Tủi phận 17
Tác giả : Lương Thị Bé
Sáng sớm, mặt trời vừa ló lên phía đằng đông, bầy heo của bà Vĩnh đói kêu làm đinh tai nhức óc. Bà điên đầu bước ra khỏi giường lo toan đủ công việc không tên kể từ ngày Vy bỏ nhà đi khiến bà phải khổ. Vừa cho đàn heo ăn, bà bước vô nhà thấy ông Trung dậy ngồi uống trà, sẵn cơn bực bà nhớ đến cái vụ nhà cửa đứng tên bà Hoa nên càng làm bà điên hơn. Bà cҺửι chồng.
– Tôi nói cho ông biết, ông làm gì thì làm phải đi dụ dỗ con mụ đó là sang tên cái nhà này cho tôi.
Ông Trung ngẩng đầu lên nhìn bà Vĩnh.
– Cái bà này, bà nghĩ người ta chấp nhận sao? Có ai cho không ai đồng nào đâu chứ. Nhà đất này là trước kia tôi với bà Hoa mua thì có liên quan gì tới bà mà đòi.
– Chứ tôi là vợ chồng với ông bao nhiêu năm nay mà tôi không có gì trong nhà này sao?
– Thì tôi với bà có miếng ruộng đó, bán rồi còn gì. Giờ tôi phải làm ruộng thuê đó, bộ bà không thấy hay sao?
– Thì do thằng Tú nó gây ra, chứ tui có gây đâu. Rồi ít hôm con vợ cũ ông đó, nó đòi chia tài sản thì nhà đâu mà má con tôi ở hả? Không nhẽ tôi phải ra bụi sao? Ôi trời ơi! Ông Trung ơi! Ông phải làm cái gì đi chứ! Ông phải động пα̃σ tìm mọi cách để cái nhà này thuộc về tôi. Ông hiểu chưa hả?
Ông Trung ngồi ngây đơ ra, để bàn tay bà Vĩnh ᵭάпҺ vào người ông, từng lời trách móc kia lọt vào tai ông không sót từ nào, ông ngẫm cũng đúng, ông ngồi trầm tư suy nghĩ. Bà Vĩnh lại bàn ngồi thở dài căng thẳng vẻ mặt vì sợ mất của.
– Haizz. Ông không làm được tích sự gì thì đừng hòng mà về đây.
Bà càng nhớ tới hình ảnh bà Hoa nay đổi khác một trời mà tức muốn độn thổ. Lòng nghỉ: Mụ ta làm công việc gì mà sang chảnh. Nhìn mụ ta rồi soi lại mình không biết giấu mặt ở đâu, mụ ấy cả gan ức hϊếp bà này sao? Hứ! Ta thua mi tiền bạc, nhưng mưu kế thì còn lâu.
Người đàn bà mưu mô đang vạch ra âm mưu to lớn vì lòng tham và sự đố kỵ. Một con người thâm ᵭộc, ác ôn sẽ làm những gì mà không có hai chữ tình người.
Ông Trung dù đang mê muội bà Hoa nhưng là ông chồng vốn dĩ sợ vợ.
***
Buổi sáng trong căn phòng trọ như một gia đình nhỏ khi sự có mặt của đứa trẻ con Tấn. Họ ngồi bên nhau ăn bửa sáng. Tấn gắp thức ăn cho Vy, một chút quan tâm nhỏ bé làm ấm lòng trong hai con người cùng chung một số phận.
Ăn xong lại tính đến hôm nay ăn gì. Tiền bạc đã gần hết, ba miệng ăn thì 2 triệu đồng chẳng thắm vào đâu vì tiền đi xe cũng mất đi vài trăm, dù có tiết kiệm cũng không đủ chi tiêu cho những ngày còn lại gần cả tháng.
Trong lúc cơ hàn nhất của cuộc đời, sự thiếu hụt tiền bạc làm cho lòng người bất an về mọi thứ. Thực tế luôn phũ phàng, thẳng thừng quay lưng không thương tiếc với Tấn, như đẩy anh vào bước đường cùng làm cho khuôn mặt anh càng thêm mệt mỏi. Động lực duy nhất giờ làm anh thoát khỏi sự chán nản là đứa con, anh phải làm gì đó có tiền, anh không được nản lòng vì còn trách nhiệm vì con.
Chỉ có sự nổ lực cố hết mình mới có thể sống được nơi đất Sài thành. Tấn đi tìm việc làm thêm để có thêm tiền trang trãi cuộc sống ngay lúc này. Anh cũng xin được công việc bên công trình xây dựng và quyết định gửi con đi làm.
***
Đoan 20.
Chiều hôm đó, Tấn trốn việc làm ở nơi giữ xe vì lại lên cơn пghιệп, anh về phòng trọ lại ʇ⚡︎ự đóng chặt cửa ẩn mình khỏi ánh mắt người đời. Nhưng vô tình đã bị chị Tâm phòng trọ kế bên phát hiện khi anh trong cơn vật vã.
Lát sau, qua cơn thèm tђยốς, chuông điện thoại Tấn reo lên, anh nhìn vào thấy số quen, nên nghe máy.
– A lô.
Không ai trả lời, màn hình điện thoại vẫn đếm thời gian rồi tắt máy. Tấn gọi lại nhưng không ai nghe máy. Anh nhìn con số một hồi thì nhớ lại là số người nhà của Vy, lúc Vy đọc cho anh. Tấn gọi mãi hễ băt máy nghe giọng Tấn thì lại tắt. Anh thấy lạ lùng mà không tài nào hiểu nổi, nên bước ra hỏi mượn điện thoại chị Tâm và bấm ngay số điện ấy gọi thì giọng một người phụ nữ lạ mà anh chưa từng nghe.
– Này, ai đó…
– Cô là ai sao gọi lại không trả lời.
– Cậu là ai vậy?
– Tôi là Tấn mà cô là ai? Cô phải người nhà Vy không?
Bị cúp máy đột ngột, Tấn thấy có gì đó đáng ngờ ở đây. Hay là bà ta muốn gặp Vy? Chắc vậy rồi. Tấn đoán ngay là mẹ ghẻ Vy, chỉ có bà ta mới sử dụng điện thoại của chồng bà.
Tấn trả điện thoại cho chị Tâm, Chị Tâm vội đóng cửa phòng lại rồi hỏi nhỏ.
– Em bị пghιệп phải không ?
Tấn ngại ngùng rồi cúi đầu đáp.
– Dạ, nhưng em sắp cai được rồi.
– Trời ơi! Bà chủ mà biết bà ấy đuổi em ra khỏi này luôn. Mà sao em không đến trại mà cai mà lại ʇ⚡︎ự cai một mình hả em.
– Chị cũng biết là em không có tiền, nhưng em tin mình sẽ thành công. Em nghĩ cũng một tháng nữa là em sẽ bình thường trở lại thôi.
– Ừ cố lên nha em.Phải cố vì còn con em nữa.
– Dạ.
Tấn luôn nghĩ tới con và nghĩ tới Vy, anh ʇ⚡︎ự mạnh mẽ để cố gắng không lao vào con đường tăm tối đó nữa. Anh sẽ bước ra khỏi nó mà làm lại cuộc đời.
***
Những ngày sau, Tấn gửi con rồi đi làm công trình, nghỉ ngang bên giữ xe vì bất tiện trong việc chăn con và cũng vì sức khỏe không đủ. Vy vẫn làm chỗ cũ, chờ đủ lương tạm ứng sẽ nghỉ và tìm việc khác.
Đêm nay Vy cũng tất bậc với công việc của mình, cô đã quen với nhiều cách tán tỉnh của những chàng trai và những người đàn ông. Vy không thèm để bụng quan tâm tới những cái kêu gọi để trêu ghẹo.
Lát sau, khách cũng vắng vì cũng gần khuya, Vy ra dọn hai bàn khách vừa đi khỏi thì thấy dưới chân bàn có chiếc túi sách của phụ nữ nên Vy mang cất vào giỏ của mình .
Vừa xong công việc bước ra để chờ Tấn đến đón thì một chiếc ô tô màu đen chạy tới ngừng lại và hạ kính xuống. Một người đàn ông hỏi Vy.
– Cháu làm nhân viên ở đây có nhặt cái túi sách màu hồng của phụ nữ không?
Vy mở túi mình ra, lấy cái túi sách nhỏ bên trong ra.
– Dạ cháu nhặt được đây ạ.
Một người phụ nữ tầm 50 bước ra khỏi xe nhìn Vy cười rạng rỡ.
– May quá! Cảm ơn cháu.
Rồi bà mở túi ra thấy tiền và giấy tờ còn nguyên và bà lấy ra 500k đưa cho Vy.
– Cháu nhận đi, coi như lời cảm ơn.
Vy không muốn nhận nhưng nghĩ đến bé Xu bửa giờ không có sữa uống nên nhận.
– Cháu cảm ơn cô chú.
– Cô chú mới là người cảm ơn cháu mới đúng. Mà sao cháu lại làm ở đây khuya rồi chưa về cực quá vậy?
– Dạ cháu cũng tính nghỉ tìm việc mới nhưng lỡ ứng lương rồi.
Nghe vậy hai người tuổi trung niên đó biết Vy khốn khó nên bảo.
– Cháu có muốn làm giúp việc cho cô không? Sáng 8 giờ đến chiều 4 giờ, cô sẽ trả lương cao cho. Hay giờ cháu nghỉ ở đây luôn đi rồi cô sẽ giúp cháu trả khoản tiền ứng cho dứt điểm luôn.
– Dạ…cháu…
Đang không biết phải nói như thế nào cho phải thì Tấn chạy xe đến đón. Vy lên xe, người phụ nữ kia lại bảo.
– Ngày mai cô sẽ đến đây, cháu về suy nghĩ đi rồi mai trả lời cô nhé!
– Dạ.
Tгêภ đường về, Tấn hỏi về việc vừa nghe được của Vy với người phụ nữ kia, Vy kể ra hết, Tấn nghe xong cũng góp ý.
– Anh nghĩ em nên nghỉ việc ở đây đi, làm về khuya em không đủ thời gian ngủ nghỉ.
Anh lao nhanh vì bỏ bé Xu một mình trong phòng. Cuối mùa đông, những hạt mưa còn lưu luyến vẫn rơi xuống với cái lạnh của đêm khuya…Con đường vắng không bóng người trở nên hiu quạnh nhưng hai người tгêภ một chiếc xe vẫn hạnh phúc.
Trẻ vào con hẻm nhỏ, có một quán tạp hóa vẫn mở cửa vì những người chơi bài bạc xuyên đêm .Vy bảo Tấn ngừng xe và cô bước vào mua một thùng sữa.
Tấn hỏi.
– Tiền đâu mà em mua sữa vậy?
– Tiền cô khi nãy cho em vì em nhặt được túi ҳάch của cô đó.