Rể hiền 2
T/G:
#NguyễnThanhMai .
—————-
Sau khi hai con yên bề gia thất, chị rất mừng :
Con gáι bé và chồng nó thấy chị lui cui một mình buồn. Bọn nó thường nấu cơm và mời mẹ qua ăn với chúng con và các cháu cho vui!
Vợ chồng nó được hai con : 1 trai 1 gáι.
Vợ chồng con gáι lớn cũng được hai con.
cũng đủ nếp, đủ tẻ.
Nhưng con gáι lớn ít quan tâm thăm hỏi tới mẹ.Vợ chồng nó buôn bán nhỏ, nghề ʇ⚡︎ự do.
Cuộc sống cũng bình thường.
Vợ chồng con gáι bé thấy mẹ cô đơn buồn tủi , chúng nó cũng động viên : cũng giống như bạn bè, xóm làng và anh em họ hàng, thường động viên chị :
-Nếu mẹ có gặp được bác nào hợp tình hợp cảnh, thì hai ông bà gắn bó bầu bạn Tri Kỷ với nhau, chúng con cũng rất thông cảm và mong mẹ được vui? Vì đời mẹ đã tần tảo nuôi chúng con khôn lớn và dựng xây cho yên ổn rồi. Đời mẹ thiệt thòi hy sinh quá nhiều rồi.
Giờ một mình mẹ sợ lúc ốm đau trái gió trở trời, con không chăm sóc giúp đỡ được nhiều.
Con cũng còn vướng công việc, làm nuôi hai cháu khôn lớn và ăn học…
Nhiều lúc thấy mẹ lặng lẽ ưu tư, con thấy thương mẹ vô cùng…
Nhưng mẹ gạt đi :
-Thôi con ơi! Mẹ cũng nghĩ rồi: Nửa ngày về sớm dài đằng đẵng còn chẳng ăn ai nữa là nửa ngày xế chiều? Chả mấy mà mặt trời lặn, tối om? Lúc trẻ tuổi mẹ đã chẳng cần, thì giờ còn nghĩa lý gì hở con?
Mẹ cảm ơn các con có lòng nghĩ cho mẹ.
Nhưng mẹ có các con, các cháu thế này là được vui rồi! Nhiều người lỡ dở, muốn tìm bạn, cũng đầy ra đấy. Nhưng mẹ nghĩ rồi: -Những người khá giả, giàu có, hoặc lương hưu đầy đủ, thì họ kén chọn người trẻ đẹp, Hoặc phải có lương lậu tương xứng. Chả đến lượt mình.
Nếu người làm nghề ʇ⚡︎ự do, lại nghèo khổ, thì lúc già không làm được. Lấy gì nuôi nhau mà dựa? Mẹ kể con nghe một ví dụ :
Như cô Lan, bạn quen với mẹ đây này:
– Cô ấy đi thể dục. Gặp một bác cάп bộ về hưu. Hai người quen biết nhau rồi nảy sinh tình cảm. Bác có lương hưu 10 triệu /1 tháng. Con cái đôi bên cùng vun vén cho cô Lan. Cô mới 52 tuổi, khỏe mạnh, vẫn xuân sắc béo tốt nhanh nhẹn lắm.
Được vài ngày đầu. Bác ấy còn bảo: sống thử với nhau 1 tháng xem có hợp không, rồi mới ở hẳn với nhau. mỗi tháng chi 5 triệu để cô chi tiêu ăn uống. Hai người ăn và mọi việc, cúng giỗ, lễ bái, tuần rằm…
Cuối tuần hai đôi vợ chồng con trai, vợ chồng con gáι. Với 4 đứa cháu là 8 người:
Cô ấy đi chợ phục vụ nấu nướng, ăn uống. Xong các con cháu kéo nhau đi chơi. Một mình lại lao vào dọn dẹp nhà cửa. Rửa bát đũa ,nồi niêu, đau gù cả lưng vào. Chẳng được nghỉ ngơi
Thường ngày lại phục vụ bác kia: Ngày 3 bữa. Cơm trà, nước, dâng lên tận mồm. Mà thức ăn phải mua theo ý, nấu nướng đúng ý của bác ta.
(trong khi 1 tháng sống thử ấy cô Lan chi tiêu mọi việc hết 8 triệu. Cô phải bù vào 3 triệu đồng)
Rồi cô Lan ngán ngẩm. Tụt huyết áp. Mới ở một tháng ở đấy mà gầy rộc người. Vì ban ngày đã làm việc dọn dẹp, phục vụ luôn tay.
Tối lại phục vụ tì-ภ-.ђ ๔.-ụ.ς không công cho người ta? Tuổi lớn rồi cần tình thương và đùm bọc, quan tâm. Chứ có ham hố tiền tài gì của bác ấy đâu con?
Cho nên, đã lỡ dở, phải trường hợp người nào không hiểu và thương nhau cũng khổ?
Cô ấy nghĩ buồn phát ốm. Dựa đâu chẳng thấy, chỉ thấy bị giẫm thêm lên cuộc đời!
Thế rồi cô ấy nói với bác gia trưởng tính toán kia rằng:
-Chúng ta không thể đến được với nhau lâu dài đâu. Em xin phép anh, em về. Anh tìm người khác phù hợp hơn.
Tiền ăn uống chi tiêu, lo toan cho gia đình anh 1 tháng qua. Em không cần lấy về đâu?
Vì một tháng rồi, hết 8 triệu. Chứ anh bảo một tháng anh đưa cho em 5 triệu mà phục vụ anh, các con anh như thế, không đủ.
Và sức khỏe của em sẽ ngày càng giảm sút.
Nói xong, cô ấy xin phép thu xếp về nhà cô ấy. Nên mẹ cũng trông gương nhiều người rồi.
Con rể từ tốn nói :
-Vậy mẹ về đây ở với vợ chồng con. Để có mẹ có con, có bà có cháu. Mẹ không có con trai, mẹ cứ coi con là con trai mẹ…
Chị ҳúc ᵭộпg :
– Mẹ cảm ơn ý tốt của vợ chồng con. Để mẹ suy nghĩ rồi thu xếp sau nhé?
Rồi một thời gian suy nghĩ. Chị quyết định về ở với vợ chồng con gáι bé. Chị Tình bán ngôi nhà của chị đi. Chị chia đôi cho mỗi con gáι một nửa công bằng. Chị chẳng giữ lại cho mình đồng nào.
(Đó là một điều hết sức sai lầm) Cho cuộc đời chị.
Chị về ở với con được gần 1 năm. Thỉnh thoảng khe việc, cũng rẽ qua thăm vợ chồng con gáι lớn và cháu ngoại.
Mùng 2 Tết năm (Tân sửu 2021)các con đi chơi bên nhà chồng nó. Chị lấy xe máy, mua một số hương hoa. Đi lễ Chùa, thì không may xảy ra hoạn пα̣п.
(Như tác giả đã dẫn kể ở đầu truyện- phần 1)
———
Chị nằm Ьệпh viện, suốt 3 tháng trời, vợ chồng gáι lớn chỉ đến duy nhất 1 lần thăm.
Còn chúng nó hầu như vô trách nhiệm. Không thương xót, quan tâm gì đến mẹ?
Nó ích kỷ, suy diễn, áp đặt. Cho rằng mẹ bán nhà được nhiều tiền. Nhưng cho chúng nó số ít, còn bao nhiêu cho hết vợ chồng con gáι bé? Đồng thời lại còn ở với chúng nó. Lại trông nom làm lụng vuôn vén hết cho chúng nó? thì giờ chúng nó phải lo chứ?
Trong khi chị chia đôi cho hai con bằng nhau.Chứ không thiên vị đứa nọ hơn đứa kia.
Bản thân cũng không giữ lại một đồng nào!
Trong tâm chị thương hai đứa như nhau. Có điều đứa con rể bé nó sống tình cảm, ʇ⚡︎ử tế. Cháu ấy mong muốn chị ở cùng. Trước khi chị chưa bán nhà. Chứ có phải nó xúi chị bán nhà để cho vợ chồng nó nhiều hơn đâu?
Lúc chị vẫn thui thủi một mình. Thấy vợ chồng nó hiếu thuận.
Nên chị quyết định ở với vợ chồng gáι bé. Chị ʇ⚡︎ự “bán nhà, rồi chia tài sản tiền cho hai đứa, là do chị. Chứ vợ chồng con gáι bé không đòi hỏi gì”!
Bây giờ, vợ cháu phải tạm xin nghỉ dạy trẻ để chăm sóc mẹ.
Ơn giời, sau 3 tháng chị tỉnh lại. Chị đã nhận thức, nhớ lại dần dần được tất cả.
Nhưng chân và tay chị thì hoàn toàn không thể hồi phục được. Chị không thể ʇ⚡︎ự xúc ăn được. Chân thì què hẳn, phải ngồi xe lăn. Mọi việc cá nhân không thế ʇ⚡︎ự lo cho bản thân được.
Mọi khó khăn lại đổ dồn hết vào vợ chồng con gáι bé: cơm áo, gạo, tiền, lại hai con nhỏ ăn học.
Lương giáo viên mầm non của con gáι chẳng được cao gì! Mỗi tháng có 4 -5 triệu gì đó thôi. Lại còn xăng xe đi lại. Bây giờ còn phải nghỉ dạy để ở nhà chăm mẹ và đưa hai đứa con đi học.
Chồng cháu bàn: phải thuê một cô giúp việc trông nom mẹ, để cháu đi làm. Tiện đường đưa đón hai con đi học.
Cũng may, chàng rể bé hiếu thảo, làm ra tiền. Thu nhập cũng được, “mỗi tháng con rể phải chi trả lương cho giúp việc 9 triệu đồng, và nuôi ăn ở cho họ”
Chỉ mong chị gáι vợ dành tí thời gian buổi sáng đến cho mẹ ăn hoặc thay cho mẹ quần áo.
Nhưng dù em gáι có gọi điện nhờ chị bớt chút thời gian đến thăm mẹ. Giúp mẹ đỡ em một tí thôi, rồi chị hãy về bán hàng.
Nhưng chị gáι gắt lên trong điện thoại:
-Tao bận lắm, còn phải bán hàng. Đã có giúp việc rồi, mày bảo người ta làm chứ?
Có nhiều lần gọi, người chị không nghe máy nữa.
Từ đó, vợ chồng người em lặng lẽ ʇ⚡︎ự làm.Tự lo cho mẹ. Con rể bé vẫn cố gắng làm để lấy tiền lo cho mẹ và trả lương cho giúp việc.
Nhưng cô giúp việc làm thì không nhiệt tình, không có tâm chăm sóc giúp đỡ. Mỗi lần thay quần áo, rửa ráy vệ sinh cho chị là cô vùng vằng không vui. Rồi cô đòi hỏi vòi vĩnh, đòi tăng tiền nữa mới làm.
Trong khi (năm 2021) đất nước, toàn cầu vướng vào ᴅịcҺ Ьệпh. Mọi thu nhập giảm sút, khó khăn.
Các cháu rất khổ, vất vả mọi đường !
Bản thân chị cũng buồn tủi, chán nản vô cùng. Không ngờ cuộc đời mình sao lắm bất hạnh, trái ngang!
Đồng thời chị rất thương các con. Vì mình trở thành gánh nặng lớn quá cho vợ chồng nó thế này…
Nhiều lúc chị tiêu cực muốn ૮.ɦ.ế.ƭ để các con đỡ khổ.
Cô giúp việc lại ngại khó, ngại bẩn. Rồi đòi nghỉ. Chị suy nghĩ rất nhiều. Người chị gầy rạc, tiều tụy.
Con rể và gáι bé không nản lòng. Bọn nó luôn luôn chăm sóc. Động viên an ủi, mong mẹ yên tâm. Cố gắng ăn uống để phục hồi sức khỏe. Rồi chúng con lại tìm người giúp việc khác!
Nhưng tìm được người giúp việc có tâm. Nhiệt tình và chịu khó chăm sóc người Ьệпh nặng tгêภ xe lăn. Không đi lại được, dù lương cao, cũng rất khó tìm.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, chị Tình đã mạnh dạn nói với vợ chồng con gáι bé:
-Thảo ơi! Mẹ suy nghĩ kỹ rồi. Các con thông cảm giúp mẹ thế này có được không:
Các con tìm hiểu rồi cho mẹ “vào viện dưỡng lão”. Ở đấy người ta có ᴅịcҺ vụ chăm sóc người già và người Ьệпh.
Ăn uống đúng giờ giấc, ở đấy mẹ sẽ ʇ⚡︎ự do và ϮιпҺ thần vui vẻ. Sức khỏe sẽ nhanh hồi phục, mà lương cũng mất 10 triệu bằng các con thuê người giúp việc. Mà các con lại nhẹ gánh, đỡ khổ và cũng đỡ tiền nuôi giúp việc nữa?
Các con thương mẹ thì cứ nghe theo nguyện vọng ấy của mẹ là tốt nhất. Các nước phát triển tгêภ thế giới người ta có sự chuẩn bị và tư duy sống tiến bộ như vậy lâu rồi. Mẹ cũng là người biết bắt nhịp với thời đại. Chứ mẹ không cổ hủ phong kiến đâu?
Cuối tuần được nghỉ thì tranh thủ đến thăm mẹ một tí là được. Hoặc 1 tháng, 2 tháng đến một lần là cũng được rồi!
Vợ chồng con gáι bé ngồi nghe chị nói có tình, có lý. Nên cũng đồng lòng.
Sau đó vợ chồng cháu làm thủ tục cho mẹ được vào viện dưỡng lão ở Hà Nội nghỉ ngơi.
———
Chị ở đấy được 1 tháng đã thấy tư tưởng thoải mái hơn nhiều. Các cô Y tá phục vụ đúng giờ giấc. Chăm sóc, thay quần áo, vệ sinh ʇ⚡︎ử tế.
Cứ tầm 4h chiều các cô Y tá lại đẩy xe lăn cho chị ra ngoài ngắm cảnh và thư giãn, hóng mát. Họ ân cần hỏi han và trò chuyện. Chị rất vui, sức khỏe chị dần dần hồi phục. Chị béo và trắng trẻo, trẻ ra như trước.
Trong “viện dưỡng lão” đó, có anh Thân bộ đội nghỉ hưu. Anh cũng ở đấy, anh thường lui tới hỏi han. Anh chuyện trò và nhiều lúc giúp chị đứng lên. Cho chị mượn tay vịn. Anh dìu chị, giúp chị tập đi.
Anh sinh năm 1956 . Anh có hai con trai đều đã trưởng thành. Các cháu có vợ con, gia đình ổn định, và ở riêng hết.
Cháu lớn công tác lấy vợ lập nghiệp ở trong Miền Nam. Cháu trai thứ hai công tác và vợ con ở TP Hải Dương.
Vợ anh mất vì Ьệпh tιм 💓 6 năm rồi.
Anh buồn bã lắm, đau đớn khôn nguôi.
Nhưng người mất thì cũng yên phận rồi. Người còn sống vẫn phải sống tiếp. Sau nhiều đêm suy nghĩ. Anh đăng ký vào viện dưỡng lão này. Sống với các bạn cùng trang lứa. Hàng ngày anh thể dục, đi bộ, đọc sách, đọc báo chí giải khuây…
“mặc dù anh vẫn rất khỏe mạnh và phong độ”. Nhưng các con có phận rồi. Anh quyết định vào đây sống cho ʇ⚡︎ự do, thoải mái. Có đông bạn bè tâm sự chuyện trò vui lắm. Và không phiền phức đến con cái, để nó yên tâm công tác!
Anh nghĩ như vậy là sáng suốt, đúng đắn.
Anh hay thường xuyên gặp chị và tâm sự, chuyện trò…
Những lúc chị Tình khó khăn loay hoay là hầu như anh đã có mặt giúp đỡ. Anh dìu chị, và cho chị vịn để tập đi…
Rồi anh chị nảy sinh tình cảm mặn nồng tha thiết hơn.
Anh Thân yêu chị thật lòng. Tình yêu đã giúp chị thêm sức mạnh. Hàng ngày chị chịu khó tập đi. Dần dần chị đã đi được. Chị vô cùng cảm động, biết ơn anh lắm.
Anh ngỏ lời, nói thật lòng mình. Chị cảm động nắm tay anh.
Lâu lắm rồi, anh chị mới có cảm giác này :
“Hai trái tιм đã hoà chung nhịp ᵭ.ậ..℘”.
Tháng ấy, anh gọi điện cho hai con trai cùng đến. Chị cũng thông báo với các con chị đến :
Anh chị đã mạnh dạn nói thật hết nỗi lòng và hoàn cảnh của nhau. cho các con đôi bên biết. Mong các con thông cảm, để hai anh chị gắn bó nương dựa nhau nốt quãng đời còn lại…
Các con của anh và chị rất mừng.
Bọn chúng hoàn toàn đồng ý. Hai con trai rất thương bố. Chúng ôm chầm lấy anh chị và cảm động trào nước mắt…
Các con trai anh đều nghề nghiệp ổn định và lương cao. Hàng tháng chúng nó gửi tiền đóng góp viện phí cho anh chị…
Con gáι bé của chị cũng được nhẹ gánh một phần. Vì đã có người chung tay chia sẻ. Trời Phật đã thấu tình phù hộ. Chở che cho mẹ con chị. Dù muộn màng, nhưng
“Hạnh phúc lần này đã mỉm cười với chị.”
Sau khí ổn định một thời gian. Anh đưa chị về nhà riêng anh ở TP Hải Dương. Anh chị gắn bó nương dựa chăm sóc nhau. Họ sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại.
Dù muộn màng, nhưng cuộc sống luôn mỉm cười cùng anh chị.