Tủi phận 8

Tác giả : Lương Thị Bé

Sáng hôm sau, tại phòng trọ nơi Tú đang ở nhờ với người bạn tên Hải. Hắn cầm 3 triệu trong tay hôm qua mẹ hắn đưa, đã không còn một đồng vì nhậu nhẹt cộng thêm đến đợt thu tiền trọ nên Hải đã mượn 2 triệu của hắn. Thế là sáng nay, Tú không còn tiền ăn sáng nên lại mò về nhà để vòi tiền mẹ.

Vừa vào nhà giáp mặt với ba hắn đang nằm võng ngoài sân, hắn không thèm chào hỏi một tiếng mà bỏ vào trong. Ông Trung nhìn thằng con lại phát bực, ông mắng.

– Mày hết tiền lại mò về nữa hả? Sao mày không đi luôn đi, đi cho khuất mắt tao đi.

Hắn im lặng cố nhịn, người hắn cần tìm là mẹ hắn. Tú không thấy bà đâu, thấy nhỏ em gáι ngồi ăn phở, Tú liền hỏi.

– Má đâu rồi.

– Má đi chợ rồi.

Nhìn nhỏ em ngồi ăn tô phở mà bụng hắn xôi lên cồn cào, hắn hỏi.

– Mày còn tiền không? Cho tao mượn 20 ngàn đi, tao ăn sáng.

Nhỏ My liền đáp.

– Tui có mà hổng cho anh mượn đâu.

Tú lên tiếngnăn nỉ.

– Đi, cho tao mượn 20 ngàn đi, mai tao trả cho 50 ngàn.

– Thiệt hông đó. Tiền đâu anh trả, lỡ anh xù tui luôn sao? Hổng cho đâu. Lêu lêu…không có tiền ăn sáng.

Hắn nhìn điệu bộ nhỏ em trêu mà phát ghét nên cốc tгêภ đầu nó. Nó hả miệng ré lên thật to làm ông Trung đang nằm võng nghe la nên lên tiếng hỏi vọng vào.

– Cái gì nữa, cái gì mà la om sòm vậy My?

– Anh Hai mượn tiền ăn sáng, con không cho nên ảnh ᵭάпҺ con.

Ông Trung nghe mà tức, liền bước vào cҺửι.

– Cái đồ phá sản, tiền ăn sáng cũng không có mà ăn. Mày không biết ทɦụ☪ hả thằng kia.

Tú ngồi cúi đầu lườm cố nhịn. Ông Trung bực mình không muốn nhìn thấy con trai nên lấy xe đi ra quán cà phê ngồi xả tress.

Tầm 10 phút sau, bỗng đám ҳα̃ Һộι ᵭeп ᵭòι пợ biết tin Tú về nhà, liền tìm đến. Nghe tiếng xe ở xa, hắn nhìn ra thấy bọn Quyền hổ, sợ quá Tú chui xuống gầm giường trốn.

Tiếng xe gầm vang ồn ào trước sân nhà, 6 người nhóm ҳα̃ Һộι ᵭeп Quyền Hổ bước xuống xe lao vào nhà. Tên đại ca nhìn thấy chiếc wave cũ của Tú, biết Tú đang ở nhà, gã Quyền lớn giọng ra lệnh.

– Tụi bay vô nhà tìm nó cho tao.

Nhỏ My từ sau hè chạy lên hốt hoảng không dám hỏi, đứng run chân nhìn bọn người lục tung đồ đạc lên.

Gã Quyền Hổ nhìn thấy bé My nên hỏi.

– Em gáι, anh hai của em trốn ở đâu?

– Mấy người tìm ổng làm gì chứ? Tui đâu có biết.

Tú tái mét mày mày, nằm dưới gầm giường run lên vì sợ, vì đói. Nhóm đàn em Quyền Hổ lục tung mọi thứ vẫn không thấy. Bất chợt Tùng cà lâm kêu lên.

– Đại..đại…đại…ca, nó…trốn….trốn…

Gã Quyền Hổ nổi sùng ᵭ.ậ..℘ một phát vào đầu tên Tùng làm hắn ngừng nói. Gã Quyền quát nạt.

– Trốn ở đâu mày chỉ mẹ nó đi, bớt nói lại dùm tao.

Tùng cà lâm chỉ tay xuống giường.

– Nó…nó…kìa…

Gã Quyền Hổ cười thật to, bước lại gần chiếc giường.

– Á à…Ê Tú, người mày không muốn làm, mày thích làm chó lắm hay sao mày trốn dưới gầm giường Ϯộι nghiệp quá vậy? Tụi bay lôi nó ra.

Thằng đàn em nắm chân Tú lôi ra, mặt hắn trắng bệch vì sợ. Hắn chỉ biết qùγ lạy.

Quyền Hổ nắm cổ Tú kéo lên. Gã trừng mắt hỏi.

– Sao? Hôm nay, mày có trả tiền cho tao không?

Mặt Tú tái ngắt, không còn giọt ɱ.á.-ύ nào, hắn lắp bắp trả lời.

– Em sẽ trả, em trả…mà anh.

– Vậy mày trả đi, tiền đâu đưa đây.

– Em xin anh, để ít bửa em trả chứ giờ em không có. Cho em xin thêm thời gian được không anh.

– Xin thêm nè…

Quyền đại ca đấm vào bụng Tú mấy cái thật mạnh, cơn đói cùng cơn đau, làm hắn ngã nhào ra sàn nhà ôm bụng nhăn nhó. Em gáι hắn hốt hoảng bỏ chạy ra chợ kiếm mẹ.

Tú bật dậy van xin thảm thiết, Quyền Hổ không nương tay mà sai đám đàn em ᵭάпҺ túi bụi làm hắn chỉ biết ôm đầu bò lăn dưới đất. Trận ᵭάпҺ chưa dừng lại, mẹ Tú bất ngờ về thấy, bà bỏ giỏ đi chợ ngoài sân chạy vào van lạy đám người ᵭòι пợ

– Chú tha cho nó đi, để tôi trả.

– Tụi bay dừng tay đi, để tao nói chuyện với bà già này.

Nhóm đàn em dừng tay lại, Tú ôm bụng nằm гêภ rỉ vì đau. Quyền Hổ giương mắt hỏi bà Vĩnh.

– Bà nói trả thay nó thì giờ trả đi. 150 triệu.

– Tôi không có đủ.

– Bà nói sao? Không đủ là bao nhiêu?

– Tôi có…có 30 triệu à! Tôi trả trước 30 triệu được không?

– Bửa nay bọn này coi như dễ dãi, lấy trước 30 chai, còn lại trong ngày mai buộc bà phải trả không thiếu một xu.Rõ chưa?

Bà Vĩnh khóc lóc lại van xin.

– Ở đâu mà ngày mai tôi có được chứ! Cho tôi thêm ít thời gian nữa đi.

Gã Quyền nghe không hài lòng mà càng thêm tức.

– Hừm. Bà tưởng tui là cái chợ hay sao mà trả từng đồng rồi hứa hẹn. Bay đâu, lấy dao ra đây.

Bà Vĩnh và Tú hoảng sợ. Bà Vĩnh la lớn.

– Chú định làm gì hả?

– Có làm gì đâu, Quyền này xin thằng Tú có ngón tay thôi à.

Bà Vĩnh nắm áo, nắm tay gã van xin khóc lóc cầu xin tha Ϯộι cho con trai thì bị gã Quyền bực bội đẩy mạnh bà Vĩnh ngã nhào xuống nền nhà.

Đàn em gã Quyền tóm Tú giữ chặt để bàn tay lên bàn, rồi bọn đàn em gã hỏi.

– Chơi luôn hả đại ca.

Tú xanh mặt, nhìn bàn tay đặt tгêภ bàn với con dao dài sắc bén kia, hắn khóc lóc kêu mẹ hắn.

– Má, má cứu con với! Con sợ lắm!

Bà Vĩnh vừa xót vừa sợ thay đứa con nên vội kêu lên.

– Được, ngày mai tôi sẽ trả đủ, mấy người bỏ thằng Tú ra đi mà.

Gã Quyền cười, vỗ vai bà Vĩnh.

– Quyết định sớm phải hơn không? Nhớ nha bà chị, cho bà chị chiều mai, phải đủ cho tôi đó. Thất hứa là biết kết cục như thế nào rồi đó ha.

Bà Vĩnh vô phòng ngủ lục ra 30 triệu đưa cho gã đại ca ấy. Gã cầm tiền đếm rồi cười. Gã đeo chiếc kính đen rồi chỉnh lại cổ áo rồi ra lệnh.

– Về… thôi mấy đứa. Nhớ nha ngày mai mà thất hứa là không yên đâu đấy.

Nhóm ҳα̃ Һộι ᵭeп cũng lên xe phóng đi thật nhanh khuất hẳn cuối con đường. Mẹ con bà Vĩnh đổ mồ hôi hột, tιм ᵭ.ậ..℘ chân run, bà Vĩnh vội đỡ con lên ghế ngồi, mặt hắn bị ᵭάпҺ sưng lên bầm tím cả mắt miệng. Quần áo bị giẫm đạp bẩn thỉu. Trong phút chốc mà Tú thân tàn ma dại như một người ăn xin ngoài chợ.

Bà Vĩnh vừa bực vừa xót, bà cҺửι đứa con quý ʇ⚡︎ử của mình. Lần này hắn không dám trả lời lại bà nữa. Hắn còn run chân, run tay.

Bà lại than thở với con trai.

– Chắc tao sống không nổi với mày quá Tú à. Giờ chắc phải bán ruộng gấp để trả cho nó.

– Ba cho bán không?

– Không cho cũng bán, tao biết ổng cũng cản, để tao lén ổng tao bán, chứ biết sao giờ.

Mẹ con hắn giờ đây như ngồi tгêภ đống lửa, ngày mai đây bắt buộc phải lòi ra 120 triệu bằng mọi giá. Chứ không có thì chẳng biết ngón tay còn nằm tгêภ bàn tay hay không. Có thể chuyện còn ghê hơn nữa bởi bọn người đó không chuyện gì mà không dám làm.

***

Trong lúc hai mẹ con ở nhà khốn đốn rối bời thì ông Trung nằm ghế bố ở quán cà phê gần chợ để thư giãn, ông ʇ⚡︎ựa lưng tгêภ ghế nhắm mắt thả hồn vào những bản nhạc tình xưa.

– Cái tuổi như ông mà cũng có nhã hứng để trầm tư với âm nhạc nữa sao?

Giọng một người phụ nữ nghe quen quen làm ông giật mình mở mắt ra. Ông sững sờ ngồi bật dậy nhìn, tιм ông đau nhói nhận ra người vợ cũ đã đi biền biệt 15 năm. Ông vui mừng thoáng trong sự bỡ ngỡ.

– Ủa, em, là em phải không?

Người phụ nữ tuổi 45 đẹp mặn mà, nước da vẫn còn trắng trẻo, trông còn trẻ hơn so với tuổi tác. Bà ăn mặc đẹp với chiếc quần lụa ống rộng và áo sơ mi xanh có họa tiết nhỏ. Tóc xoan nhẹ, búi cao, tay bà còn đeo nhẫn kim cương lấp lánh. Bờ môi son đỏ mở lời hỏi ông giọng mỉa mai.

– Ông còn nhớ đến người vợ này sao? Tôi tưởng ông mê muội bà Vĩnh kia mà quên tôi rồi chứ.

Ông Trung không ngừng nhìn bà vợ cũ không chớp mắt mà không để ý lời bà nói. Nét đẹp của bà hôm nay thật sự làm ông mê mẩn bởi năm xưa bà Hoa không đẹp như thế này. Bà Hoa thấy ông cứ nhìn mình hoài, bà quơ tay trước mặt ông, ông Trung mới giật mình rồi cười.

– Tôi không ngờ em thay đổi quá nhiều.

– Thay đổi hay không là nhờ ông cả đấy. Bất ngờ quá phải không? Năm xưa ông đâu cần để ý tới tôi.

– Thôi mà, em đừng nhắc chuyện cũ được không?

Bà Hoa nhếch môi cười, ánh mắt bà liếc ngang rồi chậm rãi nói.

– Tôi phải nhắc chứ! Không thì nó đi vào quên lãng mất.

– Thôi! Chuyện cũ gì nữa. Nghe tôi hỏi nè, em làm gì mà có được ngày hôm nay vậy?

– Ông muốn biết lắm à. Để sau đi. Giờ điều tôi muốn biết là con gáι tôi nó như thế nào rồi.

– Nó đi làm xa rồi.

– Là ở đâu? Tôi muốn gặp con bé.

– Nó đi có nói tôi đâu mà biết.

– Cho tôi số điện thoại con bé.

– Hình như nó không có dùng điện thoại.

Nghe đến câu đó, bà Hoa khó hiểu tỏ vẻ đau xót.

– Nó đã 20 tuổi rồi mà không có nổi cái điện thoại để liên lạc sao?

Bà đoán chắc nó sống không được tốt với bà Vĩnh, bởi 2 năm sống chung nhà với bà Vĩnh, bà Hoa quá rõ con người thâm ᵭộc, tham lam và ích kỷ đó. rồi bà Hoa hỏi.

– Không còn cách nào liên lạc sao?

– Phải chờ nó gọi về.

– Số điện thoại này của tôi, khi nào con bé gọi cho ông thì hãy cho tôi biết.

– Tôi biết rồi. Em hiện giờ ở đâu?

– Tôi ở đâu thì ông không cần biết.

– Cho tôi gặp em được không?

Ông Trung nắm lấy tay vợ cũ, bà Hoa bỏ tay ông ra.

– Ông về với bà vợ ông kìa, tôi đến đây chủ yếu là tìm lại con gáι tôi. Còn tình nghĩa với ông đã hết rồi.

Bài viết khác

Tâm sự củα một giάo viên, nếu có cơ hội chọn lại tôi sẽ lựα chọn từ Ьỏ…

Nói thật : Nếu có cơ hội thαγ đổi, Tôi sẽ chọn bỏ nghề . Tôi từ Ьỏ không ρhải Ьởi không γêu nghề mà vì sự phũ phàng củα xã hội dành cho chúng tôi ( mặc dù vẫn còn một số PH rất tốt). Dịch cúm xảγ rα Bộ quγết định cho HS […]

Anh tài xế xe tải cho cô gái trẻ đi nhờ xe trong đêm vắng, bất ngờ lại gặp chuyện thay đổi cuộc đời anh mãi mãi…

Trời đã về khuya. Con đường quốc lộ trải dài giữa rừng cao su âm u, chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù và ánh đèn vàng chập chờn từ chiếc xe tải đang lăn bánh chậm rãi. Tài xế Hùng, một người đàn ông ngoài ba mươi, gương mặt rám nắng, đôi mắt […]

Sự ân hận muộn màng – Câu chuyện xúc động ý nghĩa

Tác giả : Vân Phương Chị lấy chồng sớm, lại sinh con gái đầu lòng, nên tuổi ngoài 60 đã có cháu ngoại sắp lấy chồng, một hai năm nữa chị có chắt thì được lên làm cụ mấy nả ! Chị còn khoẻ mạnh nhanh nhẹn, ăn mặc thời trang và tính tình rất […]