Tủi phận 16
Tác giả : Lương Thị Bé
Sáng hôm sau, 8h kém, ngày đầu tiên Vy đến quán ϮhịϮ cầy để nhận việc làm, Tấn đưa Vy đến nơi rồi về. Vy bắt đầu công việc với sự chỉ dẫn của bà chủ là lau chùi sắp xếp đũa, chén bát vào nơi cần để chuẩn bị cho chiều buôn bán thuận tiện hơn. Vì lam lũ nên Vy nhanh chóng quen tay nên việc làm đối với Vy không hề khó nhọc. Bà chủ quán bắt đầu ưng ý với vẻ bề ngoài của Vy hơn là để ý Vy có thành thạo giỏi giang không.
***
11h trưa, bà Vĩnh vừa cho heo ăn xong, bà đứng nhìn đàn heo rồi cҺửι trổng một mình.
– Ông dám cãi tôi, tôi cho ông làm mệt ૮.ɦ.ế.ƭ luôn.
Một giọng nói phát ra từ ngoài sân.
– Có ai ở nhà không.
Nghe tiếng kêu giọng phụ nữ của ai đó, bà Vĩnh bước vào nhà đứng từ cửa chính nhìn ra sân. Bà sững người vì trước mắt là một người phụ nữ quần là áo lụa bóng nhoáng. 15 năm qua, hình ảnh của bà Hoa có phần đổi khác đi nhiều là xinh đẹp hơn, sang trọng hơn bội phần vì vàng ʋòпg đầy tay, nhưng khuôn mặt đó bà Vĩnh vẫn còn nhớ.
Bà Hoa mở chiếc kính ra rồi nhìn khắp xung quanh.
– Lâu quá rồi mới gặp nhau nhỉ? Không có gì thay đổi cả, vẫn nghèo nàn.
Thấy bà Vĩnh đứng như trời trồng, bà Hoa nhắc khéo.
– Bà không hoan nghênh khi khách vào nhà sao? Haizz. Phong cách đạo đức bà kém vậy sao? Một chút lịch sự cũng không có à.
Chiếc kính râm được mở ra khỏi mắt, làm bà Vĩnh nhìn rõ hơn, thêm giọng nói vừa phát ra thì bà Vĩnh đã chắc chắn trăm phần trăm là bà Hoa đang tìm đến đây và đứng trước mặt. Bà Vĩnh không cười mặt lạnh lùng, sượng sùng rồi hỏi.
– Bà đến đây làm gì ?
Tú nhìn thấy nhà có khách liền vào trong lấy ghế gỗ ra để trước mặt bà Hoa rồi bước vào trong. Bà Hoa ngồi tгêภ ʇ⚡︎ựa ghế nhìn bà Vĩnh mở lời.
– Sao bà nhìn tôi chứ! Tôi đến đây bà cũng đủ hiểu là tôi muốn gì rồi đó.
Bà Vĩnh nhớ đến Vy, bà thoáng nghĩ rồi sợ sệt. Hít một hơi bà Vĩnh mới lên tiếng.
– Bà muốn tìm con Hĩm chứ gì? Nó không có ở đây.
– Bà cho tôi biết nó đang ở đâu. Nó đã đi đâu?
Bà Vĩnh cúi đầu, đưa mắt qua lại để tìm một câu trả lời thích đáng. Rồi bà mạnh mồm nói.
– Nó có chân thì nó đi, làm sao tôi biết được.
– Không phải bà là người đã hành xát nó, đến bước đường cùng nên nó mới bỏ đi. Đúng không hả?
Bà Vĩnh thoáng tái mặt rồi cố trấn tĩnh lại quát.
– Bà có chứng cứ gì mà dám ăn nói hàm hồ thế hả?
– Nét mặt bà đã nói lên tất cả còn gì? Đúng là có tật giật mình.
– Gì chứ! Nhà đây không phải của bà, muốn tìm con cái thì đi chỗ khác mà tìm.
– Cho bà uốn lưỡi nói lại đó, bà nên nhớ bà mới là kẻ ở nhờ nhà tôi. Ôi lại dám đuổi tôi nửa sao hả bà Vĩnh.
Bà Vĩnh đỏ mặt tía tai vì sự thật quá phũ phàng đó. Đúng là căn nhà hợp pháp đứng tên trong sổ đỏ có tên bà Hoa và ông Trung, bởi bà Vĩnh là người đến sau, ngang nhiên ςư-ớ.ק chồng từ tay bà Hoa. Hai chân bà Vĩnh giờ như chùng xuống không vững run lên. Biết mình thất thế, bà Vĩnh hạ giọng.
– Thật tình, con Hĩm nó đi đâu không nói tôi biết, giờ nó nơi nào thì chờ ông Trung về gọi điện cho nó, tôi biết ông ấy có số điện thoại nó.
Bà Hoa nắm chắt phần thắng trong tay, ngạo ๓.ạ.ภ .ﻮ trừng mắt tới nắm cổ áo bà Vĩnh.
– Bà nên thú thật đi, bà đã làm gì con tôi. Nói.
– Tôi…tôi…không làm gì nó cả. Tự nó đi.
Bà Hoa lớn giọng kêu lên.
– Hai em trai vào đây cho chị.
Hai người đàn ông đứng khuất sau bụi cây ngoài hàng rào bước vào làm bà Vĩnh đổ mồ hôi hột đưa mắt nhìn theo cử chỉ hai người đàn ông lực lưỡng kia mà hãi hùng nói không nên lời.
– Bà…bà…định làm gì hả?
Bà Hoa buông áo bà Vĩnh ra, lại ngồi xuống ghế.
– Tôi có làm gì đâu mà sao bà sợ xanh mặt rồi hả? Tôi kêu vào đây cho mát thôi, chả có động vào miếng ϮhịϮ nào của bà đâu bà Vĩnh à. Nhờ bà kêu ông Trung về đây cho tôi.
Bà Vĩnh sợ sệt chỉ biết nghe theo lệnh.
– Được…được.
Bà Vĩnh quay mặt lại hướng vào trong nhà.
– Mày ra kêu ba mày về cho má mau lên.
Một hồi ông Trung, chân lấm tay bùn sách cuốc bước về, vừa đầu cửa ngỏ thấy bà Hoa, ông Trung bước chậm vào trong bất ngờ. Ông bỏ cây cuốc xuống rồi nhìn qua hai người đàn ông vệ sĩ của bà Hoa mà kiếp sợ. Cứ tưởng chuyện lớn sắp xảy ra, ông đưa ánh mắt kinh ngạc hỏi bà Hoa.
– Em…Bà đến đây có gì không?
– Tôi muốn tìm con bé Vy, tại sao số điện ông tôi gọi không được hả?
Ông Trung nhớ lại hôm qua bị say bí tỉ nên bỏ mất điện thoại. Ông buồn bã.
– Tôi làm mất điện thoại rồi.
– Trời! Giờ làm cách nào mà tôi gặp được con bé đây hả?
– Không còn điện thoại rồi thì bó tay chờ nó về thì tôi báo cho bà.
Bà Hoa đứng dậy đưa mãnh giấy có số điện thoại của bà cho ông Trung.
– Thôi phải về rồi. Nhớ đó, con bé mà về thì báo tôi biết.
– Được rồi.
Bà Hoa rời khỏi khoảng sân nhỏ nhà bà Vĩnh bước ra đường và lên ô tô rời đi.
Thế là từ thành phố Tân An bà lặn lội về ngôi nhà cũ để tìm con gáι vẫn chưa được rõ. Một người mẹ là bà Hoa khẽ nhếch môi cười khi nghĩ đến chắc chắn sẽ tìm được cô con gáι mà bà đã giao cho chồng 15 năm.
Giờ này con đang ở đâu hả Vy? Má tìm con mãi.
***
Khi phố thị đã bắt đầu lên đèn thì lượng khách đến quán nhậu đông hơn hẳn. Vy cùng 2 người khác chạy bàn liên tục. Vy xinh đẹp nên nổi bậc trong đông ấy. Những vị khách đa số là đàn ông và trai trẻ, Một trong số họ có anh chàng trẻ tuổi đẹp trai kêu gọi Vy đến hỏi.
– Em mới vào làm hả em.
– Dạ.
Vy lại làm những công việc của mình, một cô gáι nhanh nhẹn làm được việc cho ngày đầu tiên đến không ngờ.
Sự bận rộn làm thời gian trôi nhanh hơn, mới đó đã11h khách cũng không còn nữa, Vy mới vào cùng hai người làm chung rửa dọn mớ chén đĩa như núi. Ba người làm phút chốc đã xong, nhìn đồng hồ thấy đã 11h 30. Vy ra đứng nhìn ra đường để đợi Tấn.
12h đêm, con đường heo hút trãi dài, chỉ có chiếc xe Tấn lao nhanh. Hai người nói chuyện suốt dọc đường, Tấn thấy пguγ Һιểм khi Vy làm ở đó chờ đợi anh quá khuya và làm ở nơi không mấy đàng hoàng. Anh bảo với cô.
– Em làm đó, anh cứ thấy bất ổn.
– Không sao đâu, anh đừng lo cho em.