Mẹ chồng, con dâu – Câu chuyện gia đình ý nghĩa sâu sắc

Hằng Minh Vũ

-Bà Thơm đấy à? Bà về ngay đi, tình hình mẹ không ổn rồi.

– hả? Sao lại không ổn?

Sáng nay tôi thay bỉm cho bà , bà vẫn còn mở mắt nói chuyện cơ mà?lúc ăn cháo còn bảo nay mẹ phải ăn hết bát cháo con nấu cho bõ công con. Xong rồi còn bảo thương tôi nhất.

Nói đến đây chị Thơm chợt sững lại. Đúng rồi.

Có cái gì đó sai sai… không giống mọi ngày.

Mọi ngày đút cháo bà thường phun ra cả nửa bát. Rồi còn bốc trộm cháo ở bát ti ra giường khi con dâu quay đi lấy khăn hay nước. Lại còn vừa ăn vừa chửi: tiên nhân nhà nó! Ngày nào nó cũng cho tao ăn cháo. Tao thèm ăn cơm nó không cho ăn ,chắc sợ tốn gạo….

Rồi lúc thay bỉm kiểu gì bà cũng thò tay bốc được một ít, rồi nhanh như chớp bàn tay ấy xoa luôn lên chăn , gối. Nhiều hôm chị Thơm đến cơ quan muộn cả tiếng chỉ vì phải ôm mớ chăn chiếu ra giặt tiếp mặc dù chị dậy từ bốn rưỡi sáng. Sếp vốn là bạn thân, lại biết hoàn cảnh của chị nên cũng thông cảm chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.

Ấy vậy mà sáng nay bà lại ngoan quá. Cái sự ngoan bất ngờ nhưng do cơ quan có cuộc họp sớm nên chị Thơm không để ý.

Vậy mà mới mười giờ đã thấy chồng điện thoại nói mẹ nguy cấp. Chị cuống quýt chạy sang xin phép nghỉ. Sếp tâm lý gọi ngay cậu nhân viên trẻ chở chị về .

Về đến sân, chị đã thấy nhà mình đông ngòn người. Ai đó thảng thốt kêu trong tiếng khóc nghẹn ngào: bà Thiện ơi… con dâu ngoan của bà về rồi đây này…. bà nhìn nó lần cuối đi bà Thiện ôiiiiii…
Nó chăm bà cả năm nay đấy, bà vẫn bảo tôi may mà nó ngoan…. nó chăm cả năm không kêu ca một tiếng… vậy mà bà đợi nó đi làm rồi bà đi…. bà không chăng trối gì với nó thế bà ơi….!!!
Bà Sơ vừa là hàng xóm,vừa là em gái họ của bà vừa khóc vừa hờ…

Chị Thơm ào vào nhà, chị vén màn lên, mẹ chồng chị nằm đó im lìm bất động. Dái tai vẹo rút về một bên. Chị quỳ sụp xuống bên giường , ôm lấy vai mẹ nức nở.
-Mẹ ơi… mẹ ơi… con đây…. con Thơm đây… mẹ mở mắt ra nhìn con đi…. mẹ mắng con đi…. con đây…!!!!
Đôi mắt của bà Thiên khẽ rung rung và hình như cặp mi nhăn nheo bạc phếch muốn nhướn lên lần cuối nhưng bất lực, một tiếng thở nhẹ như gió thoảng qua, một giọt nước chậm chạp rỉ ra từ đuôi mắt.

Ông chú họ thở dài: Bà ấy đi rồi!

Ai đó thì thào: có lẽ bà cố đợi con dâu về rồi mới đi hẳn đấy. Chứ lúc mười giờ kém bà ấy đã thở hắt ra rồi.
Thơm về làm dâu bà Thiện đã ba mươi năm tròn. Dạo mới chân ướt chân ráo về nhà, nhìn mẹ chồng lam lũ nhưng gọn gàng, nhà cửa luôn sạch sẽ thơm tho.
Nhà chồng chị có một ao rau muống lớn ngay trước nhà. Sáng sớm bà thường dậy từ ba giờ. Chèo cái thuyền nan nhỏ ra ao hái rau. Đầy thuyền, bà gánh ra chợ huyện bán.

Rau già bà nuôi lợn, gà. Cái ao rau muống này đã giúp bà nuôi các con trưởng thành.
Bố chồng chị hi sinh trong chiến dịch Hồ Chí Minh, bỏ lại bà và bốn đứa con lít nhít, đứa bé nhất mới ba tuổi, chồng chị là con trai cả.
Năm cô em út bẩy tuổi thì bị bệnh nặng rồi qua đời. Ngày đưa con bé ra đồng, người ta kể bà không khóc một tiếng nào, cứ ôm cái cỗ hậu mà nhìn lên trời. Ai cũng lo sau đó bà phát bệnh.

“Bà chửa cửa mả.”

Đó là câu bà Thiện nói với con dâu khi chị Thơm bầu lần hai bị sảy.
Vốn là con nhà công chức, từ xưa chị lại yếu ớt nên chả bao giờ việc nhà chị phải đụng tới. Việc của chị là ăn và học. Ngay cả khi cả nước còn đói khổ thiếu thốn thì chị vẫn được bố mẹ cho ăn những bữa cơm ngon, mặc bộ quần áo đẹp. Nhà có hai anh em nên chị được yêu chiều nhất. Thế nên khi đem lòng yêu anh bộ đội phục viên về học cùng trường, bố mẹ chị không khỏi lo lắng khi biết hoàn cảnh mẹ góa con côi của anh. Mẹ chị bảo con gái: con à, bố mẹ chỉ có mình con là con gái. Không muốn gả con chồng xa thế đâu. Bản thân con vốn yếu ớt, nay về nông thôn liệu có chịu được cảnh đồng áng sớm hôm không? Mẹ thấy những người đàn bà góa chồng sớm, tính khí rất khó. Thường bắt ne bắt nẹt con dâu, ngay như bà nội con đây, mẹ cũng phải nhẫn nhịn lắm mới sống nổi.

Com phải suy nghĩ cho thật kỹ vào.
Nhưng tất cả lo ngại của mẹ không làm nhụt tình yêu của họ. Sau ngày cưới, hai bên có buổi gặp mặt nho nhỏ gọi là lễ “giao thừng,” hay còn gọi là “đãi bôi”. Mẹ chị cứ nhìn con mà rươm rướm nước mắt.
Bà Thiện như thấu tỏ nỗi lòng của người mẹ khi có con gái gả chồng xa, nhất là từ phố thị an nhàn về nông thôn thiếu thốn đủ bề, đã nắm tay thông gia mà cười: bà cứ yên lòng. Tôi có hai con gái, sau này chúng nó cũng đi làm dâu. Tôi hiểu cảm giác lo lắng của bà. Tôi không dám hứa sẽ cho cháu một cuộc sống an nhàn, đầy đủ. Nhưng tôi tin là tôi đủ tình yêu thương với cháu. Từ nay cháu là con gái tôi rồi bà ơi.

Hàng ngày, ngoài việc cơm nước sáng tối và băm thúng rau cho lũ lợn gà rồi đến cơ quan thì tất tần tật mọi việc còn lại một tay bà làm tất. Hai cô con gái đều đi học chuyên ngành cuối tuần mới về. Ngày cuối tuần bà thường cùng các con dọn lại ao rau, tổng vệ sinh chuồng trại. Bà không cho con dâu lội ao bao giờ. Hai cô em đôi lúc tị nạnh với chị về việc đầm ao dọn rau, bắt cá, bốc bùn trồng khoai ngứa. Nhưng bà mắng cho té tát. Cấm dám ho he. Bà bảo: Chị nó yếu, không quen việc đồng áng. Mẹ và các con làm cố là xong thôi mà.

Lần đầu có thai, chị không biết nên bê thùng cám nặng đổ cho lợn và bị sảy.
Bà xót con dâu, thương đứa cháu còn chưa thành hình. Bà cấm chị không được bưng bê đồ nặng. -Việc đó là của mày. Bà chỉ vào con trai mình và bắt anh dậy sớm làm cùng vợ. Thuốc bắc, đồ bổ bà mua về bắt chị uống, ăn cho mau khỏe. Lần thứ hai chị có bầu và lại sảy. Bác sĩ nói do cơ địa chị nó yếu, hệ dây chằng kém nên lần sau cấn bầu là phải nằm qua ba tháng mới được vận động nhẹ nhàng, và tuyệt đối cấm chuyện quan hệ vợ chồng.

Ôi thôi!

Lần có bầu thứ ba, bà kê luôn cái giường đơn vào phòng và nằm canh con trai tận ba tháng, cơm bưng tận giường cho con dâu ăn. Thậm chí khi chị đi vệ sinh bà cũng bắt chị đi bô cho bà đổ chứ không được ra nhà xí nơi góc vườn.
Lúc đầu chị ngại lắm, nhưng thấy bà quan tâm và rất chu đáo chăm sóc nên chị chỉ biết vâng lời.
Sinh con xong,bà giành quyền chăm cháu, tắm rửa, chị chỉ việc ngủ.
Có nhiều lúc chị không hiểu bà lấy đâu ra lắm thời gian và sức lực để làm ngần ấy công việc trong một ngày thế chứ.

Nhưng trời tựa cho bà sức khỏe, bà làm chả thấy ốm mệt. Bao năm bà chả tốn viên thuốc.
Sáu tháng nghỉ thai sản chị đi làm thì cháu bà bế ẵm, bột bẹt. Chị cứ việc đi từ sáng đến tối mới về cũng chẳng bao giờ bà nặng nhẹ một câu.
Cũng may, hai lần sinh sau chị không phải kiêng cữ như thế, nên bà đỡ vất vả.Tám năm, ba đứa con lần lượt ra đời, kinh tế gia đình khám khá dần, anh chị quyết định lấp nửa cái ao và xây nhà ra mặt đường ở cho tiện đi lại. Nhà trong phá hết làm vườn chuối, na. Sau này lợn gà người ta nuôi công nghiệp nhanh lớn nên bà cũng bỏ chăn nuôi. Duy nửa ao rau hè rau muống, đông rau cần bà vẫn duy trì đều đặn. Nhìn mẹ chồng có tuổi còn dầm ao nhổ rau cần chị xót lắm. Nhưng phải tận lúc bà bảy mươi tuổi mới chịu cho cô cháu họ thuê ao.

Các con chị Thơm lần lượt đi học rồi lấy vợ lấy chồng xa. Chồng chị sức khỏe có hạn nên về nghỉ hưu sớm, hàng ngày chị vẫn sáng đến cơ quan tối về đã có cơm canh tươm tất. Chồng chị nhận trông coi việc xây cất nhà văn hóa thôn, rồi chùa đền trong thôn xã vẫn đi cả ngày. Thế rồi một ngày trời mưa, bà mải chạy mớ quần áo mà ngã. Chấn thương vùng đầu khiến bà bị liệt nửa người. Bao nhiêu năm bà hiền lành tử tế là thế, vậy mà khi liệt bà lại trở thành con người khác hẳn. Tâm tính thay đổi hoàn toàn. Bà hay mắng chị là đồ kiệt sỉ, bủn xỉn. Không cho bà ăn. Bỏ đói bà cả ngày. Mỗi lần bà đi vệ sinh ra bỉm thường moi phân bôi ra chăn gối nhất là vào buổi sáng khiến chị vất vả vô cùng. Hầu như ngày nào chị cũng phải giặt giũ chăn chiếu. Mùa hè nắng khô thì không sao, mùa đông hoăcn những ngày mưa dầm, nhà cửa cứ hôi mù lên vì chăn chiếu không khô. Mỗi lần tắm cho bà, chị phải bế bà ra cái chõng tre ngoài sân để tắm dội kỳ cọ cho bà. Mỗi lần tắm là bà cười vui thích y như con trẻ.

Có lần bà Sơ vốn là em họ của bà, lấy chồng cạnh nhà bà sang chơi bảo bà rằng: sao giờ chị quái gở vậy? Chị không thương con dâu chị nữa à?. Chị cứ hành hạ nó thế? Bà cười khanh khách bảo rằng: tao thích thế. Nó phải có trách nhiệm rửa đít cho tao chứ!
Nghe bà Sơ kể lại chị phì cười: hóa ra mẹ cháu không lẫn dì nhỉ! Bà Sơ hỏi chị có thấy bực và ghét mẹ chồng không?. Chị cười: cháu cũng bực chứ dì. Nhưng cứ nhớ lại lúc cháu bầu bì, ốm đau mẹ cháu đã tận tâm chăm cháu còn hơn cả mẹ đẻ chăm con nên cháu lại vui vẻ chăm bà. Chỉ thương lúc cháu chưa kịp thay rửa mà bà bôi bẩn thì khổ thân bà.

Và rồi bà đi sau hơn một năm nằm trên giường. Chị kể : giờ nghĩ lại mới thấy đúng hôm bà đi bà mới trở lại đúng con người thật hiền lành tử tế của mình. Chị nhớ lại lúc chị rửa ráy cho bà, bà đã khóc bảo rằng: mẹ thương con quá!.

Bà đi khi bước sang tuổi tám ba. Cái tuổi xưa nay hiếm.

Thế mới bảo Mẹ chồng tử tế ắt sẽ gặp con dâu ngoan hiền.

Bài viết khác

Tình ᵭầu – Câu chuyện nhẹ nhàng nhưng ᵭầy ý nghĩα sâu sắc và nhân văn

Là cô bé Bình Định tậρ kết ɾα Bắc, Hoài lớn lên tɾong các tɾường học sinh miền Nαm. Chị học cấρ 3 ở tɾường nữ sinh số 8 Hải Phòng. Tɾường toàn con gáι, ăn ngủ, học tậρ, chơi thể thαo, xem ρhim… tất tần tật toàn gá.ι với nữ. Hồi ᵭó không cấm […]

Bài học hiếu thảo từ vị giάo sư: “Mẹ, rửα chén đi nhé…” – Câu chuγện ý nghĩα nhân văn

Sαu khi ăn xong Ьữα, Giάo sư cầm chén đưα cho người mẹ già hơn 70 tuổi: “Mẹ, rửα chén đi nhé!”, câu nói tuγ ngắn nhưng có ρhần cảm động… Khi còn học đại học, một lần đi thực tậρ trở về, chúng tôi dẫn cả nhóm về nhà Giάo sư liên hoαn … […]

Về già cần giữ lấy tiền – Bài thơ ý nghĩα sâu sắc về tuổi già

Về già cần giữ lấy tiền. Phòng khi thèm miếng gì liền gởi muα. Con cái chiα chác cũng chừα.. Lại một chổ ở cho vừα yên thân. *** Dù cho con cháu ân cần Có tiền mình vẫn giữ ρhần tự do. Việc nhà ɾiêng nó tự lo. Đừng nghe nó khổ lại ɾò […]