Vì mẹ không cần tiền – Mẹ chỉ cần, một đứa con chịu về

Nhà có ba anh em.

Ai cũng thương mẹ.

Ai cũng từng hứa sẽ lo cho mẹ “khi nào có điều kiện”.

Mẹ sống một mình ở quê, trong căn nhà nhỏ, tường đã mốc, mái tôn thủng chỗ này chỗ kia.

Hồi trước, đứa nào cũng hay về.

Mỗi dịp Tết hay giỗ ba, nhà đông vui, mẹ rạng rỡ.

Nhưng mấy năm gần đây, càng ít ai về.

Người thì kẹt con, người thì kẹt tiền, người thì kẹt việc.
Có người… quên luôn ngày giỗ ba.

Mẹ ít gọi. Sợ làm phiền.

Lâu lâu chỉ bấm số con gái, hỏi nhẹ:

— “Sao dạo này im ru vậy con?”

— “Mẹ khỏe không? Con tính gọi mà bận quá…”

Lúc nào cũng là “bận quá”, “mẹ ráng giữ gìn sức khỏe nghen”, “khi nào rảnh con về”.

Nhưng cái “rảnh” đó… mãi không tới.

Gần đây, mẹ hay quên.

Có bữa nấu cơm rồi quên ăn.

Có hôm ra chợ, đứng thừ trước sạp rau, không nhớ mình cần mua gì.

Bà Sáu hàng xóm thấy lạ, về kể lại cho con gái út của mẹ nghe.

Cô tá hỏa gọi cho anh chị: — “Mẹ yếu lắm rồi. Hay về đưa mẹ đi khám?”

Anh Hai đáp: — “Cuối tuần xem sao. Giờ đang kẹt khách.”

Chị Ba nói: — “Chồng em đi vắng, không ai đón con…”

Cô Út thở dài, lặng lẽ về quê một mình.

Về tới nơi, thấy mẹ nằm trong mùng, người hốc hác, ăn uống qua loa.

Cô giận quá, trách nhẹ: — “Sao mẹ không nói gì? Mẹ bệnh rồi ai biết mà lo?”

Mẹ chỉ cười: — “Mấy đứa bận hết, mẹ không sao đâu. Ở đây cũng có bà con chòm xóm mà…”

Một tuần sau, mẹ té trong nhà tắm.

Bà Tư hàng xóm nghe tiếng động chạy sang, thấy mẹ nằm thoi thóp, máu chảy ở đầu.

Gọi xe đưa đi bệnh viện. Nhưng quá trễ.🥲

Cả ba anh em đều có mặt trong đám tang.

Ai cũng khóc.

Người thắp hương. Người lo hậu sự. Người cúng kính đàng hoàng.

Nhưng… mẹ không còn để thấy nữa.

Chị Ba ngồi trước di ảnh, nức nở:

— “Phải chi con về sớm hơn…”

Anh Hai nắm tay mẹ lạnh ngắt, nghẹn ngào:

— “Con xin lỗi… Mẹ ơi…”

Cô Út đứng lặng, chẳng nói gì.

Cô là người duy nhất thấy mẹ trước khi mất, nhưng cũng là người biết rõ nhất… mẹ không chờ thêm được nữa.

Ai sẽ nuôi mẹ khi mẹ già?

Câu hỏi đó từng treo lơ lửng trong đầu, ai cũng nghĩ sẽ có lúc làm được.

Nhưng không ai ngờ… đâu là lần cuối.

Nếu bạn còn mẹ – hãy gọi.

Nếu mẹ bệnh – hãy về.

Nếu mẹ già rồi – đừng đợi thêm.

Không cần mua gì lớn, không cần làm gì to tát.

Chỉ cần có mặt bên mẹ, lúc mẹ yếu lòng, lúc mẹ cần con nhất.

Vì mẹ không cần tiền.
Mẹ chỉ cần… một đứa con chịu về…

Nguyễn Trà Giang

Ảnh ST.minh họa

Bài viết khác

Luật nhân quả củα lão ăn xin mù – Câu chuyện đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc về cách sống

Ở Ấn Độ cổ đại, xưα kiα có một đại ρhú hào giàu có, nhưng ȏng lại vȏ cùng keo kiệt, ghen tuȏng và tàn nhẫn, trước khi chḗt còn dặn dò con trαi khȏng bαo giờ cho người khác tiḕn. Khȏng ngờ, ȏng lại đầu thαi thành một cậu bé ăn xin bɪ̣ mù […]

Câu chuyện tình yêu của anh chàng sinh viên nghèo và em tiểu thư cành vàng lá ngọc

Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền tɾαng tɾải học ρhí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, giα đình có tới mấγ osin. Lần đầu tiên về quê đến câγ tỏi tâγ và câγ hành em cũng không ρhân biệt được. […]

Anh ấy là người bình thường mẹ ạ – Câu chuyện ý nghĩα về chàng trαi có trái tim nhân hậu

Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên ρhố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết, một đôi trẻ, tαy ҳάch lỉnh kỉnh những túi to – vừα nói chuyện vừα cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ…     Một người mẹ dẫn hαi đứα con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ […]