Giọt lệ cuối cùng 3
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 3
Suốt chặng đường về nhà hai cha con không ai nói một lời. Khi vừa về đến nhà thì việc đầu tiên mà ông Chánh cần làm là giữ chìa khóa xe. Nhưng Thu Hoài đâu còn là đứa con nít để ông dễ dàng thực hiện được điều đó. Vừa dừng xe thì cô nói với Ba:
– Ba mở cửa cho con…
Không còn cách nào khác, ông Chánh đành đi về phía cổng để mở. Chỉ chờ có thế, Thu Hoài vội mở cốp xe lấy bịch tiền bỏ ngay vào người rồi nhanh chóng đóng lại. Khi cửa vừa được mở thì ông Chánh lại nói:
– Con vào trước đi, Ba chạy lại đằng này một lát…
– Sao Ba không nói? Để con chở đi cho an toàn…
– Không việc gì phải thế, ba đi một lát rồi về…
Không còn cách nào khác, cô đành phải lôi mẹ vào câu chuyện:
– Vậy để con kêu mẹ đi với Ba…
Đúng lúc đó vì nghe tiếng mở khóa cổng nên bà Dung từ trong nhà nhìn ra, bắt buộc ông Chánh đành im lặng đi theo con vào nhà.
Thấy hai cha con đi vào nhà thì bà Dung lấy làm khó hiểu, bởi Thu Hoài nói đến ngân hàng lấy xe về cho bà, nhưng tại sao bây giờ lại về cùng ông ta? Vậy xe của Bà đang còn ở ngân hàng hay sao? Có bao giờ ông ấy lại đến ngân hàng rút tiền rồi gặp con gáι hay không? Biết bao thắc mắc trong đầu, nhưng đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng phải hết sức bình tĩnh, nên bà thản nhiên nói:
– Hai cha con chuẩn bị xuống ăn cơm…
Mắt ông Chánh vẫn chăm chăm nhìn vào tay Thu Hoài đang cầm chùm chìa khóa xe. Cái nhìn đó không thoát khỏi ánh mắt của Hoài, cô đưa chìa khóa cho Ba rồi nói:
– Trả chìa khóa xe cho Ba nè, con lên phòng đây…
Không chờ Ba trả lời, cô để chùm chìa khóa lên bàn rồi đứng dậy. Chỉ chờ có thế, ông Chánh vội chộp lấy chùm chìa khóa rồi bỏ vào túi rất nhanh, khiến bà Dung ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Vừa lên đến phòng thì cô vội chốt cửa lại, sau khi cẩn thận cất tiền xong thì cô lấy điện thoại ra xem. Bởi hồi giờ cô phải khóa máy nên sốt ruột muốn biết tình hình hai nhỏ bạn thế nào? Đúng lúc đó thì tiếng mẹ gọi xuống ăn cơm nên cô lại đành đi xuống…
Không khí trong phòng ăn thật nặng nề bởi không ai nói với ai một lời nào bởi ai cũng đang có tâm trạng muốn nói mà không thể nói ra. Trong khi ông Chánh mặt hầm hầm im lặng không nói gì, thì bà Dung lại mang nhiều thắc mắc, bà chỉ muốn thật nhanh xong bữa cơm để hỏi con gáι xem tình hình thế nào? Cứ tình trạng này thì bà không thể chịu nổi. Riêng Thu Hoài lại khác, lúc đầu cô nghĩ Ba sẽ rất lo việc cô nói ra với mẹ. Nhưng nhìn nét mặt của Ba lúc này thì hoàn toàn không giống như cô nghĩ. Ba đã không biết sợ hay day dứt vì có lỗi với mẹ, mà còn tỏ thái độ như đe doạ. May mà cô đã nhanh tay lấy được túi tiền trong cốp xe, nếu không thì Ba còn dám làm gì nữa.
Định rằng để cho không khí gia đình ʇ⚡︎ự nhiên, nhưng thấy Ba như vậy thì cô không nhân nhượng nữa. Đang ăn bỗng Thu Hoài la lên:
– Ui quên, sáng giờ con chưa lên ๓.ạ.ภ .ﻮ xem có tin gì không?
Thấy con gáι đứng dậy thì bà Dung lên tiếng:
– Đang ăn còn đi đâu đấy?
– Con lên phòng lấy điện thoại rồi xuống liền à…
Ông Chánh chột dạ, bởi ông nhớ lúc xảy ra va chạm, có một cô gáι cứ ghé điện thoại vào mặt ông để quay hay chụp hình gì đó. Liệu cô ta có đưa lên ๓.ạ.ภ .ﻮ không? Mà là ๓.ạ.ภ .ﻮ gì chứ? Giờ biết tìm cô ta ở đâu để ngăn cản? Nguy rồi, nếu cô ta đưa lên ๓.ạ.ภ .ﻮ như vậy, thì không chỉ bà Dung mà tất cả người quen, đồng nghiệp cũ đều biết. Từ lúc đó ông không còn tâm trạng nào mà ăn nữa nên cũng đứng dậy đi về phòng…Bà Dung thấy ông Chánh đứng dậy thì không hỏi xem tại sao lại bỏ dở bữa ăn như mọi ngày mà chỉ nói với con:
– Ăn cho xong bữa đi còn dọn, xem lúc nào mà chẳng được…
Khi ông Chánh vừa đi khỏi thì bà liền hỏi con:
– Tình hình sao rồi? Sao con lại về cùng với ông ta? Chẳng nhẽ ổng lại rút tiền nữa hay sao? Mà xe của mẹ đâu? Đã lấy về chưa?
Nghe mẹ nhắc đến xe làm cô mới nhớ lúc va chạm thì xe cô để ngay bên lề đường cạnh xe của Bích Ngọc. Không biết lúc cô chở Ba đi rồi thì hai đứa có mang về không? Vừa mở điện thoại để gọi cho bạn thì tiếng của Mai Khanh đã vang lên từ đầu dây bên kia:
– Tìm xe phải không? Mình chạy về rồi…
– Hú hồn, giờ má tao nhắc mới nhớ…
– Mà cũng chẳng ai như mày, để xe nguyên chìa khóa vậy chứ? May mà không mất…
– Tao dựng sát xe của nhỏ Ngọc mà…
– Bộ dựng bên cạnh thì không mất hả? Thôi nói tình hình của ổng thế nào?
– Dài lắm, để tao nói cho Má yên tâm…
Thấy mẹ đang chăm chú lắng nghe nên cô chỉ trả lời qua loa rồi cúp máy. Quay sang mẹ, cô nói:
– Nhỏ Khanh mang xe về rồi. Chuyện dài lắm, vấn đề là con đã lấy được bịch tiền của Ba trong cốp xe, giờ con đưa mẹ cất nhé…
– Hèn chi mà ổng chụp vội chùm chìa khóa lúc con để tгêภ bàn. Chắc chắn là ổng tưởng tiền vẫn ở trong đó. Bây giờ con mang lên ngân hàng gửi hoặc mang sang gửi bà ngoại…
– Thôi không gửi ai nữa, con mang lên ngân hàng. Mẹ đưa giấy tờ tùy thân cho con…
Nhưng bà Dung lắc đầu:
– Gửi tên mẹ là không ổn đâu, con cứ gửi tên con đi…
Nhớ lại khuôn mặt dữ dằn của ông Chánh như muốn dằn mặt cả hai mẹ con. Thu Hoài đứng dậy nói:
– Vậy con đi một lát rồi về, mẹ dọn xong thì sang phòng con mà nghỉ nhé…
Bà Dung im lặng gật đầu. Mặc dù chưa biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra và tại sao mà con gáι lại lấy được số tiền đó. Nhưng qua thái độ của ông Chánh thì bà hiểu rằng ông ta không thể quay đầu. Thái độ thách thức trong suốt nữa ăn đã chứng minh điều đó. Bây giờ bà phải làm sao để vừa giải quyết mọi việc mà vừa bảo vệ mấy mẹ con? Bà đã từng nghĩ nếu như người phụ nữ nào mà chăm sóc được ông Chánh thì bà cũng sẵn sàng, nhưng tiền phải trả lại cho Bà. May mà giấy tờ của căn nhà này vẫn tên bà ngoại. Hồi bà lấy chồng nên cha má cho con gáι mảnh đất nhưng vẫn chưa sang tên. Rồi lu bu mải lo cơm áo gạo tiền khiến bà cũng không để ý, mãi khi Thu Hoài hỏi thì bà mới nhớ…
Thu Hoài đi rồi, bà dọn dẹp chén dĩa xong định lên phòng con gáι ngả lưng một lát. Khi đi qua phòng vợ chồng thì bà thấy đóng cửa, nghĩ ông Chánh đang ngủ, hơn nữa tâm trạng đang không vui nên bà đi sang phòng con gáι. Bỗng bà nghe thấy tiếng của ông ta đang nói chuyện điện thoại, hóa ra nãy giờ ông ta vẫn chưa ngủ. Không cần phải đoán thì bà cũng biết là ông ta đang nói chuyện với người phụ nữ đó. Nhưng với ai chứ với một người như ông Chánh thì bà không cần thiết, chẳng qua vì con mà bà phải chịu đựng mà thôi…
Đúng như bà Dung suy nghĩ, thật ra khi nghe Thu Hoài nói về ๓.ạ.ภ .ﻮ thì ông cũng thấy giật mình và vội rút về phòng. Nhưng ông chưa kịp mở điện thoại ra xem, thì cô Tư Nguyệt gọi tới với giọng đẫm nước mắt. Biết người đẹp phải chịu nhiều ấm ức nên ông dỗ dành:
– Người đẹp ngoan nào, bây giờ mọi chuyện đang tùm lum hết cả, nên phải cẩn thận một chút…
Cô ta tỏ vẻ đanh đá:
– Ủa, anh sao vậy? Anh từng nói với em thế nào? Anh cam kết sẽ nuôi được em và bảo bọc cho em. Vậy mà mới có vậy thôi anh đã sợ ૮.ɦ.ế.ƭ khϊếp rồi…
– Ai nói với em là anh sợ chứ?
– Em nói đấy, không sợ mà như thế à? Nhìn cái dáng co dúm người đi bên con gáι mà mắc cười…
– Em không thấy tình hình lúc ấy hay sao? Trong khi tiền anh để trong cốp xe mà nó cầm chìa khóa. Thế em bảo anh không đi theo về thì anh làm gì?
– Vậy anh lấy được chìa khóa xe chưa?
– Lấy rồi, nó chở anh về tới nhà là anh lấy ngay…
Nghe nói thế thì cô ta cười rất tươi:
– Anh của em giỏi quá, vậy là em hiểu nhầm anh rồi. Xin lỗi nghen cưng…
– Chỉ xin lỗi bằng lời nói vậy thôi hả?
– Nè, đừng có được voi đòi tiên nghen. Đang còn nợ lời hứa chưa đưa đó, mà anh công nhận uống cái tђยốς đó hiệu nghiệm chưa?
– Giờ anh đang còn rạo rực nè…
– Vậy thì gặp nhau đi, em nhớ anh quá trời luôn nè…
– Không được, phải cẩn thận không thì bể mánh hết…
– Sợ gì chứ? Thời này là gì rồi? Không thích thì ly dị. Thời gian còn lại mà anh không hưởng thụ thì khi về già, có tiếc cũng không được nữa…
– Em thì không sao? Nhưng còn anh lại khác. Để anh tính…
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, ông nói với cô ta:
– Bả đang đến, thôi nhé…
Nói rồi không chờ cô ta trả lời, ông cúp máy rồi nằm nhắm mắt như ngủ, nhưng trong đầu biết bao câu hỏi. Thiệt tình chính ông cũng không hiểu mình đang làm những gì. Lần đó ông đi vào rẫy thăm chị Sáu thì ông gặp cô ta. Không hiểu sao ở cái tuổi ngũ tuần mà ông lại còn rạo rực đến như thế, khi nhìn vào bộ ռ.ɠ-ự.ɕ nở nang của cô cháu gáι bà Sáu. Vậy rồi những lần ông đi thăm rẫy nhiều hơn. Nói là thăm rẫy nhưng thực chất là hai người gặp nhau, và ông đã mủi lòng khi nghe cổ kể về hoàn cảnh của mình nên hứa giúp đỡ. Ông còn nhớ cái lần ông vào thăm thì nhà bà Sáu đi vắng chỉ có mình cổ ở nhà, không biết cổ có cho ông uống tђยốς gì không? mà ông thấy trong người nóng bừng, rạo rực…và bản năng đàn ông bỗng trỗi dậy sau một thời gian dài ngủ đông…và rồi chuyện gì đến đã đến…
Sau cái lần đó, hai người gặp nhau nhiều hơn, và lần gặp nào nàng cũng cho ông uống thứ tђยốς mà nàng gọi là bổ thận. Để đáp lại tình của nàng thì ông cũng sẵn sàng giúp nàng một số tiền để nàng trang trải cuộc sống. Lần này nàng nói cần một số tiền 200 triệu đồng cho mẹ nàng chữa Ьệпh. Mặc dù xót của lắm nhưng nếu ông từ chối thì ông sẽ mất nàng, mà điều đó thì ông hoàn toàn không muốn…
Và mọi chuyện xảy ra cứ như trong mơ, mặc dù bị người ta cҺửι bới và làm tổn thương nhưng về đến nhà là nàng gọi điện cho ông. Ông cảm động và biết ơn nàng, nhưng chuyện này phải hết sức cẩn thận bởi con gáι ông đã biết. Ông không muốn bỏ vợ mà cũng không muốn mất nàng. Vợ và các con cũng rất cần thiết với ông nhất là khi ông về già. Còn nàng cho ông tình yêu và sự tươi trẻ, ông cần cả hai và khẳng định hai người phụ nữ cũng rất cần đến ông…
Thấy bên ngoài hoàn toàn im lặng thì ông khe khẽ mở cửa đi ra ngoài. Chắc giờ này vợ con ông đều đã đi nghỉ nên ông nhanh chóng thay đồ và rời khỏi nhà. Vừa chạy khỏi nhà mấy trăm mét thì điện thoại đổ chuông liên hồi. Ông Chánh vội dừng lại xem người nào gọi thì giật mình vì đó là anh Hai của ông. Khi ông vừa lên tiếng thì tiếng quát lớn từ đầu dây bên kia khiến ông hốt hoảng:
– Chú đang làm gì thế hả? định bôi tro trát trấu lên mặt cả dòng họ phải không?
– Anh đang nói gì vậy? Em có làm gì đâu mà anh phải nặng lời như thế?
– Không làm gì à? Chú có tuổi rồi, vợ con đàng hoàng lại còn đổ đốn gáι gú đi nhà nghỉ, để cho người ta bêu lên ๓.ạ.ภ .ﻮ, trong nam ngoài bắc đều biết thì còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa chứ?…
Lúc này thì ông Chánh đã hiểu chuyện gì xảy ra, vì ông không dùng ๓.ạ.ภ .ﻮ Facebook nên ông không biết. Bây giờ phải làm thế nào để ngăn nó lại thì ông cũng chịu. Ông chỉ biết khóa điện thoại để không ai gọi điện la rầy nữa chứ cũng chẳng biết phải làm sao?…