Tủi phận 10

Tác giả : Lương Thị Bé

Gần 12h khuya, Vy nằm ngủ quên nên chưa đóng cửa.

Lúc sau Tấn về, thấy Vy đã ngủ, cửa phòng trọ chưa cài, anh vào hoảng hồn thấy tiền và thứ dùng khi lên cơn пghιệп của anh bị mất. Tấn nằm thao thức lo nghĩ không biết những ngày tới đây sẽ sống như thế nào khi không có tiền để chi tiêu và cái nỗi ám ảnh nhất lúc này trong đầu Tấn là không có ma túy để sử dụng. Tại sao lại cơ cực như thế này chứ. Anh chán nản đến nổi ngồi trầm tư trong làn khói tҺuốc ℓά.

Cuộc đời không ai biết trước ngày mai sẽ ra sao? Một người đàn ông, anh có sĩ diện của mình là sợ người con gáι tuổi còn trẻ, với tâm hồn trong sáng kia thấy được anh lên cơn пghιệп. Anh không cam tâm mình tay trắng, để cho Vy phải chịu cảnh bần hàn, cơ cực. Như thế này là quá đủ sự thiếu thốn, thiệt thòi cho cô ấy rồi. Bỗng dưng lại mất hết những gì còn lại, tuy không nhiều nhưng cũng đỡ vã để chờ đồng lương tới đây. Anh như điên dại trong túng quẫn khi chưa tìm ra lối thoát ở một nơi xa lạ như thế này.

Nghĩ đến điều ấy, Tấn càng thêm suy tính phải kiếm ra tiền để hàng ngày tiêu sài. Ngày mai đây, có lẽ anh hỏi tiền ứng trước của công việc mình đang làm thì mới có thể có tiền chi tiêu. Không được nữa thì bằng mọi giá phải có tiền.

Gần sáng anh vừa chợp mắt một chút thì cơn thèm tђยốς lại lên. Nhớ đến đã 2 ngày rồi anh chưa sử dụng nó, bởi có Vy ở cùng nên anh cố nhịn. Giờ đây anh thấy khó chịu ngứa ngáy trong người, Tấn ngáp dài rồi nghĩ đã đến lúc phải đối đầu với nó. Anh lục túi còn 100 ngàn, anh chạy xe máy ra cửa hàng tạp hóa mua khoanh dây mang về.

Vy tỉnh dậy, thấy Tấn cứ uể oải khó chịu, Vy thấy lạ hỏi.

– Anh sao vậy? Anh không ngủ hay sao mà trông anh mệt mỏi vậy?

Tầm nữa tiếng sau khi đã gần lên cơn пghιệп, anh không biết thế nào đành lòng bảo Vy.

– Em lấy sợi dây kia trói tay chân anh lại đi. Rồi em đi ra ngoài đóng cửa lại đi.

Vy nghe xong đứng ngơ ngác, cau mày khó hiểu.

– Sao phải vậy? Anh làm sao? Tự nhiên kêu em trói anh là sao?

Tấn gắt lên.

– Anh kêu thì em cứ làm đi. Mau lên! Không anh ૮.ɦ.ế.ƭ mất.

Vy nhìn sợi dây, tay chân ʇ⚡︎ự dưng run rẩy vì sự bất thường của Tấn giờ đây. Cô chỉ biết đứng nhìn mà không dám cột. Định hỏi mà cô đang sợ hãï , không dám mở miệng thì bị Tấn quát to.

– Em trói nhanh đi. Anh không thể chịu nổi nữa.

Vy run sợ cầm sợi dây trói anh lại mà vẫn không hiểu vì sao. Trói xong, Tấn bảo.

– Em đi ra ngoài một chút đi, mặc kệ anh. Nhớ đừng nói cho ai biết là anh như vậy . Em đi ra đóng cửa lại đi. Nhanh.

Vy càng không hiểu tại sao lại như vậy. Cô phải làm theo, rồi ra ngoài đứng nhìn vào khe hở. Thấy Tấn quằn quại trong cơn thèm tђยốς rất ҡıṅһ ҡһủṅɢ, ʇ⚡︎ự dưng Vy thấy Ϯộι nghiệp. Cô nghĩ anh bị gì nên muốn lao vào, chợt thấy anh lăn lộn quá mức làm cô mấp môi sợ hãï rồi quay lưng không dám nhìn nữa. Vy đứng co mười đầu ngón tay lại trước miệng, nước mắt bắt đầu tuôn ra khi nghe âm thanh của sự va ᵭ.ậ..℘ mạnh trong đó.
Vy mếu máo trong miệng. Anh làm sao thế?

Người ở xung quanh đi ngang qua cứ tưởng vợ chồng cãi nhau. Có người thì thầm.

– Mới sáng đã cãi kình rồi.

Không ai biết một nam thanh niên đang gồng mình chống chọi cơn пghιệп. Vy cữ ngỡ anh lên cơn Ьệпh gì đó.

Dần dần, Tấn nằm yên, không giãy giụa nữa. Anh thở mệt, đầy mồ hôi. Cơn thèm tђยốς cũng đã qua. Tấn bảo.

– Em vào đi, vào mở dây cho anh.

Vy mở cửa ra, vì còn sợ nên không dám lại gần, cô chưa hoàn hồn bởi hình ảnh khi nãy, Vy giật mình khi anh kêu lần nữa.

– Vy, sao em còn đứng đó.

– Em sợ.

– Anh xin lỗi đã làm em sợ, anh không sao rồi.

Vy thò tay tới mở dây trói ra hỏi.

– Anh…bị sao vậy?

Vy đỡ sợ hơn, Tấn im lặng một hồi mới từ từ hỏi.

– Em biết ma túy không?

– Em không biết, chỉ nghe sơ thôi à.

– Do anh buôn nó nên anh đã lỡ sử dụng nó, anh đang bị пghιệп.

Vy hồi giờ học hành chưa qua hết lớp 3, không được xem ti vi nhiều nên Vy không biết gì về điều đó. Không ai nói cho Vy biết, bởi Vy chỉ quan tâm tới, một ngày cô bán được bao nhiêu bánh để có tiền đưa cho dì ghẻ. Cả ngày Vy bận rộn tối mắt, tối mũi với bầy heo, rồi gói bánh, nấu bánh, rồi những lời mắng nhiếc của dì ghẻ ở trong đầu nên Vy không hiểu biết về xã hội ngoài kia đầy những thứ ghê tởm đến vậy.

Tấn ngồi lý giải mọi thứ cho cô nghe, Vy dần hiểu ra chút ít trong kinh ngạc. Tấn còn vài chục ngàn trong tay không biết mua gì, anh bắt nồi cơm lên rồi mua vài quả trứng gà về luộc ăn bửa sáng.

Bài viết khác

Đi tìm hạnh phúc tuổi xế chiều – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Họ đến tòα án bằng các ngả khác nhαu. Bà vợ đi cùng con gáι trên chiếc Cαmry mới toαnh. Con gáι xinh đẹρ mặc toàn đồ hiệu, bà vợ thì hột xoàn đeo đầy người, ở tuổi 60 chịu khó đi thẩm mỹ viện nên trông rất sαng chảnh. Còn ông chồng khắc khổ […]

Đỉnh cαo củα tình người là sự cho đi đúng cách – Câu chuγện nhân văn

Một ngàγ nọ, người đàn ông giàu có Dαniel đαng đi dạo thì vô tình nhìn thấγ một cậu bé đαng qùγ bên lề đường, trên tαγ cầm một cọng cỏ đαng đung đưα xuống mặt đất.     Dαniel thấγ thật kỳ lạ liền cúi người xuống, xoα đầu cậu bé, rồi hỏi: “Cậu […]

Một chuyến đi xα – Câu chuyện đầy nhân văn về một tấm lòng cαo cả đáng khâm ρhục

Cầm tờ giấy xét nghiệm trong tαy αnh không tin được dù đó là sự thật, đất trời như sụρ đổ dưới chân αnh, bαo nhiêu hoài bão ước mơ đều tαn tành theo mây khói !…thời giαn chẳng còn được bαo lâu nữα ρhải trαnh thủ từng giây từng ρhút bên người thân … […]