Mọi thứ sẽ qua thôi, miễn chúng tôi sát cạnh – Chuyện nhân văn

Khi mới ra trường, tôi nhanh chóng kiếm được việc làm, anh thì không. Vì thế, tôi lo cho anh các khoản tiền cơ bản.

– Khi nào kiếm được việc, anh trả lại cho em! – Tôi nói vui vẻ.

– Cảm ơn em! – Anh đáp ngượng ngùng.

Từ lúc đó, anh ở nhà nấu cơm, tìm việc. Tôi tăng ca, cố gắng có thêm tiền.

Nhưng rồi, vài tháng sau, anh vẫn thất nghiệp. Tôi về nhà mệt lử, nghe tiếng thở dài của anh, liền nhỏ nhẹ nói:

– Nếu bức bối quá, anh ra ngoài cà phê cho thoải mái.

– Thôi, để bẽ mặt là đứa ăn bám bồ hả?

Lúc này, tôi giật mình, liền gằn giọng:

– Anh quan tâm làm gì?

– Tụi nó nói đúng mà. – Anh nhún vai.

Khi đó, tôi tức giận, nhưng cố kiềm lại. Hít thở một hơi thật sâu, tôi đáp nhỏ:

– Mọi chuyện sẽ qua thôi anh.

Nửa tháng sau, tôi trở về nhà. Anh cười toe toét:

– Anh có việc rồi.

Từ ngơ ngác, tôi ngạc nhiên rồi vỡ òa. Tôi hét lên sung sướng, ôm chầm lấy anh. Đêm đó, tôi đọc mail xác nhận nhận việc của anh đến trăm lần, và bật khóc.

__________

Là người thông minh, anh phất lên nhanh chóng, sau hai năm. Tôi cũng bắt đầu có chỗ đứng trong công ty mới. Tạm biệt phòng trọ nóng nực, chúng tôi dọn qua căn hộ rộng rãi hơn.

– Anh muốn tụi mình mở một shop quần áo, em thấy sao?

Một lần, anh ngỏ lời như vậy. Tôi tặc lưỡi, suy nghĩ chốc lát:

– Được. – Cuối cùng tôi đáp – Em cũng không muốn đi làm thuê cả đời.

Chúng tôi bắt đầu kế hoạch mới. Góp tiền. Hỏi ý kiến của người đi trước. Đó là giai đoạn mà cả hai đều phấn khởi.

Nhưng rồi, mẹ tôi bị tai nạn đột ngột, cần số tiền lớn. Giây phút đó, tôi và anh ngồi lại với nhau, như thuở cơ hàn. Anh cố nói vui vẻ:

– Cái shop mở sau cũng được. Em lấy tiền lo cho mẹ đi.

Nhìn anh, nỗi buồn và tội lỗi trong tôi dâng trào. Nhưng tôi biết, đó là điều mà cả hai nên làm.

– Cảm ơn anh. – Tôi đáp.

___________

Sau biến cố đó, chúng tôi làm việc quần quật, cố lấy lại số tiền đã mất.

Anh và tôi đều thăng tiến trong công việc. Nhưng từ đó, chúng tôi ít gần gũi với nhau hơn. Tối về, chúng tôi nằm vật ra, ngủ thật nhanh để mai tiếp tục.

Nhưng rồi, trong một lần giặt quần áo, tôi nhận ra áo anh có mùi nước hoa lạ. Đó là loại tôi chưa từng sử dụng.

– Dạo này anh họp hành nhiều không? – Đêm đó, nằm cạnh anh, tôi hỏi.

– Cũng nhiều. – Anh đáp vội vã. Thay vì ôm tôi, người ngủ luôn.

Từ lúc đó, tôi tin anh ngoại tình. Tôi dần gắt gỏng vô cớ, và không để anh chạm vào cơ thể mình. Anh bắt đầu nhận ra điều bất thường:

– Cả tháng nay em sao vậy?

– Chẳng sao.

Lần này, anh bắt đầu bực bội:

– Có gì nói luôn đi.

– Đó là ai?

– Ai là ai? – Anh nhăn mặt – Em nói cái quái gì vậy?

– Có mùi nước hoa lạ trên áo anh. – Tôi khoanh tay nhìn anh – Anh ngoại tình phải không?

Lần này, anh bất động. Mặt người bối rối, rồi anh thở dài.

– Không. Anh chỉ dắt khách hàng đi bia ôm.

Tôi há hốc miệng:

– Bia ôm?

– Vài khách nước ngoài qua đây thích đi bia ôm. Nhưng anh thề…. – Anh giơ hai tay – …. anh không tham gia.

– Vậy tại sao anh không kể em?

– Vì anh nghĩ nó không quan trọng.

– Bồ mình vào mấy chỗ đó mà không quan trọng hả? Anh điên rồi! – Tôi gào lên.

Lần này, anh tức giận. Người sẵng giọng hỏi ngược:

– Vậy sao em không hỏi ngay từ đầu mà phải giận dỗi cả tháng?

Câu hỏi của anh khiến tôi cứng họng. Tức tối, tôi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

– BIẾN ĐI! – Tôi hét.

_________

Đêm đó, tôi không ngủ được.

Tôi nhớ lại mọi thứ. Ngày anh thất nghiệp, và chúng tôi cật lực góp từng bữa ăn. Ngày chúng tôi có chút tiền của, rồi tất cả bốc hơi vì biến cố. Luôn luôn có bất ổn trong cuộc tình này.

Bỗng nhiên, những tiếng “lách cách” vang lên. Anh lấy chìa khóa, mở cửa phòng ngủ. Người đứng bất động hồi lâu. Rồi anh lên tiếng:

– Thôi đừng vờ ngủ nữa. Em có bao giờ ngủ được khi tức giận đâu.

Đến đây, tôi nhỏm đầu dậy. Nhìn dáng hình người mình yêu trong bóng tối, tôi hỏi:

– Xin lỗi thì được lên giường.

– Anh xin lỗi.

– Ok, lên đi!

Người nhẹ nhàng đến bên tôi. Chúng tôi nằm yên lặng. Rồi tôi hỏi người:

– Anh có thấy mối tình này ổn không? Vì sao ta luôn có biến cố thế?

Anh suy nghĩ, rồi nói lại:

– Nhưng mình cũng từng hạnh phúc mà. Rất hạnh phúc.

Nghe đến đây, bỗng nhiên tôi bật cười. Rồi, anh cười theo. Chúng tôi nắm tay nhau, dưới lớp chăn ấm.

Tôi hiểu, mối quan hệ này phải như vậy. Khi hạnh phúc, chúng tôi sẽ hiểu chẳng gì vĩnh cửu. Và lúc khó khăn, thì cũng không kéo dài.

Mọi thứ sẽ qua thôi, miễn chúng tôi sát cạnh.

Bài và ảnh T/g: Yang Phan
——-
ST.

Bài viết khác

Cậu bé bị cha hắt hủi luôn được mẹ bảo vệ, cho đến một ngày cậu biết được bí mật

Cha tôi không phải là người dữ ᵭòn nhưng có một ᵭiều lạ là trong ba anh em tôi, cha thường hay ᵭánh tôi nhiều nhất, và sau mỗi trận ᵭòn ông lại lẩm bẩm: Đồ con lạc loài. Điều ᵭó làm cho tôi còn ᵭau ᵭớn hơn cả ᵭòn roi. Tôi thường bỏ ăn […]

Lắng nghe hαy chờ đợi, câu chuyện ý nghĩα nhân văn là Ьài học sâu sắc tɾong cuộc sống

Một ông nhà giàu ᵭαng ngồi tɾong chiếc xe hơi ᵭắt tiền chạy khá nhαnh tɾên ᵭường ρhố. Từ ρhíα tɾước, ông nhìn thấy một ᵭứα tɾẻ ᵭαng chạy ɾα từ giữα mấy chiếc xe ᵭαng ᵭậu Ьên lề. Ông giảm tốc ᵭộ nhưng khi xe chạy ngαng chỗ ông ᵭã nhìn thấy ᵭứα tɾẻ […]

Tɾước khi dạy con thành người tài, hãy dạy con tɾở thành người tử tế – Câu chuyện nhân văn

Chiều Chủ Nhật tôi về sớm. Đαng Ьật xi-nhαn tɾái ᵭể ôm cuα ngã Ьα, tôi thấy hαi cậu nhóc khoảng 11, 12 tuổi ăn mặc gọn gàng, một cậu ngồi vẻ thiểu não Ьên vệ ᵭường, còn một cậu ᵭứng ᵭαng giơ tαy hú họα xin quá giαng. Tôi ᵭoán hαi ông nhóc này […]