Một hành động nhỏ cũng có thể thay đổi cả cuộc đời một con người – Chuyện thú vị
Chiều Sài Gòn mưa như trút nước. Mưa dội xuống mặt đường loang lổ ánh đèn xe, tiếng còi inh ỏi không át nổi âm thanh lộp bộp từ trời cao. Trong chiếc xe hơi đen bóng, Nguyễn Minh Khôi – giám đốc điều hành của một tập đoàn công nghệ lớn – đang ngồi trầm ngâm, ánh mắt dán vào ô cửa kính mờ hơi nước.
Hôm nay là một ngày đầy áp lực. Một cuộc họp lớn với đối tác nước ngoài vừa kết thúc, và giờ đây Khôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi. Nhưng rồi chiếc xe bỗng khựng lại khi đến đoạn giao lộ Nguyễn Thị Minh Khai – Cách Mạng Tháng 8.
“Chuyện gì vậy, Tuấn?” – Khôi nghiêng người hỏi tài xế.
“Có người lang thang đứng giữa đường, tôi sợ tông phải nên thắng gấp.” – Tuấn nói, chỉ tay về phía một bóng người đang lững thững bước giữa làn xe.
Qua lớp kính mưa, Khôi lờ mờ thấy một người phụ nữ trung niên, mái tóc đã hoa râm, khoác trên mình chiếc áo mưa rách nát, tay ôm chặt một túi nilon cũ kỹ. Dáng vẻ bà run rẩy, đôi mắt hoang mang như tìm kiếm điều gì giữa dòng người vô cảm. Bất giác, trái tim Khôi đập mạnh.
“Khoan đã… người đó…”
Anh mở cửa xe, đội mưa chạy lại gần người phụ nữ, mặc kệ lời can ngăn từ Tuấn. Càng đến gần, anh càng nhận ra gương mặt ấy – tuy già nua, tiều tụy và dính đầy nước mưa – lại vô cùng quen thuộc.
“Cô… cô Hạnh…?” – Khôi cất giọng, ngập ngừng.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạc thần chạm vào Khôi. Một lúc lâu sau, bà mới lắp bắp: “Em… là… Khôi đó hả?”
Cô Hạnh – chủ nhiệm lớp 12A1, người từng là biểu tượng của sự nghiêm khắc nhưng ấm áp, người từng giúp Khôi vượt qua giai đoạn khủng hoảng tinh thần vì gia đình đổ vỡ. Chính cô là người duy nhất biết Khôi đã từng bỏ học một tuần vì không chịu nổi cảnh cha mẹ ly hôn. Và cũng chính cô là người đến tận nhà, gõ cửa giữa đêm khuya chỉ để nói với cha Khôi rằng: “Đừng để một đứa trẻ đánh mất tương lai chỉ vì lỗi lầm của người lớn.”
Nhờ cô, Khôi đã thi đậu đại học, từng bước trở thành một người có vị trí như hôm nay. Nhưng từ khi tốt nghiệp, anh chưa một lần gặp lại cô. Cuộc sống cuốn anh đi trong guồng quay của danh vọng, tiền bạc và tham vọng không hồi kết.
“Cô ơi, sao cô lại ở đây?” – Khôi siết tay bà, cảm nhận bàn tay lạnh ngắt và gầy guộc đến đau lòng.
“Cô chỉ… đi lạc thôi con à…” – cô Hạnh đáp, ánh mắt mơ màng.
Khôi đưa cô vào xe, mặc kệ ánh mắt tò mò của người đi đường. Trên đường về, anh nghe cô lẩm bẩm những câu vô nghĩa, nhắc đi nhắc lại tên của một người con trai nào đó – có lẽ là con cô. Bàn tay cô cứ ôm chặt chiếc túi nilon, trong đó là vài bộ quần áo cũ và một cuốn sổ nhỏ bọc vải.
Tối hôm ấy, Khôi mời cô ở lại biệt thự của mình. Anh gọi bác sĩ đến khám và xác nhận: cô bị suy giảm trí nhớ do chấn động tâm lý nặng kéo dài. Khôi lặng người.
Anh lục tìm hồ sơ cũ, gọi cho bạn học cũ để tìm hiểu tung tích cô Hạnh. Cuối cùng, một người bạn thân đã nói trong nghẹn ngào: “Sau khi nghỉ hưu, cô Hạnh sống cùng con trai ở Bình Dương. Nhưng sau tai nạn giao thông khiến con cô qua đời, cô như người mất hồn. Nghe đâu thời gian sau đó, cô bị đuổi khỏi nhà thuê vì không trả tiền, rồi bặt vô âm tín.”
Khôi ngồi lặng đi trước tấm ảnh cũ anh lục được từ album năm xưa: hình cô Hạnh tươi cười giữa tập thể lớp 12A1. Bức ảnh khiến anh thấy nghẹn ở cổ.
Ngày hôm sau, Khôi quyết định tạm ngưng mọi công việc để đưa cô Hạnh đến một trung tâm y tế tâm thần chất lượng cao. Anh ký giấy bảo lãnh, chi trả toàn bộ viện phí, và thường xuyên đến thăm cô.
Tin tức về hành động của Khôi chẳng mấy chốc lan truyền. Một tờ báo mạng đưa tin: “Giám đốc trẻ nổi tiếng tìm lại và cưu mang cô giáo cũ sống lang thang giữa thành phố – Hành động đẹp giữa đời thường.”
Bài viết được chia sẻ hàng chục nghìn lần, kéo theo đó là hàng loạt cựu học sinh khác của cô Hạnh tìm đến thăm hỏi. Có người ở nước ngoài gửi thư, có người đóng góp tiền để giúp cô điều trị.
Một buổi chiều, sau hơn một tháng điều trị, Khôi vào phòng cô Hạnh. Cô đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt bình thản hơn, không còn lạc lõng như trước. Khi thấy Khôi, cô mỉm cười.
Hình minh họa
“Khôi… Em lại đến thăm cô à?”
“Dạ, cô thấy khỏe hơn chưa?”
“Cô nhớ lại được nhiều chuyện rồi… Cảm ơn em, Khôi à. Cảm ơn vì đã không quên cô.”
Khôi ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đỏ hoe. “Không ai nên bị lãng quên, nhất là một người đã dành cả đời để dạy dỗ học trò như cô.”
Cô Hạnh im lặng, rồi nhẹ nhàng nói: “Cô tưởng mình đã đi hết con đường rồi… Không ngờ… vẫn còn học trò nhớ đến cô.”
Sau ba tháng điều trị, Khôi đưa cô Hạnh về sống tại một căn nhà nhỏ do anh mua gần trung tâm dưỡng lão cao cấp. Căn nhà không quá lớn, nhưng ấm cúng, đầy đủ tiện nghi, có vườn nhỏ, nơi cô có thể trồng hoa như từng ước mơ.
Hàng tuần, Khôi đều ghé thăm. Có khi là mang theo hoa, có khi là một quyển sách văn học cũ mà cô từng dạy, có khi là đơn giản chỉ để nghe cô kể chuyện về những ngày xưa.
Một ngày nọ, trong buổi họp lớp kỷ niệm 20 năm tốt nghiệp, Khôi mời cô Hạnh đến. Khi cô bước vào hội trường, cả căn phòng như vỡ òa. Bao nhiêu tiếng khóc, tiếng gọi “Cô ơi!”, những cái ôm siết chặt, những bó hoa được đưa tới tay cô.
“Cô Hạnh vẫn là người thầy mà chúng em luôn biết ơn.” – một bạn học cũ nói trong tiếng vỗ tay không ngớt.
Cô Hạnh bật khóc, còn Khôi thì lặng nhìn – trái tim ấm áp như lần đầu tiên được nghe lời động viên nơi hành lang lớp học năm nào.
Câu chuyện về Khôi và cô Hạnh không chỉ là câu chuyện của một học trò thành đạt biết ơn thầy cô, mà còn là lời nhắc nhở rằng: Dù thời gian có trôi đi, dù cuộc sống có vùi lấp bao kỷ niệm, thì tấm lòng của một người thầy và sự tri ân của học trò mãi mãi là điều không nên quên lãng.
Và đôi khi, một hành động nhỏ cũng có thể thay đổi cả cuộc đời một con người – hoặc cứu rỗi một tâm hồn đang lạc lối giữa những chiều mưa lạnh lẽo.
Sưu tầm không rõ tác giả