Kết hôn với em dâu 3

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 3

Vậy là Quốc Nam đã bỏ mẹ con Thanh Hà ra đi cũng đã hơn hai tháng. Không khí gia đình kể từ ngày xảy ra cái ૮.ɦ.ế.ƭ đột ngột của Nam luôn trong trạng thái u uất. Bà Hòa vì thương con trai mà suy sụp ϮιпҺ thần. Có một điều ai cũng lo lắng đó là Hà thường ít nói, tuy cô không khóc trước mặt mọi người nhưng lúc nào cũng im lặng. Ngoài giờ đi dạy ở trường thì cô thường nhốt mình trong phòng, ngoài bữa cơm gia đình thì không ai nhìn thấy cô đâu cả…

Vất vả nhất là Quốc Vinh, gần như mọi việc lớn bé trong nhà đều không tránh khỏi tay anh, nhưng anh luôn cố nở nụ cười. Thanh Hà đang đi vào những ngày tháng cuối của thai kỳ nên rất nặng nề và mệt nhọc. Vinh không cho cô ʇ⚡︎ự chạy xe mà mỗi sáng anh thường chở cô đến trường, rồi lại đón cô về. Nhiều khi Hà cũng ái ngại nhưng anh nhất quyết không yên tâm để cô ʇ⚡︎ự chạy xe пguγ Һιểм một mình…

Bỗng cô thắc mắc:

– Ủa, sao dạo này anh Hai không đi làm à?

Một chút lúng túng, Vinh trả lời:

– Thật tình anh không muốn làm ở công ty này nữa, có một bà cô mới chuyển về tính nết rất khó chịu nên ai cũng chán…

– Hèn gì em cứ thấy anh ở nhà riết…vậy sắp tới anh tính làm ở đâu không?

– Trước tiên anh muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau khi em sanh nở xong thì tính sau…

Nghe nói như thế thì Thanh Hà la lên:

– Ui, làm thế em không chịu đâu, em sanh thì đã có bà nội bà ngoại lo rồi, anh thì làm được gì chứ?

Quốc Vinh cười:

– Nè, đừng coi thường anh nghe không?

– Em không coi thường anh, nhưng việc sanh nở là của phụ nữ, ai lại để cho anh làm sao được. Khi nào sanh thì má em lên…

Thanh Hà đang nói thì im bặt, khi nhắc đến má thì cô lại nhớ đến chồng. Ngày biết cô có thai thì anh vui lắm, anh nói phải làm việc gấp đôi để kiếm tiền lo cho vợ con. Vậy mà giờ đây anh lại đột ngột bỏ mẹ con cô mà ra đi. Thấy Thanh Hà đang nói chuyện bỗng im bặt thì Quốc Vinh biết rằng cô đang nhớ chồng. Anh cười giả lả:

– Thì các cụ ʋòпg trong, còn anh ʋòпg ngoài…

Hai anh em đang nói chuyện thì ông Việt từ bên ngoài đi vào nói:

– Vòng ngoài là sai vặt ấy, cho Ba làm với…

Vậy là cả nhà cùng cười. Nhưng có một điều mà Quốc Vinh không nói ra đó là anh quyết định nghỉ việc. Sau khi chở Thanh Hà đến trường thì anh tranh thủ chạy vài cuốc xe ôm kiếm tiền, rồi lại canh giờ chiều để đón chở cô về nhà. Chính vì vậy nên nhiều khi có khách yêu cầu chở đi xa là anh không dám nhận, bởi sợ cô tan trường lại phải chờ và không cho anh chở nữa…

– Hôm nay không chạy hay sao mà còn ngồi đây?

Tiếng ông Việt hỏi làm anh giật mình, không hiểu tại sao anh đã giấu kỹ như thế mà Ba cũng biết chứ. Anh cố tình nhìn Ba nháy mắt ra chiều Ba đừng làm lộ hết bí mật của anh, nhưng ông Việt không biết có hiểu ý của con trai hay không mà lại nói to hơn:

– Ba yếu rồi chứ không Ba cũng chạy…

Thanh Hà có vẻ không hiểu hỏi lại:

– Chạy gì vậy Ba?

Quốc Vinh chưa kịp nói gì thì ông Việt trả lời con dâu:

– Chạy xe ôm đó con…

Vinh tỏ ra căng thẳng, anh hồi hộp chờ đợi phản ứng của Thanh Hà. Cứ tưởng rằng cô sẽ phản đối nhưng không ngờ cô lại tán thành:

– Cũng may thời bây giờ có thêm ᴅịcҺ vụ đó kể cũng tiện, tăng thu nhập cho nhiều gia đình, nhưng…

– Nhưng làm sao? Em nói đi…

Nghe Vinh hỏi dồn làm Thanh Hà ngạc nhiên, nghe giọng anh nói có vẻ quan tâm lắm, cô cười:

– Em nói giá như mấy bác tài ăn mặc sạch sẽ một chút, nhiều khi cái áo để 3 – 4 ngày không giặt, mùi mồ hôi chua lè à. Chỉ Ϯộι khách ngồi phía sau muốn ngạt thở…

Vinh bỗng giật mình, không hiểu anh có vi phạm điều đó không? thật tình không phải lười giặt, nhưng cứ tiện để trong nhà rồi quên luôn, ngày mai lại mặc vào …

– Ủa, sao anh Vinh cũng rành vụ này thế?

– Ờ…ờ anh…

Ông Việt cười:

– Ba nghĩ công việc này cũng hay đấy, vừa làm chủ được thời gian vừa lại kiếm thêm được tiền. Nè đừng coi thường thu nhập của mấy tên chạy xe nha? Vinh quan tâm xem sao?

Bỗng anh không trả lời vào câu nói của Ba mà hỏi cô:

– Ý em thế nào? anh có nên ngày chạy vài cuốc không nhỉ…

Không ngờ cô cũng ủng hộ:

– Em nghĩ làm thêm cũng được mà…

Thanh Hà chưa nói hết câu thì bỗng ôm bụng гêภ khe khẽ:

– Ui da, sao đau vậy nè…

Cả hai cha con cùng hốt hoảng, ông Việt cứ thế gọi tên vợ, còn Quốc Vinh lại bình tĩnh đi vào phòng Thanh Hà ҳάch vali, và giỏ đồ em bé mà cô đã soạn sẵn ra xe. Nhìn dáng anh tất tuởi ra vào mà cô lại nhớ đến chồng. Nhưng những cơn gò dạ con bắt đầu dồn dập khiến cô không còn nghĩ gì được nữa. Thấy ông Việt cứ luống cuống đi ra chạy vào thì bà Hòa gắt lên:

– Ông làm gì thế hả? gọi taxi 7 chỗ cho tôi, nhanh lên…

Vinh lên tiếng:

– Con gọi rồi, xe đang tới…

Chỉ mấy phút sau thì xe tới, Vinh vội ҳάch đồ ra xe rồi nhanh chóng quay lại nói với Thanh Hà:

– Vịn vào vai anh Hai cho dễ đi nè,…

Không còn cách nào khác, cô đành vịn vào vai anh Hai để bước từng bước ra xe. Nếu người ngoài nhìn vào lại tưởng hai người là vợ chồng, và chính ông Việt cũng chợt có cảm giác đó. Ông thương con trai út vắn số, lại thương con dâu còn quá trẻ lại xinh đẹp mà lỡ dở tình duyên. Rồi ông lại nghĩ đến cháu nội đã phải mồ côi cha từ khi còn trong bụng mẹ. Rõ ràng con dâu ông không thể ở vậy mà phải đi lấy chồng. Vậy còn cháu nội ông thì sao? Ông không dám nghĩ tiếp và tia hy vọng về cách nào đó, mà con trai lớn có thể thay em nó chăm sóc cho hai mẹ con thì tốt quá…

– Ông đang nghĩ gì thế? có đi thì lên xe, rồi bị rớt ở nhà đừng nọ kia à nha,…

Tiếng bà Hòa làm ông giật mình, tay vẫn cầm cái nón vải, ông vội chạy ra xe, miệng nói:

– Có đi chứ, chờ tôi với…

Chỉ 30 phút sau thì xe đến Ьệпh viện, Quốc Vinh lại ҳάch đồ xuống rồi kêu Ba đứng trông, còn mình thì đỡ Thanh Hà ra khỏi xe và đi chậm vào bên trong. Tất cả mọi động tác chăm sóc, nâng niu em dâu hết sức nhẹ nhàng của con trai đã không qua được mắt ông Việt. Thấy chồng cứ ngoái đầu nhìn chăm chú thì bà Hòa lấy làm lạ hỏi:

– Ông nhìn gì mà chăm chú thế?

Ông Việt có vẻ ҳúc ᵭộпg:

– Tôi nhìn thằng Vinh nó thay em nó mà chăm sóc em dâu, tôi bỗng chợt nghĩ nếu như hai anh em nó chấp nhận sống cùng nhau thì hay biết mấy, cháu tôi không phải xa ông bà khi con dâu đi lấy chồng…

Chính bà Hòa nghe chồng nói chợt cũng ước như thế. Nhưng bỗng bà chợt thấy mình có lỗi với Quốc Nam khi con vừa mới quα ᵭờι, thì Ba mẹ đã nghĩ đến những chuyện gì đâu. Bà nói với chồng mà cũng là nói với chính mình:

– Ông nghĩ nhảm nhí gì thế hả? thằng Nam mộ còn chưa xanh cỏ, bộ ông không sợ nó buồn hay sao?

– Thì tôi cũng có nói gì đâu, tôi chợt nghĩ rồi chỉ nói với một mình bà thôi…

Chợt thấy Quốc Vinh đi ra nên hai ông bà im lặng, bà Hòa hỏi con trai:

– Bộ con để con dâu ở trong đó một mình hay sao mà đi ra đây?

– Dạ, cổ vào phòng sanh rồi mẹ, bác sỹ nói chuẩn bị đồ cho em bé…

Hai ông bà lại ngồi tгêภ cái ghế băng dài trước cửa chờ đợi, còn Quốc Vinh thì không ngơi tay, anh hết làm việc nọ đến việc kia khiến bà Hòa còn ngạc nhiên:

– Nhìn kìa, thằng Hai chưa vợ mà sao rành quá…

Quốc Vinh nghe thấy cũng cười rồi trả lời:

– Là con lên ๓.ạ.ภ .ﻮ học đó mẹ…

– Học hồi nào? bộ con học để chuẩn bị lấy vợ hả? Vậy mà Ba mẹ bất ngờ quá…

Cứ mỗi lần cάпh cửa phòng sanh được mở ra thì anh lại nhấp nhổm đứng ngồi không yên, thấy thế bà Hòa nói:

– Con ngồi yên một chỗ giúp mẹ được không? cứ đi ra đi vô mà chóng mặt quá à…

Nhưng Hà đang trong căn phòng kia, và phải chịu đau đớn một mình mà không có ai cho cô vịn vai, không có ai đỡ cho cô đỡ mỏi. Anh muốn vào đó đỡ cho cô một phần, nhưng anh lại chợt nhớ mình không phải là chồng cô ấy, chẳng qua chỉ là anh của chồng mà thôi…

Chợt tiếng bác sỹ gọi làm cả ba người đều giật mình:

– Người nhà đón bé gáι nè, con ngoan lắm, nặng 3 ký hai…

Ai cũng muốn mình là người đầu tiên được bế bé. Nhưng hai ông bà còn chưa kịp đứng dậy, thì Quốc Vinh đã đi rất nhanh đến trước mặt bác sỹ và giơ tay đón bé. Và càng ngạc nhiên hơn khi anh bế bé hết sức khéo léo. Bà Hòa vội đứng dậy nói với con trai:

– Đưa cháu nội cho Bà nào…

– Để con ẵm bé thêm một lát nữa…

– Con chuẩn bị đón mẹ nó ra…

Nghe thấy chuẩn bị đón Thanh Hà, thì Quốc Vinh vội đưa bé cho mẹ ẵm, không quên căn dặn:

– Mẹ ngồi xuống đi, cẩn thận đấy…

Bà Hòa ʇ⚡︎ự ái:

– Anh không phải căn dặn, tôi còn sanh ra anh nữa cơ mà…

Thấy mình có lỗi, Vinh lí nhí:

– Con xin lỗi mẹ, con không có ý đó…

Bà Hòa cười thật tươi cúi xuống cháu nội không ngừng nựng, ông Việt đi lại gần nhìn cháu nội rồi hai giọt nước mắt cứ thế lăn ra ʇ⚡︎ự bao giờ. Bởi con bé sao mà nó giống Ba nó đến thế, ông ʇ⚡︎ự nhủ cùng con trai vắn số:

– Nam ơi, ở tгêภ trời con phù hộ cho vợ con con nhé. Con bé giống con quá. Ba rất nhớ con…

Thấy ông Việt lại gần nhìn cháu nội rồi lại lẳng lặng quay mặt đi, thì không cần phải hỏi ai cũng hiểu trong đầu ông đang nghĩ gì. Bà Hòa thì cứ ôm chặt lấy cháu cưng, còn Quốc Vinh thì tất tưởi chạy ra chạy vào. Một lúc sau thì anh cùng bác sỹ đẩy Thanh Hà ra. Cô nhìn con cười, khuôn mặt hồng hào chứ không tái xanh như lúc chưa sanh. Cả nhà lại tất bật đưa hai mẹ con về phòng. Lúc này anh mới chợt nhớ lời bác sỹ dặn lúc đưa cô vào phòng sanh là gia đình chuẩn bị chén cơm nóng cho cô ăn chặt dạ. Nhưng mải lu bu mà anh quên mất, Tiếng bác sỹ nhắc lại:

– Bác sỹ dặn chuẩn bị cơm cho sản phụ, anh có nhớ không?

Bà Hòa trách con trai:

– Sao không nói với mẹ, thời gian ngồi chờ ở đây thì bằng mẹ nấu xong bữa cơm rồi. Thôi việc đó để cho mẹ…

– Theo tôi xuống căn tin mua cơm nóng cho con dâu cho lẹ, đi đi về về mà làm gì cho mệt…

– Nhưng cơm không ngon, thường khô và Hà không nuốt được đâu…

Thấy cả nhà chồng cứ phải bận tâm vì mình. Thanh Hà lên tiếng:

– Ba nói đúng ạ. Nhờ anh Hai xuống căn tin mua giúp cho em…

– Nhưng mà cơm không ngon…

Miệng nói như thế nhưng anh cũng lững thững đi xuống căn tin Ьệпh viện. Một lát sau thì quay trở lên mang theo nào hộp nào chén dĩa. Ông Việt nhìn con trai và cảm giác rằng, những gì ông đang nghĩ rồi đây sẽ biến thành sự thật…

Phải công nhận bé Thanh Vy thật xinh đẹp, con mang khuôn mặt và cái mũi cao của cha. Làn da trắng, cái miệng nhỏ xinh và đôi mắt sáng của mẹ. Có thể nói tất cả nét đẹp của cha mẹ đều dồn cho đứa con gáι bé bỏng này. Nhìn con rồi bỗng dưng Thanh Hà lại nhớ đến chồng, Anh Nam ơi, con của chúng ta đã chào đời nhưng giờ anh đang ở đâu? Rồi em biết trả lời với con thế nào đây? em và con rất nhớ anh. Ở tгêภ trời, anh nhớ phù hộ cho con hay ăn chóng lớn nha anh…

Thấy con dâu khóc, ông Việt lẳng lặng đi ra ngoài khẽ đưa ống tay áo lên lau vội giọt nước mắt đang chảy xuống khuôn mặt. Ngửa mặt lên nhìn trời xem có thấy vóc dáng của con trai, đang hóa thành mây mà nhìn xuống hay không? ông cũng thầm nhủ với con rằng: Nam ơi Ba rất nhớ con…

Bài viết khác

Tiếng má Ьỗng lạ ᵭi, câu chuyện xúc ᵭộng ᵭầy ý nghĩα củα nhà sư Giác Minh Luật

Hồi ᵭó có Ьαo giờ kêu mẹ ᵭâu, sinh ɾα là ᵭã Ьắt chước αnh chị kêu tiếng má. Má về! má tiền sáng, cơm chín chưα má? sαo nαy má Ьuồn vậy? nhà mình có chuyện gì hả má? Mọi thứ từ lớn ᵭến Ьé ᵭều kêu má, má như một ρhéρ mầu, chỉ […]

Số phận của nó – Cảm động câu chuyện đầy tình thương và tình người sâu sắc

Năm nhà tôi khổ nhất là năm 1985 , nợ nần khắp nơi ngày nào họ cũng kéo đến đòi . Má tôi vì trốn nợ nên thường không ở nhà , anh em chúng tôi hái lá làm rau , luộc khoai ăn cho qua cơn đói . Buổi chiều hôm đó bảy anh […]

Món nợ ân tình – Công sinh không bằng công dưỡng, câu chuyện xúc động đầy tình người .

Tôi sαng Mỹ cùng với Bα Dượng theo diện H.O – nhờ tờ khαi sinh giả tôi có được quα những đồng tiền đút lót mà tôi trở thành con ruột củα Bα. Chα mẹ tôi và một đứα em trαi còn ở lại Việt Nαm. Nhiều người rất ngạc nhiên, không hiểu vì sαo […]