Sống trong vỏ bọc hoàn hảo, tôi đã mất đi người thân yêu nhất

Sống trong vỏ bọc hoàn hảo, tôi càng lúc càng lún sâu vào sự dối trá.

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, sống trong căn nhà cấp bốn đơn sơ, mái ngói cũ kỹ, mùa hè nóng hầm hập, mùa mưa dột tứ phía. Tuổi thơ của tôi là những ngày tháng thiếu thốn nhưng chan chứa tình yêu thương của bố mẹ. Mẹ tôi làm ruộng, còn bố thì chạy xe ôm quanh làng. Dù nghèo khó, nhưng bố mẹ luôn cố gắng để tôi được ăn học tử tế.

Thế nhưng, thay vì trân trọng, tôi lại mang trong mình nỗi mặc cảm nặng nề. Khi lên đại học, tôi dần nhận ra sự khác biệt giữa mình và bạn bè. Họ đa phần đều con nhà khá giả, ăn mặc sành điệu, nói chuyện về những chuyến du lịch nước ngoài như chuyện cơm bữa. Tôi ngại ngùng mỗi khi ai đó hỏi về gia đình. Có lần, cô bạn cùng lớp vô tình nhắc đến chuyện về quê chơi, tôi đã vội vàng lảng tránh, tìm cớ thoái thác.

Rồi một lần, trong cuộc trò chuyện với nhóm bạn, tôi đã bịa ra một câu chuyện về gia thế của mình: Bố mẹ tôi định cư ở nước ngoài, là doanh nhân thành đạt, còn tôi là cô tiểu thư sống một mình trong căn hộ cao cấp. Câu chuyện đó khiến mọi người trầm trồ ngưỡng mộ, và tôi bỗng thấy tự tin, kiêu hãnh lạ thường. Kể từ đó, tôi luôn khoác lên mình chiếc mặt nạ tiểu thư sang chảnh, che giấu đi thân phận thực sự.

Rồi tôi gặp Hoàng – chàng trai giỏi giang, xuất thân trong một gia đình giàu có và gia giáo. Tôi càng không dám để anh biết sự thật. Tôi tiếp tục vẽ ra viễn cảnh hào nhoáng, kể rằng bố mẹ tôi đang kinh doanh bên trời Âu. Mỗi khi Hoàng ngỏ ý muốn về thăm nhà, tôi viện đủ lý do để từ chối. Tôi sống trong vỏ bọc hoàn hảo, càng lúc càng lún sâu vào sự dối trá.

Những lần Hoàng dẫn tôi về thăm gia đình anh, tôi càng thêm mặc cảm. Bố mẹ anh quý mến tôi, thường tặng quà đắt tiền. Để đáp lễ, tôi dùng hết tiền lương mua những món quà sang trọng, nói dối là quà bố mẹ tôi gửi về. Dẫu trong lòng day dứt, nhưng tôi không dám đối diện với sự thật.

Suốt từ khi tự kiếm được tiền, tôi chưa từng mua biếu bố mẹ đẻ của mình một món đồ giá trị hay một gói thuốc bổ.

Rồi một ngày, mẹ tôi ốm nặng. Khi nghe tin, tôi vội vàng bắt xe về, chạy ào vào nhà và bật khóc trong vòng tay mẹ. Lúc đó tôi mới nhận ra, vì mải mê yêu đương, chạy theo những thứ hào nhoáng mà tôi đã bỏ quên bố mẹ.

Bố đứng ở góc nhà, ánh mắt khắc khổ lặng lẽ nhìn con gái. Tôi biết ông trách tôi, trách vì tôi mãi mê chạy theo những thứ xa hoa mà quên đi gia đình.

Những ngày sau đó, tôi ở nhà chăm sóc mẹ. Cứ mỗi lần mẹ thiếp đi, tôi lại lặng lẽ lau nước mắt. Lòng tôi quặn thắt khi nghĩ về những tháng ngày mình đã xấu hổ vì hoàn cảnh, vì bố mẹ.

Thế nhưng, hạnh phúc chẳng kéo dài được lâu. Mẹ tôi không qua khỏi căn bệnh ung thư quái ác. Đứng bên mộ mẹ, tôi gào khóc như một đứa trẻ. Nỗi ân hận bóp nghẹt tim tôi. Tôi nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất cuộc đời.

Sau đám tang, tôi chủ động chia tay Hoàng mà không giải thích lý do. Anh ngỡ ngàng và thất vọng, nhưng tôi không còn đủ can đảm đối diện với sự thật. Tôi không muốn sống tiếp với sự dối trá nữa.

Thời gian trôi đi, tôi quyết tâm làm lại từ đầu. Tôi lao vào công việc, cố gắng chuộc lại lỗi lầm bằng cách chăm sóc bố thật tốt. Tôi đón bố lên thành phố sống cùng, để ông bớt cô đơn.

Dù thành công trong sự nghiệp, lòng tôi vẫn nặng trĩu khi nghĩ về mẹ. Tôi luôn tự nhủ mình là đứa con gái ích kỷ, xấu xa, không xứng đáng với tình yêu thương của mẹ. Nhưng tôi vẫn cố gắng bù đắp bằng tình yêu thương dành cho bố, chăm sóc ông từng bữa ăn, giấc ngủ.

Có lần, trong một buổi chiều mưa tầm tã, bố bất ngờ hỏi:

“Con có từng xấu hổ vì bố mẹ không?”

Tôi lặng người, không dám trả lời. Bố cười buồn, ánh mắt xa xăm:

“Bố biết hết rồi. Mẹ con cũng biết… Nhưng bà ấy chưa bao giờ trách con, chỉ buồn vì không thể cho con được cuộc sống tốt hơn.”

Lời nói của bố như nhát dao đâm sâu vào tim. Tôi quỳ xuống bên chân ông, òa khóc:

“Con xin lỗi… Con đã sai rồi…”

Bố đặt bàn tay thô ráp lên đầu tôi, giọng trầm ấm:

“Con đã nhận ra lỗi lầm, vậy là đủ rồi. Bố mẹ chỉ cần con sống hạnh phúc.”

Tôi khóc đến kiệt sức, lòng nhẹ nhõm như trút bỏ gánh nặng ngàn cân.

Từ đó, tôi không còn giấu giếm xuất thân của mình nữa. Tôi kể với những người tôi yêu thương về gia đình, về mẹ, về những sai lầm tuổi trẻ. Tôi học cách trân trọng những gì mình có, không còn chạy theo phù phiếm.

Bài và ảnh sưu tầm

Bài viết khác

Những Giọt Mưα Trên Vùng Đất Khô Cằn – Câu chuyện ý nghĩα đầy xúc ᵭộng

Năm 1980 tôi bỏ vợ và cô con gáι mới 13 tháng để đi vượt biên một mình. Chẳng biết vì mαy mắn rα sαo mà tôi chỉ mất có hơn 4 tháng thì quα tới Mỹ. Cứ nghĩ, vào thời điểm ấy, chắc chẳng bαo giờ còn gặρ lại được vợ con. Thế là […]

Lὰm người thẳng lưng, lὰm việc khom mình – Câu chuyện đầy ý nghĩa nhân văn về cách sống

Làm người thì nên đường đường chính chính, lòng dạ ngαy thẳng, “cây ngαy không sợ cҺếϮ đứng”. Nhưng trong công tác hαy khi đối xử với người khác, “khom mình” một chút, đặt mình ở ρhíα sαu người lại chính là cách đề cαo bản thân trong mắt người khác.     Một buổi […]

Người đàn ông chạy xe lôi – Một người nghèo khổ nhưng giàu lòng nhân ái, hơn người giàu ko có lương tâm

Vợ gã bỏ gã theo người khác, để lại gã một giα tài rách bươm xơ mướρ. Gã buộc ρhải làm αnh gà trống vụng về chăn dắt đàn con dại! Nỗi sầu tình, sầu đời gọt gã héo cả người. Hình minh hoạ. Cảnh khốn cùng ρhủ chụρ xuống đời gã ngắc ngứ, thừα […]