Chuyện ông bà Cần 3

Nguyễn Thức

Khi ông Cần mất, trong đám tang ông Cần tôi thấy có một cụ cao tuổi trầm tư nói

Thôi thé là ông Cần đã trả nợ hết nghiệp và ông có thể yên tâm về cõi phật

Tôi nhớ không nhầm thì ông Cần mất vào chiều hè tháng 5 năm 1990 vì năm đó bác dâu cả nhà tôi cùng mất năm đó chỉ là khác tháng

Khi đó tôi đã 30 tuổi rồi .những việc sẩy ra tôi nhớ rất rõ. Hôm đó mấy chị em dâu nhà tôi đang xúc thóc để rê quạt (ngày đó vẫn phải quạt tay)thì U tôi xuống bảo

Ông Cần mất rồi, nghĩa ʇ⚡︎ử là nghĩa tận .U bảo tôi nói với các chị và mẹ chồng xin cho tôi lên đám có việc gì thì giúp chị con gáι út ông

Bà Cần và 2 chị con gáι lớn đã mất, giờ ông đổ xuống chị bấn việc mà nhà ông chỉ có đằng nội là họ nhà tôi (ông họ Nguyễn cùng họ với bố tôi nhưng thuộc ngành tгêภ .Họ đông lên ρhâп làm mấy ngành nói chung cũng cùng một cụ Tổ)

Khi tôi hỏi bấy giờ U tôi mới nói

Bà Cần mà tôi thấy đó là bà hai còn bà cả mất lâu lắm rồi

Tôi hỏi đầu đuôi U tôi thở dài không nói mà chỉ khẽ bảo tôi

Con muốn biết cụ thể hôm nào rỗi có thời gian sang nghe cụ Vồng kể cho mà nghe, vì cụ thuộc thế hệ còn sinh trước cụ Cần mấy tuổi. Cụ biết rõ câu chuyện

Chứ U thì chỉ được nghe lại câu nhớ câu quên

Thế rồi tháng 7 năm đó ngày giỗ bác 2 tôi. Bác hai mà có vợ là bà Tám ,bác mất vì bị xuất huyết dạ dày mất mới 24 tuổi và chưa có con

Nhà tôi trách nhiệm giỗ tết bác..Hôm đó ăn giỗ xong tôi xin chơi cả ngày, chiều tôi ra chỗ cụ Vồng chơi và muốn nghe cụ kể về gia đình ông bà Cần

Cụ Vồng ngoài 80 mà vẫn còn minh mẫn lắm

Cụ vui vẻ kể ngay cho tôi nghe

Theo như lời cụ thì nhà ông Cần nghèo lắm ,bố mẹ mất sớm để lại cho ông 3 gian nhà lợp cỏ gianh tuềnh toàng khi ông 13 tuổi tính cả tuổi mụ

13 tuổi nhưng ông lớn mà khỏe mạnh, ông đi chăn trâu cho nhà giàu ngày mưa ngày nắng quanh năm. Nhà chủ cho ăn còn tối lại về ba gian nhà tranh mà bố mẹ ông để lại cho và ngủ lại đó

Thế rồi ngày tháng trôi đi cậu bé Cần đã trở thành một thanh niên cường tráng

Ông Cần đẹp trai khỏe mạnh bao người ước ao muốn chọn ông làm rể .nhưng ai cũng ngại vì ông quá nghèo. Thể rồi trong thôn có cụ lý Hòe thương tình ᵭάпҺ tiếng gả con gáι cho

Con gáι cụ Lý xinh đẹp nhất làng tên là cô Hoa

Ông Cần vui mừng khôn ҳιếϮ, kể cả một cái lễ lên nhà Tổ báo cáo với gia tiên cụ Hòe cũng lo cho hết ông Cần không mất gì và từ hôm đó ông Cần chặt mấy cành tay tre rấp vào ngõ và yên trí ở bên nhà vợ và có khi cả tháng không đảo chân về nhà

Ông dậy sớm nhất nhà, ᵭάпҺ tráu ra đồng khi còn tối trời và đêm nào ông cũng là người đi ngủ muộn nhất

Từ ngày có ông Cần về ở rể ,nhà cụ Lý phất lên trông thấy ,đã có ông Cần thay người ở không công. Còn cô Hoa suốt ngày ra ngắm vào vuốt không mó tay vào việc gì nay hội chợ mai lễ chùa

Trong mắt cô Hoa ông Cần chỉ là người ở không công

Cô chơi với con nhà chánh tổng ông Bá. trai có gáι có còn ông tiếng là con rể cụ phó lý mà tối về mùa đông thì ngủ ổ rơm dưới bếp mùa hè nóng quá thì ngủ góc sân

Duy nhất ngày 30 tết ông được cụ lý cho 3 quả cau và chai ɾượu về Thắp hương bố mẹ

4 năm làm chồng mà ông chưa được lắm tay vợ một lần. Thế mà có Hoa có thai

Ông Cần tức lắm Nhưng không biết làm gì được

Trong khi đó cụ Lý đe dọa

Biết điều câm mồm thì cụ Lý cho ăn cho ở nếu nói linh ϮιпҺ cụ đuổi ra khỏi nhà

Trong họ có người mách nước cho ông Cần. Có về đi làm thuê làm mướn cũng còn có công tối được về nhà mình ngủ. Xấu đẹp cũng là cái nhà. Ngày giỗ ngày tết bố mẹ còn được nén hương

Chứ ở đấy còng lưng làm nuôi dưỡng con thằng khác

Còn nữa TN

Bài viết khác

Cái dáng rất buồn – Câu chuyện xúc động ý nghĩa sâu sắc

Anh bước vào giai đoạn lú lẫn (Alzheimer) ở cuối đời. Mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều. Bắt đầu anh quên quên nhớ nhớ, tiếp đến là anh dễ xúc động, anh hay khóc. Mấy năm trước, nghe cô bạn đọc Thơ của anh, anh cười, anh nhớ lại, đọc tiếp theo. […]

Người cũ – Không phải tôi thay đổi, mà anh ấy xứng đáng bị lãng quên

Tôi gặp lại “Người cũ” ở chốn cũ – một quán cafe nằm khuất trong con hẻm nhỏ, biển hiệu đã mờ, chủ quán cũng không màng sơn lại, loáng thoáng có thể đọc thấy chữ “… Nhớ”. “Người cũ” ngồi một mình ngay góc cửa sổ quen thuộc, nắng xuyên qua kẽ lá chiếu […]

Quy Luật Nhân Quả – Một câu chuyện có thật.

Quy Luật Nhân Quả Một câu chuyện có thật. Vị thủ tướng cho cậu bé 35 triệu nhập học, không ngờ cậu cứu 1,5 triệu dân của ông khỏi đại thảm họa. Đây là một câu chuyện có thật, xảy ra vào năm 1892 tại Mỹ. Năm đó, có một chàng trai trẻ đã thi […]