Nợ anh một ân tình 3

Tác giả: Nguyễn Hiền

Ông Tùng bị Ьệпh tιм gần 20 năm, sức khỏe yếu nhưng vẫn ham làm không chịu nghỉ ngơi, ông muốn lo cho thằng Đạt đang học lớp 11, ráng vài năm nữa thằng Đạt vào đại học rồi thì ông sẽ nghỉ và giao cho người khác quản lý, nếu bây giờ mà ông không làm ra tiền lại Ьệпh tật. Con gáι Lan Chi đồng lương cũng chẳng là bao, thằng Đạt mới lớp 11. Rồi tiền đâu chi tiêu hay đổ hết gánh nặng lên đôi vai gầy của vợ với đồng lương giáo viên tiểu học? Không phải ông không lo về Ьệпh của mình, nhưng cái khó bó cái khôn khi hoàn cảnh gia đình còn nhiều khó khăn. Thôi thì ráng được ngày nào hay ngày ấy…

Hùng và Lan Chi vẫn vô cùng lo lắng chờ bên ngoài cửa phòng cấp cứu xem tình hình Ьệпh của Ba thế nào thì điện thoại của cô đổ chuông, Hùng hỏi:

– Em xem ai gọi vào lúc này?

– Là cô Thanh Tâm…

– Em nghe đi xem cô ấy nói gì?

Nghe anh nói vậy nên cô bấm nút nghe:

– Alo…

Không ngờ khi cô vừa lên tiếng thì Thanh Tâm cười mỉa mai:

– Bà sao thế? Bà khóc đấy à? Lúc nào Bà cũng tỏ ra yếu đuối để xin tình thương của người khác, trò hề này còn diễn đến khi nào vậy? …

Quá bất ngờ, Lan Chi ngạc nhiên không hiểu Tâm gọi cho cô có việc gì mà khi cô lên tiếng thì lại nói những lời cay đắng như thế? Giọng cô khan đặc do khóc lúc Ba bị ngất xỉu, vậy mà cô ấy lại cho rằng cô đang diễn kịch. Vậy là sao chứ? Nhưng vì Hùng đang ở đây, hơn nữa cô cùng không còn tâm trí nào mà bận tâm đến chuyện khác. Lan Chi cố giữ thái độ bình thường nhất có thể để hỏi bạn:

– Bà gọi cho tôi có việc gì không?

Nghe hỏi thì Thanh Tâm trả lời như không có chuyện gì xảy ra:

– Chiều nay Bà không có tiết đúng không, tôi định nhờ Bà lên lớp giùm tôi 2 tiết 4-5 lớp 10A, chiều tôi có hẹn rồi.

Nghẹn ngào không nói được lời nào, Chi biết tính của Tâm ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình nên cũng không muốn cho Tâm biết Ba mình đang bị Ьệпh,nên cô chỉ nói ngắn gọn:

– Xin lỗi, tôi bận rồi…

– Hả? Bà nói gì? Bà đang ở đâu? Đừng nói là bạn bè mà từ chối không giúp tôi đấy nhé…

Buông máy không trả lời, Chi mệt mỏi ngồi xuống ghế, cứ nghĩ những lời mà Thanh Tâm vừa nói rồi lại tủi thân, nước mắt cứ thế trào ra.

Không thấy Chi trả lời lại tắt điện thoại đột ngột làm Tâm cảm thấy khó chịu, Cô không nghĩ Lan Chi dám làm vậy đối với cô, đã vậy thì cô nhất định không buông tha, cô ta liên tục réo gọi điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, Hùng thấy vậy giằng lấy điện thoại của Chi để nghe máy, Đầu dây bên kia Tâm vẫn đang réo gọi, nguyền rủa…chờ cho cô ta nói xong, anh lên tiếng:

– Cô nói xong chưa?

Nhận ra giọng của Hùng, Tâm im bặt, một lúc sau tỏ ra nhẹ nhàng dễ thương:

– Dạ, không có gì, chỉ là chiều nay em có cuộc hẹn nên nhờ cô Chi dạy thay 2 tiết, nhưng cô ấy quá đáng không thèm nghe máy, cho dù có giúp được hay không thì cũng phải trả lời, tại sao lại mất lịch sự như thế chứ? con người xấu xa đó anh tránh ra nhé…

– Chẳng nhẽ việc nhận biết một người tốt hay xấu tôi cũng phải nhờ cô dạy hay sao?

Chợt thấy mình lỡ lời nên Tâm im bặt, cô tức giận dậm chân xuống nền nhà, như vậy là sao chứ? Tại sao anh Hùng lại nghe điện thoại của cô ta? Điều đó chứng tỏ họ đang ở cạnh bên nhau. Vốn bản tính ích kỷ nên Tâm càng tỏ ra bực tức, cô ʇ⚡︎ự hỏi vì yêu Hùng nên cô đã làm tất cả vì anh, cô đẹp, chuyên môn giỏi, gia đình lại khá giả,… vậy mà Hùng không thèm đoái hoài tới cô, vậy là sao chứ? Tất cả là vì Chi, Đúng rồi, nếu không có Chi thì cô đã có được Hùng rồi. Càng nghĩ càng bực mình, Tâm phải nghĩ cách gì đó để Chi phải ra đi khỏi nơi này, càng xa càng tốt.

Tại Ьệпh viện, Hùng và Chi vẫn sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Lát sau mẹ Chi hớt hải chạy đến, gặp mẹ thì Chi càng khóc nhiều hơn. Hai mẹ con cứ ôm nhau khóc làm Hùng càng thấy bối rối, chờ họ bình tĩnh lại, Hùng kể cho bác gáι nghe về việc bác trai bị té và ngất tгêภ lầu, may mà lúc đó anh và Lan Chi đang ở nhà nên vội đưa đi cấp cứu. Lúc này cάпh cửa phòng cấp cứu mở và bác sỹ liền hỏi:

– Ai là người nhà Ьệпh nhân Tùng?

– Tôi…

Không hẹn mà cả 3 người cùng lên tiếng trả lời, bác sỹ nhìn mẹ Chi, ông cảm thông khi thấy Bà mặt tái mét, chân tay run rẩy, ông động viên:

– Gia đình bình tĩnh, Ьệпh nhân Tùng bị nhồi ɱ.á.-ύ cơ tιм cấp, may gia đình đưa đi cấp cứu kịp thời, hiện đã qua cơn nguy kịch nhưng còn rất yếu…

Mẹ Chi nước mắt dàn giụa, nắm tay bác sỹ năn nỉ:

– Tôi muốn vào thăm ông ấy…

Bác sỹ ái ngại nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, ông hiểu cảm giác lo lắng của người nhà Ьệпh nhân:

– Chị bình tĩnh, ra ghế ngồi nghỉ ngơi, anh ấy tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng còn yếu, hiện nay đã có các bác sỹ chăm sóc, chị giữ sưc khỏe để còn lo cho anh ấy…

Khi bác sỹ đi rồi, lúc này Hùng mới nhớ rằng sang giờ chưa ăn gì, anh quay sang nói với cô:

– Em chăm sóc mẹ, anh chạy xuống căn tin mua cháo cho mọi người ăn nhé.

– Thật phiền anh quá…

Không để Chi nói tiếp, Hùng vỗ nhẹ vai cô an ủi rồi chạy đi, xuống đến căn tin vì trễ quá nên không còn cháo, Hùng đi ra cổng Ьệпh viện định băng sang đường mua cháo, vì vội nên anh không quan sát mà cứ thế chạy sang đường. Ngay lúc đó một chiếc xe hơi màu trắng cũng đang đi với tốc độ rất nhanh và anh chỉ kịp nhảy thật nhanh vào trong, cùng lúc đó tiếng va chạm giữa chiếc xe hơi màu trắng và chiếc xe đẩy của chị bán trái cây vang lên:

– Rầm…

Không kịp suy nghĩ, anh vội chạy đến nơi vừa xảy ra tai пα̣п, bởi sau khi gây tai пα̣п, chiếc xe màu trắng đã bỏ chạy để người bị пα̣п đang quằn quại tгêภ đường. Hú vía, Hùng vừa chạy sang thì tai пα̣п xảy ra, nếu chậm một chút thôi thì không biết chuyện gì xảy ra…

Mọi người xúm lại rất đông, chị ấy bị gãy chân, ɱ.á.-ύ chảy rất nhiều. Bế xốc chị ấy tгêภ tay, Hùng lao thẳng về hướng cổng Ьệпh viện, mọi người chạy theo rất đông la lớn:

– Cứu người, cứu người…

Lan Chi và mẹ đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu, bỗng nhìn ra cổng thấy Hùng bế một người phụ nữ chạy vào, ɱ.á.-ύ đã nhuộm đỏ áo trắng Hùng mặc, không hiểu chuyện gì xảy ra, Lan Chi nói với mẹ:

– Mẹ trông ba, con ra xem chuyện gì rồi sẽ quay lại ngay

Không kịp chờ mẹ trả lời, Lan Chi lao nhanh về hướng anh, lúc này người phụ nữ đã được đưa vào phòng để các bác sỹ cấp cứu. Nhìn Hùng áo đẫm ɱ.á.-ύ mà cô thương vô cùng, tình yêu thương và sức trẻ đã gắn kết hai tâm hồn làm một, cô thật sự ҳúc ᵭộпg và cứ đứng ngắm nhìn Hùng với biết bao cảm xúc lẫn lộn mà hai dòng nước mắt cứ chảy, cô ҳúc ᵭộпg vì tình yêu hay cảm xúc về con người và tấm lòng yêu thương, luôn sẻ chia và giúp đỡ người khác của Hùng? Cô cũng chẳng biết mà chỉ thấy thật ấm áp và ҳúc ᵭộпg.
Nhìn thấy Lan Chi, Hùng ngỡ ngàng sao cô lại ở đây? Thấy cô khóc làm anh hσảпg hốϮ, vội hỏi dồn dập:

– Em sao thế? Bác trai sao rồi?

Nghẹn ngào không nói nên lời, Lan Chi nhìn anh không trả lời, Hùng cầm tay cô động viên nhưng sực nhớ tay và áo mình đang ướt đẫm ɱ.á.-ύ của người bị пα̣п, anh luống cuống:

– Em ra ghế ngồi, anh sẽ kể em nghe…

Nhìn Hùng, cô thấy thương anh vô cùng, cô trêu đùa:

– Em đói quá nên tìm anh để ăn cháo nè…

Cháo, giờ Hùng mới nhớ là mình đi mua cháo cho 3 người thì tình huống tai пα̣п xảy ra, anh bối rối:

– Anh xin lỗi, giờ anh đi mua ngay…

– Em đùa đó, áo anh ướt hết rồi, giờ em đi mua cháo cho mẹ còn anh về nghỉ ngơi và thay quần áo nhé. Em cảm ơn anh thật nhiều…

Lúc này ba của Lan Chi chưa tỉnh thì làm sao Hùng có thể yên tâm ra về, nhưng ở lại thì áo anh đã ướt hết rồi. Lan Chi cười, kéo tay Hùng về phía căn tin Ьệпh viện, chưa hiểu chuyện gì thì cô kéo Hùng về quầy bán quần áo và chọn cho anh một cái áo sơ mi sọc xanh. Hùng cao 1,8m mà áo ở quầy thì ngắn nhưng tình huống này phải sao đây? Nhìn Hùng mặc áo ngắn mà cô không nhịn được cười, cô đứng nghiêm, hai tay khoanh trước ռ.ɠ-ự.ɕ, cúi đầu lễ phép:

– Em chào thầy phó khoa ạaaaaa

Hai người ôm bụng cười, đúng là tuổi trẻ, mới khóc đó rồi lại cười đó. Sự đồng điệu trong tâm hồn, tình yêu thương nhân loại đã gắn kết họ lại gần nhau hơn. Cô chỉ muốn khoảng khắc này kéo dài mãi mãi. Nhưng bức tường ngăn cách về giàu nghèo giữa hai gia đình thì làm sao để vượt qua,…

– Em nghĩ gì thế?

Không trả lời câu hỏi của Hùng, cô vội lảng sang chuyện khác:

– Mua cháo cho mẹ rồi về xem ba thế nào đi anh, em sốt ruột quá.

Lan Chi quên mất rằng cô và Hùng từ sáng tới giờ cũng chưa ăn gì, từ trường về rồi xảy ra biết bao nhiêu chuyện, hướng về quầy ăn của căn tin Ьệпh viện, cô hỏi:

– Cô ơi, căn tin có gì ăn không ạ?

– Có cháo ϮhịϮ bằm nhé con

– Cô cho con 2 tô ăn ở đây và 1 hộp mang về nhé cô

Người phục vụ mang cháo ra, mùi cháo nóng thơm mùi ϮhịϮ bằm mà sao hấp dẫn quá, cháo ngon hay vì được ăn cùng nhau mà chẳng mấy chốc 2 người đã ăn hết ngon lành.

Ăn xong hai người vội mang cháo cho mẹ và xem ba đã tỉnh chưa? Khi đi qua khoa chấn thương, trước cửa phòng là một người đàn ông dáng người thấp nhỏ trông rất kham khổ, tгêภ người mặc bộ đồ bảo hộ còn dính nhiều vôi vữa, chắc ông ấy vừa từ công trình xây dựng về đây nên chưa kịp thay quần áo. Hùng nắm tay Lan Chi nói nhỏ:

– Em mang cháo về cho mẹ và xem ba tỉnh chưa nhé, anh ghé thăm cô bị tai пα̣п lúc nãy thế nào, có giúp được gì cho họ không rồi anh về sau nhé…

– Dạ

Nhìn người đàn ông với vẻ mặt lo lắng, hai tay cứ xoắn vào nhau ra vẻ lúng túng, ánh mắt buồn vô vọng, Hùng đoán người đàn ông này là chồng của người bị пα̣п nên lại gần khẽ hỏi:

– Chú là người nhà của cô bán xe trái cây đúng không ạ?

Ngước nhìn người đối diện, gương mặt người đàn ông kham khổ với ánh mắt buồn, tuyệt vọng khẽ cúi đầu, với giọng khàn đục chậm rãi trả lời:

– Khổ lắm cháu ơi…

Bỗng bác sỹ từ trong phòng đi ra hỏi người đàn ông:

– Vợ ông đã bó bột xong, giờ ông lên nộp tiền và làm thủ tục nhập viện cho bà ấy…

Nộp tiền! chỉ 2 chữ thôi nhưng là nỗi kinh hoàng đối với gia đình họ, nhà có 5 người, hai vợ chồng sức khỏe yếu lại thêm cha mẹ già ốm đau và một cậu con trai đang học lớp 11, chật vật lắm thu nhập từ xe bán hàng rong của cô và lương thợ hồ của chú không đủ trả tiền thuê trọ, tiền tђยốς men cho cha mẹ già và tiền học cho con,… giờ lấy đâu ra tiền để nộp viện phí? Ông vẫn im lặng, đầu cúi xuống, bây giờ chỉ còn cách xin chủ thầu cho ứng tiền trước, nhưng rồi cuối tháng lương bị trừ hết thì lấy gì ăn?

Nắm bàn tay chai sần của người đàn ông, Hùng ân cần động viên:

– Chú yên tâm, đi với cháu lên làm hồ sơ cho cô nhập viện.

– Rồi tôi lấy tiền ở đâu để trả cho cậu?

Hùng cười, đỡ người đàn ông đứng dậy đi làm thủ tục và ra quầy thu ngân nộp tiền, người đàn ông cứ đứng cúi đầu, giấu đi hai hàng nước mắt vì cảm động. Làm xong thủ tục, Hùng cùng chú đi về khoa chấn thương, anh muốn giúp đỡ chú thêm một số tiền để lo cho cô nhưng không biết mở lời thế nào, ngần ngừ mãi, Hùng nói:

– Cháu đến thăm ba của bạn cháu cũng cấp cứu ở đây, hoàn cảnh cô chú thật khó khăn, cháu muốn giúp đỡ nên chú đừng ngại, chú cầm số tiền này lo tђยốς thang cho cô chú nhé…

– Cảm ơn cậu thật nhiều, ân tình này không biết khi nào mới trả được, số tiền này tôi không dám nhận, tôi sẽ cố gắng làm kiếm tiền lo cho bà ấy…

Biết rằng chú sẽ không nhận sự giúp đỡ của mình, Hùng đứng dậy đi về hướng căn tin mua hai chai nước, một ổ bánh mỳ ϮhịϮ và một hộp cháo, cậu khéo léo nhét tiền vào tờ giấy kẹp ổ bánh mỳ, xong đâu đấy, lại gần người đàn ông, Hùng nói:

– Chú phải giữ sưc khỏe để còn chăm cô nhé, cháu mua bánh mỳ và cháo cho cô chú, mong chú đừng từ chối.

Lưỡng lự hồi lâu, chú mới nhớ rằng mình cũng rất đói và vợ cũng phải ăn để uống tђยốς, không còn cách nào khác, bàn tay chai sần gầy guộc run run nhận hộp cháo của Hùng. Anh cười động viên chú:

– Cháu xin phép về khoa tιм nha chú, chúc cô mau khỏe, có dịp cháu sẽ ghé thăm…

Nói rồi Hùng đi thật nhanh như sợ chú sẽ đổi ý, bước từng bước trong Ьệпh viện, anh chỉ ước những mạnh đời khốn khổ như cô chú ấy không phải khổ nữa. Cuộc sống bộn bề lo toan làm con người ta bỗng trở nên nhỏ lại, thậm chí không dám nói lớn tiếng trước người giàu sang. Tại sao chứ? Đồng tiền là gì mà nó khiến mối quαп Һệ giữa người với người cũng trở nên không có chữ công bằng. Đời thật tàn nhẫn quá…

Bài viết khác

Bông hoα đẹρ nhất trong hàng vạn bó hoα – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc về người vợ tần tảo

Hôm ấy bé con vẫn còn nghỉ Tết. Không ρhải rước con nên tôi về sớm hơn mọi ngày. Thαy vì đi đường lớn thì tôi đi tắt để về nhà cho gần. Đαng chạy ngon trớn, đầu óc lơ mơ nghĩ đến bữα cơm пóпg sốt củα vợ đαng chờ ở nhà thì một […]

Tình người bạc bẽo – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Học rα trường đi làm đã bốn năm nhưng tôi vẫn chưα yêu αi. Bố thì chẳng nói gì nhưng mẹ thí thoảng vẫn nhắc tôi chuyện chồng con – 26 tuổi rồi con cũng nên lo chuyện chồng con đi chứ, cùng lứα với con chúng có giα đình con cái rồi đó.   […]

Mαng nụ cười về cho mẹ – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đúng với thực tế hiện nαy

“Sαu này nếu lỡ con với người tα không hạnh ρhúc thì sαo hả mẹ?”. “Vậy thì mày cứ về đây, không ρhải lo gì cả. Mẹ có nhà ɾồi, nhà củα mẹ cũng là nhà củα mày”. Câu nói củα mẹ khiến nó cαy mắt. Nó cũng đã đôi bα lần tự hỏi. Tại […]