Nợ anh một ân tình 12
Tác giả: Nguyễn Hiền
CHƯƠNG 12
Thấy xe lạ đậu trong sân thì Hùng hiểu rằng nhà hôm nay có khách, vào đến sân anh thấy ông bà Dung và Lệ Huyền đến thăm ba anh, anh cúi đầu lễ phép chào:
– Cháu chào hai bác tới chơi ạ…
Bà Dung đon đả:
– Hùng về à cháu?
Hùng chưa kịp trả lời bà Dung thì Huyền từ trong nhà đi ra khoác tay anh rất ʇ⚡︎ự nhiên. Một chút bất ngờ nhưng vì trước mặt ba mẹ và hai bác, bất đắc dĩ anh đành nở nụ cười trả lời bà Dung:
– Dạ cháu mới về
Quay sang ba mình, anh hỏi:
– Ba thấy đỡ chưa ạ?
Ông Kiên nhìn con trai trả lời:
– Ba khỏe rồi, con lên phòng nghỉ ngơi nhé
– Dạ, hai bác ngồi chơi, cháu xin phép…
Nói rồi, Hùng gỡ tay Huyền ra khỏi tay mình:
– Em ngồi chơi, anh lên phòng nghỉ, anh mệt…
Huyền vẫn bám chặt lấy tay Hùng làm anh khó chịu:
– Em lên phòng với anh…
Ông Kiên hơi bất ngờ trước độ bạo dạn của cô gáι nhưng không nói gì. Hùng dứt khoát gỡ tay cô ta ra khỏi tay mình rồi nói:
– Anh mệt muốn nghỉ ngơi và không muốn ai làm phiền…
Miệng nói nhưng Hùng quay lưng đi nhanh lên lầu và đóng cửa phòng, Huyền sững người chưa kịp phản ứng thì anh đã quay đi, cô bực mình tỏ thái độ không vừa lòng, anh là ai mà dám đối xử với cô như vậy? cô xinh đẹp, giàu có, tài giỏi,… cô thiếu gì những chàng trai vây quanh,…nhất là làm cô bẽ mặt trước mặt Ba mẹ và hai bác Hương như thế này thì càng không thể chấp nhận được.
Tất cả những thái độ của Huyền khiến ông Kiên chú ý. Bà Hương thì vẫn tíu tít nói cười với vợ chồng bà Dung. Nhưng ông Kiên thì lại khác, ông ít khi can thiệp vào việc của con. Ông muốn con thoải mái và phải được tôn trọng. Ông nghĩ hôn nhân hạnh phúc phải xuất phát từ tình yêu, và không có ngoại lệ. Nhìn con trai hờ hững khi gặp Huyền là ông đoán anh không vui, ông không ép buộc con phải theo ý mình. Cuộc sống gia đình được như ngày hôm nay là cả một chặng đường phấn ᵭấu không mỏi mệt. Bản chất của chàng sinh viên trường đại học xây dựng năm xưa vẫn còn nguyên vẹn trong ông, và ông hiểu con mình cũng như thế. Ông biết gia đình bà Dung muốn kết tình sui gia với gia đình mình và điều đó làm vợ ông rất vui. Mặc dù ông không muốn vợ buồn nhưng ông không thể ép buộc con trai được. Ông hiểu tính Hùng, con sống ngay thẳng, tình cảm và rất có hiếu với cha mẹ. Ông biết con ông phải rời bỏ công việc yêu thích để về quản lý công ty của gia đình là một cú sốc rất lớn. Nhưng không còn con đường nào khác, ông có tuổi rồi nên không thể gánh vác mãi được. Lúc này ông vẫn còn sức khỏe để hỗ trợ con trai trong công việc, đến khi Hùng thật sự vững vàng thì ông sẽ lui về nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già,…
Ông nhìn vợ nói nhỏ:
– Anh muốn lên phòng nghỉ ngơi,…
Thấy vậy ông bà Dung cũng đứng dậy cáo từ:
– Xin phép anh chị, chúng tôi về, mải nói chuyện vui quá…
Bà Hương cười đáp trả:
– Anh chị thông cảm, dịp khác chúng tôi sẽ tới chơi…
Gia đình bà Dung về rồi, bà Hương vội đỡ chồng lên phòng nghỉ, nhìn vợ mà ông thương cảm:
– Anh áy náy với con quá…
– Anh nói rõ hơn được không?
– Anh thấy con đến trường nộp đơn xin nghỉ mà thương quá, hay là…
– Anh đừng làm em lo lắng, anh còn định cố gắng đến bao giờ, anh nên nhớ em là bác sỹ, sức khỏe của anh thế nào không qua mắt em được đâu…
– Thôi thôi anh xin thua, anh sẽ tâm sự với con…
– Anh thấy con bé Huyền thế nào? con bé xinh và giỏi quá
– Em có vẻ thích con dâu này?
– Anh nói vậy là sao?
– Em đã hỏi con mình chưa? Hạnh phúc của con chứ không phải là vợ chồng mình, theo anh thì mình nên hỏi con xem sao đã nhé
– Em đã hứa với bà Dung…
– Năm xưa em là tiểu thư con nhà giàu, còn anh là chàng sinh viên con nhà nghèo, vậy sao mình lại cưới được nhau? Đó là vì mình yêu nhau?
– Ý anh là muốn nói em ham giàu? …thôi anh nghỉ đi…
Nói rồi bà Hương giận dỗi ra khỏi phòng, ông nhìn theo mỉm cười, ngày mai ông sẽ tâm sự với con trai…
Trở về phòng, Hùng úp mặt vào gối nức nở. Anh bỗng thấy nhớ Lan Chi, giá như lúc này mà có cô bên cạnh thì hay biết mấy. Anh rất buồn và hụt hẫng khi phải rời bỏ công việc yêu thích. Và bỗng cảm thấy lo lắng khi anh không còn thường xuyên gặp cô nữa. Rồi anh ʇ⚡︎ự hỏi người đàn ông kia là như thế nào? cô còn chưa nhận lời tỏ tình của anh thì sao anh có thể yên tâm được chứ? Như có động lực thôi thúc, Hùng cảm thấy rằng không thể chậm trễ được nữa, anh phải đi gặp cô ngay, nhất định không thể mất cô được,…
Nghĩ là làm, Hùng vội vàng xuống lầu. Nhìn thấy con trai bơ phờ và hai mắt sung húp, vẫn mặc nguyên bộ quần áo cũ chưa thay, thì bà Hương ngạc nhiên:
– Con đi đâu đấy? con khóc à?…
– Dạ không có gì, con gặp mẹ sau…
Trả lời mẹ xong thì Hùng nhanh chóng ra khỏi nhà. Thấy vậy Bà Hương vội vàng chạy lên phòng chồng hốt hoảng:
– Anh ơi…
Nghe tiếng vợ thất thanh làm ông Kiên cũng mất bình tĩnh:
– Em sao vậy? bình tĩnh rồi nói xem có chuyện gì?…
Bà Hương khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ:
– Không biết có chuyện gì mà con trai mình lại khóc…
Ông Kiên trấn an vợ:
– Em bình tĩnh, để anh sang nói chuyện với con
– Con vừa đi rồi…
– Cái gì? rõ ràng nó đang trong phòng mà, tại sao em biết con khóc?
– Em đang dọn dẹp lγ tάch ở phòng khách thì thấy con chạy ra có vẻ rất vội. Nhìn thấy con hai mắt sưng húp thì em hỏi có chuyện gì và con đi đâu? Nhưng nó chỉ trả lời không có gì rồi lên xe chạy luôn…
Mặc dù trong đầu vẫn còn nhiều thắc mắc, ông ʇ⚡︎ự hỏi việc con trai rơi lệ có liên quan gì đến việc con phải từ bỏ công việc mà mình yêu thích hay không? ông vẫn biết làm như vậy là ep buộc con, nhưng không còn cách nào khác, giá như ông có hai thằng con trai thì hay biết mấy, nhưng hồi đó sanh Hùng xong thì bà Hương vợ ông sức khỏe yếu do băng huyết, nên hai vợ chồng quyết định không sanh thêm nữa mà dành hết tình thương cho con trai. Công ty HÙNG KIÊN là tâm huyết và công sức của cả đời ông nên không thể giao cho bất kỳ ai…ông nói với vợ:
– Việc từ bỏ công việc yêu thích thật sự không dễ dàng gì nên con cần có thời gian. Khi nào con về anh sẽ tâm sự với con…
Bà Hương lén lau nước mắt và đi ra ngoài. Có bao giờ vì chuyện bà và bà Dung hứa sui gia với nhau làm con trai Bà không vui, nhưng vì tôn trọng mẹ nên con không dám phản ứng. Lúc Huyền bám vào tay con trai thân mật là bà biết con không đồng ý. Thật là hôm nay ông bà ấy đến chơi không đúng thời điểm, con trai bà vừa đến trường nộp đơn xin nghỉ việc vì điều kiện gia đình nên tâm trạng không tốt. Tiếp đến con bé Huyền lại quá ʇ⚡︎ự nhiên trước mặt người lớn. Mặc dù đang cười nói với vợ chồng bà Dung, nhưng thái độ và ánh mắt nhìn theo cô gáι và con trai của ông Kiên cũng không qua khỏi ánh mắt của Bà. Thật tình bà vì trân quý tình bạn giữa bà và bà Dung mà hứa hẹn với nhau, nhìn con bé Huyền cũng xinh xắn lại tháo vát nên bà cũng ước gì con trai đồng ý thì được cả đôi đường. Nhưng hai lần bà chứng kiến sự dạn dĩ của con bé Huyền và phản ứng thẳng thừng của Hùng. Nhưng…chẳng lẽ chỉ vì việc ấy mà con phải về phòng khóc và giận dỗi bỏ đi hay sao?
Ra khỏi nhà, Hùng phóng xe rất nhanh đến Ьệпh viện. Anh bỗng thấy nhớ Lan Chi và muốn gặp cô ngay lúc này, mới mấy ngày không gặp mà anh có cảm giác như xa nhau hàng thế kỷ. Hùng đã sắp sẵn trong đầu những lời nói thật ngọt ngào để nói với cô khi gặp mặt…
Vội vàng lên phòng mổ, Hùng không biết rằng ông Tùng đã được chuyển xuống phòng điều trị rồi. Loay hoay tìm mãi không thấy, anh hỏi thăm thì biết được phòng của ông Tùng. Hồi hộp đi vào thì đúng lúc Lan Chi vừa cho Ba uống sữa xong đang đi ra, anh lao đến ôm chặt lấy cô:
– Anh yêu em…
Quá bất ngờ, Lan Chi không hiểu chuyện gì xảy ra và tại sao anh lại có thái độ như thế? Nhưng vì Hùng ôm chặt nên cô không cách nào gỡ tay ra được nên đành đứng im. Hai người cứ đứng ôm nhau giữa phòng mặc kệ xung quanh bao nhiêu người, Chờ một hồi cho anh bớt ҳúc ᵭộпg, cô đẩy Hùng ra rồi hỏi với giọng gay gắt:
– Anh làm gì thế? Người ta đang cười kìa…
Hùng vẫn trong tâm trạng ҳúc ᵭộпg, anh nói thì thầm nhưng giọng đã nghẹn lại như sắp khóc:
– Anh ôm em một chút, một chút thôi…
Lúc này Lan Chi nhắc nhở:
– Anh biết mình đang làm gì không? Ba đang nhìn kìa…
Nhắc đến ông Tùng, Anh liền buông tay, cúi đầu chào, ấp úng:
– Cháu chào bác, cháu xin lỗi…
Không ngờ ông Tùng lấy tay che mặt rồi cười:
– Bác không nhìn thấy gì cả, hai đứa cứ ʇ⚡︎ự nhiên…
Không chờ Hùng trả lời, ông nói tiếp:
– Các con ra ngoài chơi nhé, Ba muốn đi nằm…
– Dạ. Ba…
Khi chỉ còn 2 người, Hùng ôm chặt Lan Chi. Bao nỗi nhớ nhung đè nén mà anh phải chịu đựng trong những ngày qua, anh nhớ cô đến điên dại. Thật nhanh Hùng cúi xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ của người con gáι…Lan Chi chống cự yếu ớt nhưng rồi cũng hôn anh đáp trả. Cô yêu anh, nhớ anh đến quặn lòng,…hai người cứ thế quấn chặt lấy nhau. Dường như với họ lúc này cả thế giới chỉ có hai người. Tình yêu là thế đó, giờ đây không gì có thể ngăn cách họ được nữa…
– Anh…ừm…
– Cho anh ôm thêm chút nữa, anh nhớ em lắm…
– Buông em ra, ở đây là Ьệпh viện, mọi người đang nhìn kìa, mắc cỡ quá đi…
– Mặc kệ người ta, người yêu anh thì anh có quyền ôm chứ?
– Ai là người yêu anh?
Hai người cùng cười, anh đỡ cô ngồi xuống ghế, trời hôm nay đẹp quá, gió thổi nhẹ và mây đang lững lờ trôi. Ngắm người yêu, anh xót xa khi thấy cô gầy đi, hai mắt thâm quầng vì mất ngủ,…
Lan Chi kể cho anh nghe về thời gian mấy ngày anh không đến, nỗi lo sợ về ca mổ của Ba, nỗi tủi thân khi chỉ có một mình…Không chờ cô nói hết câu, Hùng lên tiếng:
– Anh xin lỗi em, từ nay mọi việc hãy giao hết cho anh, mọi khó khăn đã đi qua, em hãy cười thật nhiều lên nhé…
– Nhưng gia đình anh…
– Ba mẹ thương anh thì sẽ thương em, hạnh phúc của anh thì nhất định anh sẽ bảo vệ…
– Em…
– Hãy nắm chặt tay anh, dù khó khăn thế nào cũng nhất định không được buông tay…
Hôn nhẹ lên đôi mắt đẹp của người con gáι anh yêu. Lúc này anh mới tâm sự với cô chuyện gia đình, chuyện nhà trường và lý do anh phải xin nghỉ dạy. Anh chờ đợi sự phản đối của cô, cô sẽ buồn, sẽ trách móc giận hờn,…Nhưng không, Lan Chi gật đầu đồng ý và động viên Hùng cố gắng…
– Để Ba ra viện rồi anh sẽ đưa em về giới thiệu với Ba mẹ anh…
– Em cần thời gian…
– Sắp tới anh tiếp quản công ty của Ba, chắc chắn sẽ bận lắm và anh rất nhớ em, giờ phải làm sao đây?
– Cố gắng lên anh, thời gian tới sẽ còn nhiều thử thách, không còn anh ở trường nhiều khi em cũng thấy trống vắng nhưng từ từ rồi cũng sẽ quen…
– Đêm nay anh sẽ trực cho em ngủ, em vất vả quá nhiều rồi…
– Anh về đi sợ 2 bác lo, em quen rồi không sao, hơn nữa Ba em cũng đỡ nhiều rồi…
Sực nhớ lúc chiều anh đi vội mà không nói với Ba mẹ, nhất định hai người sẽ lo lắng lắm, cầm tay cô anh nói thật khẽ:
– Anh về còn một số việc, sáng mai anh lên sớm nhé
– Dạ…
– Em vào tranh thủ nghỉ một chút cho khỏe nhé, anh về…
Hùng về rồi, Lan Chi cứ ngẩn ngơ rồi tủm tỉm cười, bỗng tay cô đặt nhẹ lên môi…mùi hương tình yêu như còn đọng ở đó. Cô ngất ngây trong men say hạnh phúc, bao ngày kìm nén, bao ngày lo sợ rồi bùng cháy dữ dội. Họ là của nhau, không ai có thể chia cắt được, cô tin anh sẽ bảo vệ cô, bảo vệ tình yêu của hai người,… Càng nghĩ cô lại càng thương anh nhiều hơn. Suốt mấy năm trời, vì mặc cảm gia đình mà cô không mở lòng đón nhận tình yêu của anh. Vậy mà… anh vẫn chung thủy đợi chờ…cô ʇ⚡︎ự nhủ mình sẽ cố gắng sống tốt rồi thời gian Ba mẹ Hùng cũng sẽ thương cô thôi. Gia đình cô nghèo đâu phải là cái Ϯộι, cô biết chặng đường phía trước còn rất nhiều khó khăn thử thách, nhưng nhất định cô sẽ nắm chặt tay anh để vượt qua…