Kết hôn với em dâu 2

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 2

Đang ngồi với mẹ và Thanh Hà ở ngoài phòng cấp cứu thì Quốc Vinh nhận được tin nhắn của cha. Anh hơi bất ngờ bởi hai cha con đang cùng ở Ьệпh viện. Nếu có chuyện gì tại sao Ba không trao đổi trực tiếp mà phải nhắn tin, nội dung chỉ vỏn vẹn vài chữ, nhưng linh tính báo cho anh biết rằng tình hình của Quốc Nam em trai anh đang trở nên nghiêm trọng, nên Ba muốn bàn riêng với anh mà không muốn cho mẹ và Thanh Hà biết.

Nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, anh đi về hướng phòng trưởng khoa, thì thấy Ba đang ngồi ở ghế đá trước cửa phòng, ông cúi đầu tгêภ cάпh tay, hai vai rung nhè nhẹ. Quốc Vinh đi lại gần ngồi xuống kế bên rồi quàng tay ôm lấy cha. Hai cha con dù không nói nên lời, nhưng ai cũng hiểu rằng một điều gì đó rất đau đớn chuẩn bị xảy ra. Một lúc sau như dằn cơn ҳúc ᵭộпg, ông Việt nói giọng đứt quãng:

– Vinh ơi…em con…

Nuốt dòng nước mắt đang chảy xuống cổ, Quốc Vinh dù cố gắng gồng mình để cứng rắn, nhưng giọng anh cũng đã khàn đặc. Anh trả lời Ba đồng thời cũng là nói với chính mình:

– Con biết rồi Ba, vấn đề con lo sợ bây giờ là mẹ và Thanh Hà, nếu như biết được tin này…

– Em Nam yếu lắm rồi, các khối u đã di căn lên пα̃σ, chỉ tính từng ngày thôi…

– Nam có tỉnh không? có nhận ra Ba không?

– Ba nghĩ là có, nhưng nhìn ánh mắt của nó như muốn gặp vợ. Thương lắm con ơi…tại sao người phải ra đi lại không phải là Ba mà là em con chứ? Còn cảnh nào đau khổ hơn khi đầu bạc khóc tiễn đầu xanh hả con?

Chỉ cố gắng được đến thế thì hai cha con không thể cầm cự thêm được nữa. Ông Việt khóc huhu như một đứa trẻ, còn Quốc Vinh thì ngửa mặt lên nhìn trời, cố gồng lên để khỏi bật ra tiếng khóc. Vấn đề bây giờ là phải nói làm sao để Thanh Hà chấp nhận sự thật. Đau đớn bất ngờ rất dễ làm cô ấy gục ngã rồi ảnh hưởng đến cái thai. Ở hoàn cảnh này, vô tình anh chính là trụ cột để đứng ra lo liệu mọi chuyện. Nhìn cha đau khổ khi sắp mất đứa con trai yêu quý, anh có cảm giác Cha đã gục ngã hoàn toàn. Nếu lúc này anh cũng yếu đuối thì ai sẽ là người đứng ra lo liệu mọi chuyện chứ? Anh nói với Ba:

– Ba mệt về nhà nghỉ một chút rồi vào. Để con nói chuyện với em Hà…

– Em Nam đang như thế thì làm sao Ba bỏ về được hả con?

– Ba thử hình dung mẹ nhìn thấy gương mặt của Ba với hai mắt sưng húp như thế, thì liệu mẹ có chịu đựng nổi không? Ba về nghỉ ngơi một lát rồi vào, con tranh thủ nói chuyện với em Hà, kẻo không kịp nữa…

Ông Việt gật đầu đứng dậy ra về, Quốc Việt đi cùng cha ra cổng Ьệпh viện, anh vẫy một chiếc taxi cho cha rồi quay vào. Vẫn nơi cái ghế đá mà hai cha con vừa ngồi, anh nhắn tin cho Thanh Hà:

– Em đi về cuối hành lang phía cổng Ьệпh viện đi, anh muốn nói chuyện với em một chút, nhưng đừng cho mẹ biết nhé…

Thanh Hà mặc dù chưa hiểu anh Vinh hẹn mình nói chuyện gì, nhưng rõ ràng là chuyện về Ьệпh của anh Nam, mà không muốn cho mẹ biết nên mới gặp riêng cô như thế. Cô đứng dậy thì bà Hòa liền hỏi:

– Con đi đâu đấy?

Không biết phải trả lời thế nào, cô đành nói dối:

– Mẹ ngồi chờ con một lát, con đi toilet…

– Vậy thì chờ mẹ đi với, nhịn nãy giờ…

– Nhưng nếu bác sỹ gọi vào gặp anh Nam mà nhà mình không có ai ở đây thì sao ạ? Hay là mẹ đi trước rồi đến con?

Bà Hòa lúc này lại quay ra trách chồng và Quốc Vinh:

– Thật chán cho hai cha con ông Việt, chẳng hiểu đi đâu nữa…

Rồi quay sang Thanh Hà, bà nói:

– Vậy con ngồi đây nhé, mẹ đi một lát, mắc quá…

Biết anh Vinh chờ lâu, cô nhắn tin trả lời:

– Chờ một chút khi mẹ đi toilet xong thì em mới có cớ để đi được. Mẹ đang nói Ba và anh bỏ đi đâu kìa…

Quốc Vinh không trả lời, anh đang nghĩ trong đầu sẽ nói như thế nào với em dâu, và nếu trường hợp cô ấy có làm sao thì anh phải đưa vào cấp cứu ngay. Phải đến 30 phút thì Thanh Hà xuất hiện. Hình như cô cũng đã đoán ra chuyện gì nên thái độ hết sức bình thản. Chính điều đó mà anh có động lực để mở lời:

– Em ngồi đi…

Mệt nhọc ngồi xuống ghế, thấy Quốc Vinh cứ ấp a ấp úng thì cô lên tiếng trước:

– Anh Nam không ổn phải không anh Hai? Tại sao lại không cho em vào chứ? Cho dù có xảy ra chuyện gì, em hứa cũng sẽ bình tĩnh để động viên anh ấy…

Quốc Vinh thấy mình thật vô dụng, mặc dù anh đã chuẩn bị trong đầu những gì cần nói, nhưng giờ đây khi tiếp xúc với Thanh Hà thì anh lại không nói được câu nào. Thật sự anh không ngờ cô ấy lại bình tĩnh đến thế. Anh ấp úng:

– Bác sỹ nói Nam đang nguy kịch, khối u đã di căn lên пα̃σ…

Câu nói chưa dứt thì Thanh Hà òa khóc. Mặc dù cô cố gồng mình lên để tỏ ra mạnh mẽ, nhưng những lời nói của anh như những nhát dao chém nát trái tιм cô. Làm sao cô có thể chịu đựng nổi khi vừa nghe tin người chồng đầu ấp tay gối mặn nồng lâm Ьệпh. Rồi lại tiếp theo tin anh nguy kịch? Có phải chăng ông trời đang muốn trêu đùa cô không? vẫn khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn anh Hai, cô nức nở:

– Em không tin, Ảnh mới mắc Ьệпh thì tại sao lại di căn chứ?

– Lúc đầu anh cũng nghĩ giống em, nhưng bác sỹ giải thích có nhiều trường hợp mới phát hiện Ьệпh thì đã ở giai đoạn cuối rồi…vấn đề anh muốn nói với em…

– Em không tin, em muốn gặp anh Nam…

Thanh Hà đứng dậy định đi vào phòng gặp chồng, nhưng cô sực nhớ đến lần cô mới nghe tin và cứ thế đi vào phòng, nhưng bị bác sỹ đẩy ra ngoài. Cô quay sang năn nỉ anh Hai:

– Anh Hai xin bác sỹ cho em vào gặp ảnh đi…

– Em bình tĩnh nghe anh nói…

– Em không nghe gì nữa, em chỉ muốn gặp chồng em thôi…

Miệng nói mếu máo có vẻ dứt khoát nhưng cả người cô đã rũ ra như tàu lá úa. Quốc Vinh vội đỡ cô ngồi xuống ghế, anh định gọi cho bác sỹ thì Thanh Hà kéo tay anh lại:

– Đừng gọi bác sỹ anh Hai ơi, chồng em đang ở trong đó một mình, anh xin bác sỹ cho em vào đi. Anh Nam ơi, anh đã hứa với em thế nào? con chúng ta chỉ còn 3 tháng nữa là chào đời. Giờ em phải làm sao đây? tại sao lại vậy chứ? Anh nói đi…

Thanh Hà vừa nói vừa khóc vừa gọi tên chồng thật thảm thiết. Miệng thì nói không chấp nhận sự thật nhưng cô hiểu rằng đã có chuyện đó xảy ra thì anh Hai mới nói như thế. Chỉ mới sáng nay ảnh la mệt không đi làm, vì có tiết kiểm tra nên cô không nghỉ được. Cô dặn anh ở nhà nghỉ rồi cô về sớm, vậy mà các em làm bài chưa xong thì anh đã cấp cứu rồi…

Quốc Vinh đã dặn lòng là phải hết sức bình tĩnh. Vậy mà đứng trước hoàn cảnh này anh cũng không cầm được nước mắt. Giọng anh cũng đã lạc đi:

– Em phải nghĩ đến con mà cố gắng, nhìn em như thế này thì chồng em làm sao yên tâm được…

– Anh Hai nói em phải cố gắng thế nào đây? anh Hai xin bác sỹ cho em vào với chồng em đi…

– Được. Nhưng em phải hứa là không được khóc cho dù xảy ra chuyện gì, và phải hết sức bình tĩnh để động viên chú ấy nghe không?

Kéo tay áo lau nhanh dòng nước mắt, Thanh Hà tỏ ra cương quyết:

– Được, em hứa…

Hai người đi vào cầu thang và lên lầu một, hóa ra Quốc Nam đã được chuyển lên phòng lầu một rồi. Tội nghiệp bà Hòa vẫn ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu chờ được vào thăm con. Thấy con dâu đi tolet lâu rồi mà không thấy ra thì bà phát hoảng đi vào tìm, nhưng nhìn khắp mà không thấy đâu thì bà gọi cho Quốc Vinh, không chờ đầu dây bên kia lên tiếng, bà la hốt hoảng:

– Alo con ơi…

Gọi hai ba lần nhưng không thấy tiếng trả lời, bà Hòa lấy làm lạ nên xem lại thì điện thoại vẫn đang đổ chuông, mà đầu dây bên kia con trai bà còn chưa bắt máy. Bà bấm tiếp lần nữa nhưng cuối cùng cũng giống như lần trước mà thôi…

Bà Hòa phần vì hoang mang, phần vì lo lắng lẫn tủi thân nên òa khóc, bác sỹ bên trong thấy vậy thì đi ra nhắc nhở:

– Đề nghị bác giữ trật ʇ⚡︎ự…

– Bác sỹ ơi, con trai tôi đang ở trong phòng, bác sỹ làm ơn cho tôi vào thăm cháu được không?

– Con Bác tên gì? vào viện lâu chưa?

– Cháu tên Quốc Nam, vào hồi sáng…

Im lặng như đang suy nghĩ, bác sỹ trả lời:

– Bệnh nhân Nam đã chuyển lên lầu một rồi, Bác còn ngồi đây làm gì nữa…

Bà Hòa cuống cuồng túm tay bác sỹ, giọng nói như van xin:

– Xin bác sỹ giúp tôi, lầu một nhưng phòng bao nhiêu? Tôi sẽ lên gặp cháu…

Bác sỹ nhìn bà ái ngại rồi trả lời:

– Bác lên lầu 1 rồi đến phòng 106…

Đúng lúc đó thì Quốc Vinh cũng vừa đến, vừa nhìn thấy con trai làm bà Hòa khóc nức nở:

– Mấy cha con bỏ đi đâu mà để mẹ ngồi một mình ở đây, trong khi thằng Nam đã được chuyển lên phòng 106, để bác sỹ chữa Ьệпh cho nó rồi…

Quốc Vinh ôm lấy mẹ. Anh nghĩ tốt nhất là chưa cho mẹ vào gặp Quốc Nam bởi Thanh Hà đang ở trong đó. Lúc này không gian là của hai vợ chồng chú ấy. Không biết Thanh Hà sẽ thế nào khi gặp lại chồng trong hoàn cảnh này. Nếu bây giờ mà lại có thêm mẹ nữa thì tình hình sẽ càng phức tạp hơn. Nghĩ vậy anh an ủi mẹ:

– Em Nam được chuyển lên đó nhưng bác sỹ không cho vào…

Bà Hòa bức xúc:

– Tại sao lại vậy chứ? Con cứ đưa mẹ đến đó để mẹ xin bác sỹ. Không có lý do gì mà không cho người nhà vào thăm cả…

– Bác sỹ nói rằng sợ người nhà vào thăm rồi lây virut cho người Ьệпh, vì chú ấy đang yếu nên con thấy cũng có lý…

– Virut gì chứ? Mình ăn mặc sạch sẽ rửa tay rồi mới vào, chứ có ở dơ đâu mà không được vào…

– Không phải ăn mặc sạch sẽ là không có vi rút, nhiều khi mình đi ngoài đường rồi nó bám vào mình. Thôi tôn trọng ý kiến của Bác sỹ nha mẹ…

Bà Hòa đứng dậy tỏ vẻ không vui:

– Vậy mà không nói sớm, làm cứ chờ mãi…

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà hỏi con trai:

– Ủa, còn ông Việt đâu? ổng có được gặp thằng Nam không?

– Chắc Ba cũng không được vào nên về nhà rồi…

Không ngờ câu trả lời của anh làm bà Hòa bực mình:

– Ổng về mà không hề nói với mẹ một câu, cứ để cho mẹ ngồi chờ. Về nhà coi chừng à nghen…

Quốc Vinh phát hoảng:

– Ơ không phải, đó là con đoán như thế, con chỉ biết gọi điện thì Ba nói đang ở nhà thôi…

Ngay lập tức anh nhắn tin cho Ba:

– Con bắt đầu đưa mẹ về, Thanh Hà đã vào chăm sóc chồng. Mẹ đang hỏi tại sao Ba không đưa mẹ về cùng mà lại về một mình. Ba lựa lời mà nói nha…

– OK, Ba biết rồi…

Quốc Vinh định chở mẹ về nhưng không ngờ bà Hòa nói với anh:

– Mẹ đi taxi về được rồi, con ở lại với em. Bác sỹ không cho vào thì ngồi ngoài cửa, đừng để nó một mình Ϯộι nghiệp. Mẹ về tắm rửa sạch sẽ rồi mẹ lại vào…

Mẹ đi rồi mà Quốc Vinh vẫn như hóa đá trước cổng Ьệпh viện. hồi lâu sau thì anh lững thững đi lại gần cái ghế đá nơi mà mấy cha con vừa ngồi. Lúc này chỉ còn một mình thì anh bắt đầu khóc. Dẫu biết rằng SINH-LÃO-BỆNH-TỬ đã là quy luật và ai cũng phải trải qua, nhưng không hiểu sao anh lại đau đớn đến thế. Ba mẹ chỉ sanh được hai anh em, thân nhau và lớn lên từ nhỏ. Bây giờ nhìn gia đình chú ấy phải chia ly khi hạnh phúc chẳng tày gang, con còn chưa chào đời để gặp cha thì cha đã phải ra đi rồi, thật đau lòng quá…

Bài viết khác

Cậu bé lαng thαng và bài học mẹ dạy tɾước khi mất: “Con ᵭừng bαo giờ ᵭể ý ánh mắt người khác”

Vὰo một buổi sάng, lúc xe bus ᵭến tɾα̣m dừng, có một cα̣̂u bé tɾên người ɾα̂́t bα̂̉n, ᵭeo một chiếc túi tɾên lưng ᵭi theo một người ᵭὰn ông bước lên xe. Xe bus vὰo buổi sάng thường ᵭông chα̣̂t cứng người. Nhìn bộ dα̣ng có vẻ như họ lὰ công nhα̂n xα̂y dựng, […]

Gặρ lại người yêu cũ – Câu chuyện thú vị và đầy ý nghĩα chân thực

Tɾong ρhòng chờ bαy, tôi thấy mùi nước hoα quen thuộc. Mà người cũng quen (nhưng không còn thuộc nữα). Mỉm cười chào nhαu, nhã ý muốn lấy cho nhαu đồ ăn như đã từng củα nhiều năm về tɾước. Tôi xin lỗi và nói mình không thích ăn uống gì và có thể tự […]

Lẫn – Con nói cô chú viết rα 10 kỉ niệm nhưng mὰ nhiều quά, hết cα̉ xấρ giấγ rồi !

Mới sάng Ьα̉nh mᾰ́t cô nhα̂n viên tòα άn đα̃ thα̂́γ hαi vợ chồng ngoὰi 60 dᾰ́t nhαu vô ρhòng. Cô nhᾰ́c nhở – Cô chú ơi! cô chú vô nhα̂̀m ρhòng rồi, đα̂γ lὰ nơi nhα̣̂n đơn lγ hôn. Bὰ vợ nói ngαγ – Thì chúng tôi nộρ đơn lγ hôn mὰ. Cô nhα̂n […]