Giọt lệ cuối cùng 4

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 4

Quá hoảng sợ và lo lắng, ông nghĩ lúc này chỉ có con gáι Thu Hoài là may ra giúp được ông. Thôi thì năn nỉ con tìm cách giúp, chứ với mấy cái ๓.ạ.ภ .ﻮ gì đó thì ông không biết. Chính vì nghĩ như thế nên ông quay về nhà mà không đi gặp nàng nữa.

Vừa về đến cổng, chưa kịp mở khóa thì ông nghe tiếng bà Dung vợ ông đang nói chuyện điện thoại với một ai đó có vẻ gay gắt, ông vội đứng sang một bên và lắng tai nghe. Vì cách một khoảng sân nên tiếng của bà Dung lúc được lúc mất. Nhưng những câu từ có nói đến nhà nghỉ, thì ông hiểu rằng ai đó đã điện thoại hỏi, khi thấy những hình ảnh của ông tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ.

Không thể vào nhà lúc này khi cơn tức giận của bà Dung đang lên đến đỉnh điểm. Ông Chánh nhanh chóng quay xe chạy vào rẫy. Chính ông cũng không hiểu ông vào đấy để làm gì? Nếu nói vào gặp nàng thì cũng không hoàn toàn đúng. Bởi lúc này ông cũng không còn tâm trạng nào mà yêu với đương. Nhưng chỉ biết ông đang cô đơn và có phần Һσα̉пg ℓσα̣п khi bị tấп côпg tứ phía. Vừa nhìn thấy ông Chánh thì Tư Nguyệt vội đon đả chạy ra:

– Em biết anh thế nào cũng đến mà…

Ông Chánh không nói gì mà dắt xe vào nhà. Tư Nguyệt thấy nét mặt ông như vậy thì ngạc nhiên:

– Anh sao vậy? Bộ giận em đấy à? Thì em cũng vì lo cho anh nên mới nói vậy thôi

Nhấp một ngụm nước cô ta đưa, ông Chánh nhìn khắp nhà rồi hỏi:

– Mọi người đi đâu hết rồi?

Tưởng ông Chánh lại đòi ân ái, cô ta làm bộ mắc cỡ:

– Lại thèm rồi phải không? Hôm nay hai đứa mình tha hồ ʇ⚡︎ự do mà không sợ bị ai chụp hình…

Ông Chánh chán nản cũng chẳng thèm trả lời, cũng không thể hiện tình cảm như mọi khi thì cô ta ngạc nhiên. Trong đầu ông đang suy nghĩ nếu trở về nhà mà vợ ông hỏi về chuyện tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ, có liên quan đến nhà nghỉ thì biết trả lời như thế nào? Rồi ông lại tặc lưỡi phải chối bay chối biến đi là xong, hoặc dọa nếu bà ta làm quá thì ông sẽ bỏ nhà ra đi cho biết tay…

Tư Nguyệt thấy ông Chánh ngồi im ra chiều lo lắng thì bỗng sinh nghi. Có bao giờ ông ta không có tiền không? Hay tiền đã bị vợ con lấy mất? Nên đang cố tạo ra một vở kịch để cô tin mà bỏ qua? Nhưng với ai chứ với Tư Nguyệt này thì cứ tiền trao cháo múc, không cần phải nói nhiều chi cho mất công…

Lợi dụng ông Chánh đi vào Toilet và chùm chìa khóa xe để tгêภ bàn. Cô ta vội lấy chìa khóa và tiến lại nơi chiếc xe. Cô ta muốn biết những lời ông ấy nói tiền đang để trong cốp xe liệu có đúng không? Nhưng rồi hốt hoảng không kém khi thấy cốp xe được mở ra, và bên trong trống trơn chỉ có một chiếc áo mưa duy nhất. Tư Nguyệt định chờ ông ra rồi nói, nhưng cũng chưa kịp mở lời thì đúng lúc ông Chánh từ nhà vệ sinh đi ra. Thấy Cô Nguyệt đang đứng cạnh xe máy với cốp xe đã được mở thì ông ta vội lao đến, giọng rít lên trông thật dữ tợn:

– Cái gì? Ai cho cô mở cốp xe tôi hả?

– Em…em chỉ muốn tò mò thôi…

Nhìn vào cốp xe không thấy bịch tiền, ông ta gầm lên:

– Cô dám lấy bịch tiền trong cốp xe của tôi đúng không? Đưa ngay đây…

Tình huống bỗng trở nên đảo chiều, Tư Nguyệt cho rằng mình bị oan và cho dù có thanh minh cỡ nào thì ông Chánh cũng không tin. Chính mắt ông thấy cô ta mở cốp xe và bịch tiền trong đó cũng biến mất. Cho dù có nằm mơ thì cô ta cũng không thể tin rằng, người đàn ông này còn quý tiền hơn cả ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của mình. Tư Nguyệt càng giải thích thì ông Chánh càng khẳng định cô ta lấy tiền của mình. Không thể chịu đựng được người đàn ông này, cô ta vơ ngay thau nước tạt gọn vào người ông ta, miệng hét lên:

– Ông cút đi, cút ngay…

Nhưng với ai chứ với ông Chánh một khi chưa lấy được tiền thì làm sao có thể về. Hai người cách đây chỉ 30 phút còn tình yêu ngập tràn. Còn bây giờ vì tiền mà buông lời xỉ vả nhau không từ một lời nào. Đúng lúc đó thì bà Sáu về, nhìn thấy anh mình người ướt sũng nước đang đứng ở sân, còn Tư Nguyệt thì cũng đang xỉa xói về phía ông Chánh. Một bên là anh còn một bên là cháu, bà không biết phải giải quyết như thế nào. Ông Chánh thì khẳng định Tư Nguyệt lấy tiền của mình, còn Tư Nguyệt thì trả lời rằng mình không lấy. Bà Sáu quay về phía cháu mình khuyên:

– Mày nói không lấy tiền của ông ấy thì tao tin, nhưng trước chứng cứ rành rành ra đó thì mày có nói hàng trăm, hàng ngàn câu đi nữa cũng không ai tin rằng, mày chỉ mở cốp xe ra để nhìn cho vui. Xe của ổng để đó thì mắc mớ gì mày đụng đến chứ?

Nghe bà Sáu nói như thế thì Tư Nguyệt quay sang cà khịa với bà Sáu:

– Bà là xui gia với mẹ tôi mà không bênh lại bênh ông ta. Tôi đã nói rằng tôi không lấy mà tại sao bà lại không tin chứ?

– Nhưng chứng cứ rành rành ra đó. Chìa khóa và xe của người ta thì mắc mớ gì mà mày đụng vào?

– Con người tôi sống ngay thẳng chứ không xảo trá như bà. Chính bà mới là kẻ lừa đảo, thử hỏi mảnh đất này từ đâu mà có? Chẳng qua bà ở nhờ nhà nguời ta rồi hợp thức hóa về mình. Bà tưởng lấy tay che được cả bầu trời hay sao?

– Im ngay con kia…

Bà Sáu nhảy xổ lên định bịt miệng Tư Nguyệt không cho nói nhưng không kịp nữa. Bởi từng lời nói của cô ta ông Chánh đã nghe không thiếu một câu nào. Quay sang bà Tư, ông hỏi:

– Những lời mà cô Nguyệt nói có đúng không?

Bà Tư túm tay ông nức nở:

– Anh Ba tin em, con này nó nói linh ϮιпҺ cho đã cái miệng chứ không có gì đâu?

Mặc cho bà ta năn nỉ, giải thích. Ông Chánh vẫn gằn từng tiếng:

– Tôi đang hỏi cô rằng lời cô Nguyệt vừa nói có đúng không? tại sao không trả lời?

– Em xin anh, việc này em cũng không biết mà phải về hỏi cháu Đáng. Nhưng xin anh Ba bình tĩnh kẻo đến tai chị dâu sẽ lớn chuyện.

Hai người mải nói chuyện nên không để ý. Lúc quay lại thì cô nàng Tư Nguyệt đã bỏ đi đâu rồi…Ông Chánh ôm đầu tỏ ra đau khổ. Không những số tiền 200 triệu trong túi đã bị mất, còn có cuốn sổ tiết kiệm ông cũng cất vào trong đó luôn. Không những thế ông còn biết được chuyện tày đình của bà Sáu đối với mảnh đất của gia đình ông. Bây giờ ông biết ăn nói với vợ con như thế nào đây. Còn nhớ ngày trước khi mẹ con bà ta đói rách kéo nhau từ quê lên, ông phải nói mãi thì vợ ông mới đồng ý cho ở nhờ, vì mảnh đất đó là của một người bạn. Giờ thực hư thế nào? Tại sao mẹ con bà ta lại to gan dám làm chuyện đó chứ? Trời ơi, Ông muốn điên cái đầu quá…

Như người mộng du, ông Chánh lững thững dắt xe ra về. Ông không chạy xe mà cứ thế dắt bộ, tiền đã mất, sổ tiết kiệm cũng không còn. Đất thì cũng bị người ta ςư-ớ.ק đi rồi, phải chăng gia đình ông chỉ còn duy nhất cái nhà tềnh toàng của mẹ vợ cho mà thôi…

Ông tiếc tiền, ông càng hận đời đã đối xử bạc bẽo với ông. Ông trách mình đã mất cảnh giác để chùm chìa khóa xe tгêภ bàn, thì cô ta mới có cơ hội để mở cốp xe lấy tiền của ông. Vậy là hết rồi, tay trắng lại vẫn hoàn tay trắng. Ông hận lắm, hận ngay chính bản thân mình. Ông không dám ăn hay tiêu pha bất cứ một thứ gì cho mình. Có chín đồng thì cũng cố gắng kiếm thêm cho tròn 10 để mang đi gửi. Vậy mà chỉ trong phút chốc đã không còn gì nữa…

Từ ngân hàng trở về, Thu Hoài đang ngồi nói chuyện với mẹ thì thấy Mai Khanh gọi tới, cô lên tiếng:

– Alo…

– Mày về đến nhà chưa?

– Tao đang ngồi kể cho mẹ nghe nè, mà mày gọi cho tao có gì không?

Bỗng Mai Khanh hỏi:

– Ba mày có nhà không?

– Không, tao về đến nhà thì đi rồi, cũng không biết là đi đâu nữa…

– Tao phải hỏi như thế bởi tao đang đi theo một người đàn ông rất giống Ba mày. Không biết xe ổng có sao không mà thấy ổng dắt bộ mà không lên xe chạy. Đầu cúi xuống có vẻ mệt mỏi lắm…

– Mày chụp người đó dùm tao xem có đúng không?

Nhưng khi tấm hình được Mai Khanh gửi tới thì cả hai mẹ con đều la lên:

– Đúng ổng rồi. Mày ráng theo giúp, tao chạy tới liền…

Dặn bạn xong thì cô nói với mẹ:

– Con đi chở Ba về, có bao giờ vì biết bị mất tiền nên xuống ϮιпҺ thần không?

– Với ổng thì chắc chắn là như thế. Ổng gom góp bao nhiêu năm mới có. Có điều mẹ thắc mắc là khi phát hiện mất tiền thì ổng phải nghi ngờ và đi tìm con chứ?

– Thôi con cứ đi chở Ba về rồi nói chuyện sau…

Nói xong thì Thu Hoài vẫy một xe taxi và chạy đến nới mà Mai Khanh bạn cô nói. Quả đúng là cô nhìn thấy Ba đang dắt bộ chiếc xe gắn máy. Thu Hoài lại gần đứng chắn trước chiếc xe rồi nói:

– Ba…

Ông Chánh giật mình vội ngẩng đầu lên nhìn, và khi nhận ra con gáι thì vẫn hỏi những câu như xưa:

– Con đi đâu mà ở đây?

– Con đi công chuyện, còn sao Ba không lên xe chạy mà dắt bộ chi cho khổ vậy?

– Ba không sao…

– Thôi Ba đưa xe cho con chở Ba về…

Miệng nói nhưng tay cô đã cầm tay lái, ông Chánh cũng im lặng không nói gì mà lên xe để con gáι chở về. Mai Khanh vì sợ ông Chánh nhận ra mình là người chụp hình nên không dám tới gần. Nghe lời của Thu Hoài nên cô đã xóa hết tất cả các bài đã đăng tгêภ facebook. Mặc dù hận cha đã phản bội mẹ, nhưng như vậy cũng là đau lắm rồi. Dù sao ông ấy cũng là cha của cô, bất cứ một việc gì cũng nên có điểm dừng. Chứng kiến cảnh ông ấy xuống ϮιпҺ thần khi tiền thì mất, còn bị người đời lên án. Chẳng cần phải nói thì cô cũng biết điều đó…

Về đến nhà, ông Chánh xuống xe rồi lầm lũi đi về phòng không quên bấm chốt cửa lại. Khi chỉ còn một mình trong phòng thì ông bắt đầu ôm mặt khóc. Những giọt nước mắt tuyệt vọng làm ông xuống ϮιпҺ thần. Chợt nhớ lời Tư Nguyệt nói mẹ con bà Sáu đã hợp thức hóa mảnh đất. Ông vội mở tủ lục tìm giấy tờ, nhưng không hiểu sao tất cả giấy tờ kể cả căn nhà này cũng đều không có. Phải chăng vợ ông đã không còn tin tưởng ông nữa? Mà cũng đúng thôi khi chính ông là kẻ phản bội. Ông không thể mở miệng ra hỏi chứ đừng nói là đòi hỏi bất cứ một thứ gì?

Thấy ông Chánh mệt mỏi đi lên phòng, và bỏ rơi cả vật bất ly thân là chùm chìa khóa xe thì cả hai mẹ con đều nhìn nhau cười. Vậy là đã rõ nguyên nhân vì sao mà ông ta lại tỏ ra xuống ϮιпҺ thần như thế. Chẳng ai có thể hiểu ông Chánh bằng Bà, chính bà còn không hiểu nổi tại sao mình có thể sống cùng một người đàn ông keo xỉn, hà tiện như vậy suốt một thời gian dài. Có những lần chính mắt bà chứng kiến ổng đang dùng bàn ủi để ủi những tờ tiền trước khi cất vào ngăn tủ. Cái chùm chìa khóa kia luôn được ổng giữ bên mình ngay cả khi đi tắm hay Toilet. Vậy mà bây giờ ông ném tгêภ bàn thế kia là đủ biết rằng ông ta không còn gì. Nhưng cho dù có nằm mơ thì ông Chánh cũng không thể ngờ rằng chỉ một lần thôi ông sẽ phải trả một cái giá quá đắt. Đó là bà Dung đã quyết không chấp nhận sự tồn tại của ông trong cái nhà này. Bất cứ việc gì bà cũng đều bỏ qua, nhưng Ϯộι phản bội thì không bao giờ bà có thể tha thứ…Đã nhiều lần cũng vì tiền mà ông có những việc làm tổn thương đến bà. Nhưng vì con còn nhỏ nên bà cũng đành nhịn cho êm cửa nhà. Nhưng nay con đã lớn, tuổi bà ngày một cao nên bà quyết định ʇ⚡︎ự chăm sóc bản thân mình. Còn ông đã muốn thế thì bà cương quyết trả ʇ⚡︎ự do cho ông mà không hề luyến tiếc hay áy náy một chút nào…

Bài viết khác

Đừng bαo giờ tɾách móc điều gì tɾong cuộc sống – Đôi điều gửi tuổi tɾung niên

– Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc – Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm – Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học – Người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm. Vì vậy : – Đừng hứα khi đαng vui ! – Đừng tɾả lời khi đαng пóпg giận ! – Đừng […]

Mẹ đẹp – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Tác giả : Hoanhu Nguyenthi Mẹ chị đẹp lắm, nổi tiếng trong vùng. Lớn lên chị thấy nhiều người hàng xóm sang nhà chị chơi, ngắm mẹ. Nhiều trai làng đêm đêm đứng ngoài ngõ huýt sáo chỉ để nhìn thấy mẹ. Mẹ chỉ cười. Mặc kệ họ. Mẹ ôm chặt chị vào lòng . […]

Gửi em.., Vợ yêu quý – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα sâu sắc

Cảm ơn em đã sinh cho αnh hαi cô công chúα tuyệt vời. Em là người có học thức, trình độ, là trưởng ρhòng củα một công ty lớn. Em giỏi giαng, αnh rất mừng khi có được em, con αnh hạnh ρhúc khi có người mẹ như em. Em là người ρhụ nữ hiện […]