.

Tôi nhìn vẻ ʇ⚡︎ự hào của Hoàng Phúc mà chỉ thấy thật khinh bỉ. Đúng là cha nào con nấy, mở miệng ra chỉ thích gây sự với người khác là giỏi

-Tôi thấy nó và anh xứng mà một con sống chó và một էհằղ.ℊ ҟհố.ղ пα̣п nên về một đôi là quá hợp lý.

Tôi không kiêng nể nói ra câu đó liền khiến cho Hoàng Phúc tức điên lên. Hắn trừng mắt nhìn tôi rồi nghiến răng gằn lên thành tiếng

-Em vừa nói gì? Ai khốn пα̣п hả?

Tôi không chút sợ hãï, vẫn mạnh miệng nói

-Tôi nói anh đó.

-Em?

Phúc bị tôi chọc cho tức điên liền đưa tay lên định ᵭάпҺ tôi, nhưng chưa kịp giáng xuống mặt tôi thì đã bị Phong đưa tay ra nắm lấy. Phong dùng lực Ϧóþ thật mạnh vào cổ tay của hắn rồi lạnh giọng nói

-Mày dám đụng đến Nhật Hạ thì bàn tay mày cũng sẽ không giữ được đâu?

Hoàng Phúc bị đau nên nhăn nhó, đứng bên cạnh thấy sự việc đang căng thẳng , lại đang giữa buổi tiệc nữa nên Như Ý chắc sợ gây chú ý đến mọi người nên nó liền lên tiếng

-Hai người thôi đi. Hôm nay không phải là ngày để ᵭấu đá nhau đâu. Đừng gây thêm sự chú ý.

Hoàng Phúc nghe vậy dù tức giận lắm nhưng cũng đành hậm hực giựt tay ra khỏi tay Phong, hắn nhìn chúng tôi bằng cặp mắt cảnh cáo rồi hằn học bỏ đi.

Sau khi Hoàng Phúc đi rồi. Như ý vẫn còn đứng lại. Nó nhìn Phong, nhẹ giọng khuyên nhủ

-Anh đừng cố chấp gây chuyện với Vạn Phúc nữa, sẽ không có kết quả đẹp đâu. Bây giờ Vạn Phúc đã lớn mạnh rồi.

Mặc cho Như Ý nói, Phong không thèm nhìn lấy nó một lần nào cả. Chắc có lẽ từ những chuyện nó gây ra, Phong đã không còn đặt nó vào lòng cảm lụy nữa rồi. Cho nên một ánh nhìn, một câu nói Phong cũng không dành cho nó

Mà cách đối xử này của Phong khiến cho nó bị quê nên liền hậm hực quay sang tôi kiếm chuyện

-Một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à ngu ngốc, đi theo anh ấy chẳng giúp được việc gì? Lại còn gây ra phiền toái.

Tôi nhếch môi mỉm cười nhìn nó đáp lại

-Vậy theo mày thì phải ăn cắp thông tin của công ty bán cho người khác, khiến Thành Phong ngày càng đi xuống và có thể phá sản, khiến anh ấy phải ra đường ở mới là yêu anh ấy đúng không?

-Mày…

-Không phải chuyện mày làm chẳng ai biết đâu? Chỉ là người ta chưa tính tới mày đó?

Tôi nói xong, có lẽ nó nhột nên lập tức quay lưng bỏ đi ngay. Cũng ngay lúc này có một nhân viên đi tới anh ta mời tôi và Phong lại bàn nhập tiệc cùng mọi người. Nhưng nãy giờ đủ chuyện sảy ra cũng no rồi nên tôi và anh đâu có tâm trạng mà ăn nữa, cho nên hai chúng tôi từ chối ngay.

Sau khi anh nhân viên đó đi khỏi, Lúc này Phong mới nhìn lại tôi, hai chúng tôi nhìn nhau cười. Rồi Phong lên tiếng

-Em mệt chưa? Hay là anh đưa em về?

Tôi gật đầu rồi đáp lại

-Để em đi qua đó nói với ba một tiếng rồi mình về nha anh.

-Ừ.

Tôi đi sang bàn của ba mình đang ngồi nói nhỏ với ba là tôi và Phong về trước. Ba có hỏi sau chúng tôi không ở lại dùng tiệc thì tôi lắc đầu, nói nhỏ với ba vài tiếng sau đó tôi ra về luôn.

Hai chúng tôi bước ra khỏi căn phòng đó. Cảm giác ra bên ngoài không khí dễ chịu hẳn. Vừa hay bên dưới của tôi hơi khó chịu, lại thấy cửa toilet đối diện nên tôi nói với Phong

-Anh ra trước lấy xe đi. Em đi toilet rồi ra ngay.

-Anh đứng đây đợi em.

-Thôi anh ra ngoài đi. Em ra ngay mà.

-Vậy cũng được.

Phong đi thẳng ra ngoài, còn tôi cũng đi nhanh vào toitlet để giải quyết sự khó chịu. Đến khi cảm thấy trong người mình thoải mái. Tôi xả nước, kéo váy xuống ngay ngắn rồi mở cửa định bước ra ngoài. Thì bỗng nhiên vô tình phòng toilet nam bên cạnh tôi nghe có tiếng nói

-Ông định khi nào mới rời khỏi Thành Phong?

Nghe nhắc đến Thành Phong, bất giác tôi nghi ngờ có gì đó không tốt nên liền đứng ngay cửa nghe lén thì lại nghe một giọng khác vang lên

-Ông Vạn đã nói nếu chúng ta về bên đó sẽ không hề bạc đãi chúng ta. Còn sắp xếp cho chúng ta lên giữ chức giám đốc của mấy chi nhánh bên dưới. Chuyện rời khỏi Thành Phong tôi đã nghĩ tới rồi. Nhưng mà…

-Có phải ông cũng như tôi đang tiếc 10% cổ phần của chúng ta ở Thành Phong hay không?

-Đúng vậy? Dù sau thì 10 mấy năm qua chúng ta cũng cống hiến rất nhiều vào đó. Nếu bỏ đi như vậy tôi không đành lòng.

-Tiếc cái gì ông ơi. Vậy ông có nghĩ trong mười mấy năm qua ba con thằng Phong có coi chúng ta ra gì hay không? Dù gì cũng là cổ đông của công ty nhưng mọi chuyện ba con nó đều ʇ⚡︎ự quyền

-Ừ thì ông nói cũng đúng. Thế bây giờ ông tính sao?

-Tôi tính rồi tôi sẽ âm thầm bán cổ phần của mình lại hết cho người của ông Vạn. Sau khi Thành Phong sụp đỗ cũng là lúc chúng ta đường đường chính chính rời đi.

-Người của ông Vạn? Ý ông nói Thành Phong có tay trong từ lâu rồi.

-Ông không biết thật à?

-Vậy chẳng lẽ người đó là…

-Ông đoán đúng rồi đó.

-Thật bất ngờ, nhưng coi bộ tôi thấy cũng ổn đó. Để tôi hỏi xem những người khác có đồng tình hay không rồi sẽ theo ông luôn.

… tôi nghe đến đây cả người không khỏi run lên, thật sự rất bàng hoàng vì không nghĩ bên Thành Phong lại có nhiều người đã bị Vạn Phúc mua chuộc đến vậy? Đúng là như Phong đang lo lắng, nội bộ của Thành Phong đã rất bất ổn. Giặc trong lẫn giặc ngoài đang tàn phá công ty. Nếu như không phải mạnh mẽ như Phong thì Thành Phong có lẽ bị sụp đỗ từ lâu rồi.
Còn nữa nếu như toàn bộ cổ đông đều đem bán hết cho Vạn Phúc thì chiếc ghế của Phong cũng không còn ngồi vững nữa. Nghĩ đến đó thôi tôi đã sợ có chuyện không lành nên ngay lập tức định bụng sẽ chạy đi nói với Phong những gì mình vừa nghe được. Nhưng mà xui xẻo cho tôi, do gấp đi nhanh quá mà tôi bị trẹo chân rồi ngã mạnh ra nền ghạch luôn.

Vừa hay bên trong hai người kia phát hiện ra có người đang nghe lén nên họ vội mở cửa đi ra. Trông thấy tôi bị ngã, ánh mắt lo sợ khi tôi nhìn thấy họ có lẽ họ cũng đã đoán ra được điều gì? Còn tôi khi nhìn thấy hai người đó xuất hiện, ngay lập tức tôi đã nhận ra họ là hai người mà lúc nãy đi cùng xe của tôi với Phong. Vậy là họ…

Bụp…

Biết được mình gặp пguγ Һιểм nhưng chưa kịp kêu cứu thì đằng sau đầu tôi đã bị thứ gì đó ᵭ.ậ..℘ mạnh. Tôi chσáпg váng, đau đến mức không còn biết gì sau đó ngất đi luôn…

Bài viết khác

Lòng tốt luôn tạo ɾα ρhéρ mầu, câu chuyện ý nghĩα sâu sắc ᵭầy tính nhân văn

Billy Rαy Hαɾɾis, 55 tuổi, là một người lαng thαng không nhà cửα. Ông xin ăn tại ᵭầu ᵭường Kαnsαs, thuộc tiểu Ьαng Missouɾi miền Tɾung nước Mỹ. Một cô gáι tên Sαɾαh Dαɾling ᵭi ngαng quα, cho vào tɾong ly củα ông một ít tiền, nhưng cô không Ьiết là chiếc nhẫn tɾên tαy […]

Sóng cũng Ьạc ᵭầu – Câu chuyện cảm ᵭộng và nhiều ý nghĩα nhân văn

Tin Hạ ᵭi lấy chồng làm xôn xαo cả xóm chài, cái xóm Ьuồn hiu, lác ᵭác mấy nóc nhà lợρ tôn nằm khuất sαu ɾặng dừα. Ngoài những ᵭợt Ьão lớn, xóm chài chẳng mấy khi có Ьóng tɾαi làng, quαnh năm những chuyến ᵭάпҺ Ьắt xα Ьờ mαng họ ᵭi Ьiền Ьiệt. Những […]

Cậu Ьé Ьị chα hắt hủi luôn ᵭược mẹ Ьảo vệ, cho ᵭến một ngày cậu Ьiết ᵭược Ьí mật – Ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Chα tôi không ρhải là người dữ ᵭòn nhưng có một ᵭiều lạ là tɾong Ьα αnh em tôi, chα thường hαy ᵭánh tôi nhiều nhất, và sαu mỗi tɾận ᵭòn ông lại lẩm Ьẩm: Đồ con lạc loài. Hình minh hoạ Điều ᵭó làm cho tôi còn ᵭαu ᵭớn hơn cả ᵭòn ɾoi. Tôi […]