Tình cũ -Nghĩa xưa 4

Hằng Minh Vũ

Bàn tay mát lạnh của Trung chạm vào tay Diên. Cô ngẩng mặt nhìn anh; -Thôi.để em ʇ⚡︎ự làm, anh lên nhà uống nước. Khéo lại bẩn quần áo đẹp bây giờ.

Bầy lợn choai ngửi mùi cám đang hộc lên eng éc đòi ăn.

-Thì để anh ҳάch giúp. Em nghĩ anh công ʇ⚡︎ử à. Hàng ngày chả xay bột, tráng bánh bỏ bu ra.

Trung cười toe toét ҳάch nghiến xô cám đổ vào máng, có lẽ do quen việc nặng nên Trung làm nhanh và gọn lẹ khiến Diên cứ ngây cả mặt ra. Mà cũng có lẽ là do cái chạm tay vừa rồi khiến trái tιм Diên bấn hết cả lên.

-Nào nào. Hai anh em rửa tay vào uống nước.Trung ăn cơm chưa, ăn cơm với mẹ con bà cháu cô cho vui nhé.mẹ Diên gọi với ra. Cu Duy cũng lon ton chạy ra, miệng bập bẹ: mẹ mẹ.. bế…em…

Mới hơn một năm mà cu nhóc trộm vía kháu khỉnh bụ bẫm lại rắn rỏi quá cơ. Mười tháng nó đã bước những bước chân đầu tiên và rồi chạy nhon nhón,lại bi bô học nói như con khướu con suốt ngày. Từ lúc tám tháng, hàng ngày cu Duy đã được mẹ trở lên trường nơi mẹ làm cu nhóc xinh xắn,bụ bẫm dáng yêu khiến ai cũng muốn bế.

-Mẹ đây. Mẹ đây.

Rửa tay chân, buộc lại mái tóc đuôi ngựa ngoe nguẩy Diên lau tay cho khô rồi định cúi xuống bế con. Nhưng Trung đã nhanh hơn cô. Anh bế bổng thằng bé lên vai,công kênh cu nhóc một ʋòпg sân khiến cu cậu cười khanh khách.

Mẹ Diên mở l*иg bàn. Tгêภ mâm một bát canh cua rau đay sánh gạch, mướp hương và vài đoạn rau rút lập lờ điểm tô bát canh thêm hấp dẫn. Bát cà pháo trắng phau, thêm đĩa cá bống kho khô. Chuẩn bữa cơm quê mà rất nhiều người thành phố ao ước.

Chẳng hề e ngại, Trung cởi giày ngồi luôn xuống chiếc chõng bà vừa ngả ra sân.

-Cho cháu xin bát nào.

Cơm ngon quá cô ơi.

Cơm quê chỉ có thế này thôi. Cháu ăn tạm nhé.

Đón bát cơm gạo tám nóng hổi, thơm thơm, Trung gắp quả cà đưa lên miệng cắn cái rốp. Miếng cà giòn tan, nhưng cùng lúc vài hạt cà nhằm thẳng má Diên bay tới.

Hí hí. Chả hề e ngại, gã đưa tay quệt luôn.

Gã cười.

– May không phải dâu mới về nhà chồng nhỉ ha ha.

Cả nhà cười vang.

Cu Duy thấy cả nhà cười thì đứng nhổm dậy vỗ tay ben bét: mẹ mẹ…lêu lêu mẹ mặt hề…..vui quá ….vui quá!

Bữa cơm của những người thân đã lâu không gặp sao mà vui đến vậy.

Họ trò chuyện râm ran. Hào hứng kể cho nhau nghe những tháng ngày đã qua, những công việc đã làm. Sao mà thân thương quá.

Trung ngồi nhìn Diên ăn, ánh mắt như có lửa.

Ngọn lửa yêu thương đã bị bỏ quên bao năm nay bông nhiên bị khơi dậy. Nó le lói và bùng lên mãnh liệt khi trời đã về khuya,bà cháu bế nhau đi ngủ. Ngoài sân lúc này chỉ còn hai người trẻ tuổi. Họ mới bước sang tuổi hai mươi ba thôi mà. Lửa yêu đương bao năm bị vùi chôn,che dấu nay bỗng bùng cháy. Trung quàng tay ôm vai Diên kéo vào vai mình.

-Anh nhớ em lắm em có biết không. Sao đi lấy chồng không báo cho anh. Em có biết anh yêu em từ lúc nào không?

Từ kì một năm lớp tám anh đã thích em rồi. Em có nhớ hôm bọn mình thi hết kỳ, em ở phòng bên ra trước, đi qua cửa sổ, em ngó thấy anh đang cắn bút vì chưa làm xong bài em nói câu gì em nhớ không?

-Ôi. Em nhớ sao được.

Em bảo anh: bình tĩnh, đọc lại đầu bài. Kết quả cuối cùng là 28.

Tự dưng lúc đó anh như bừng tỉnh. Anh cắm cổ làm một nèo xong luôn nhá.

Thật luôn?. Diên cười bẹo mũi gã bạn.

Thật. Và rồi anh thích em từ đó. Lúc nào trong đầu anh cũng chỉ có hình ảnh của em thôi.

‘Điêu vừa vừa thôi.

Đôi môi cong cong dề ra.

Mùi hương đàn bà , mùi của sữa ngầy ngậy khiến đôi trái tιм loạn nhịp.

Chẳng gì ngăn cản,chẳng gì ràng buộc. Họ quyện vào nhau như chưa từng rời xa. Cả hai không hề nghĩ đến quá khứ cũng chẳng cần nghĩ tới tương lai ,chỉ có hiện tại. Hai thân thể hừng hực sức trẻ , khát khao yêu đương, khát khao tìm tòi khám phá.

Đôi môi dầy nóng hổi của Trung như nuốt trọn ๒.ờ ๓.ô.เ cong cong của nàng Bàn tay trai tráng ngày ngày cầm bút, cầm muôi rắn rỏi mạnh mẽ bạo dạn bứt từng cúc áo tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ Diên. Bầu ռ.ɠ-ự.ɕ căng tràn sữa của người mẹ đang nuôi con như mời gọi. Trung vùi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ Diên mà hít hà..

Họ hòa vào nhau trong tiếng gió mùa hè rười rượi thổi, họ tan vào nhau trong ánh trăng đầu tháng trong leo lẻo tгêภ cao, họ гêภ ҳιếϮ những thanh yêu đương cùng tiếng cót két của chiếc chõng tre. Và họ đâu nghe thấy tiếng thở dài xót xa lo lắng của mẹ Diên trong nhà.

Còn tiếp

Bài viết khác

Bỗng mũn – Câu chuyện nhẹ nhàng đầy ý nghĩa

Tác giả: Song Anh DC Bà Diên trở giấc giữa đêm khi nghe tiếng cu Mũn ọ ọe. Phía đằng xa ì ầm liên hồi lúc mau lúc thưa tiếng sấm. Cóc nhái, ễnh ương thi nhau èng ẹc èng ẹc kêu rộ lên ngoài bờ ao góc chuôm, họa theo nhau thành bè thành […]

Tôi yêu chồng – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

TÔI YÊU CHỒNG Tác giả : Linh Miêu Thế nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Một buổi tối, đang ngồi làm việc thì anh kêu chóng mặt và đau đầu dữ dội một cách bất thường. Trước đây anh chưa từng bị như thế. Tôi vội đưa anh đến bệnh viện. Qua thăm khám, […]

Những tâm hồn cαo thượng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn

Một buổi trưα mùα hạ nắng như thiêu đốt, một người ρhụ nữ mù lòα bước đi chậm chạρ trên con đường mòn củα một vùng ngoại ô thưα thớt dân cư. Tαy không cầm gậy, lối đi này rất quen thuộc với bà. Bên vệ đường có một cây to, bà rẽ… vào đó […]