Chú chó trung thành – Câu chuyện xúc động ý nghĩa sâu sắc

Tg: (không thấy ghi)
Dịch từ tiếng Nga: Chu Thị Hồng Hạnh

Marina giật mình bởi tiếng chuông báo thức. Lại một đêm mất ngủ, bé Misha quấy khóc suốt đêm. Và cả những giấc mơ… Đã nửa năm trôi qua kể từ khi Sergey (chồng cô) ra đi, nhưng cô vẫn thức dậy với đôi mắt đầy nước.

— Không sao đâu, con yêu, cô thì thầm, cúi xuống nôi của con trai. — Chúng ta sẽ vượt qua được.

Cô buộc phải tự mình đối mặt với mọi thứ. Sau đám tang, mẹ chồng khép mình, chuyển đến sống với chị gái ở một thành phố khác và gần như cắt đứt liên lạc. Bố mẹ của Marina từ lâu đã sống cuộc đời riêng. Bạn bè cố gắng hỗ trợ, nhưng ai cũng có gia đình, có những mối bận tâm riêng, theo thời gian, sự giúp đỡ chỉ còn lại là những cuộc gọi thưa thớt.

Sáng hôm đó, lần đầu tiên cô quyết định đưa xe nôi ra công viên. Tháng Mười năm nay ấm áp một cách bất ngờ, những tia nắng mặt trời len qua những tán lá vàng rực.

— Nhìn kìa Misha, lá rơi kìa! Marina mỉm cười, cố gắng đón một chiếc lá vào lòng bàn tay.

Và rồi cô thấy nó.

Một con chó xám to lớn ngồi cách lối đi một quãng, chăm chú quan sát họ. Nó không tỏ ra hung dữ hay gây phiền toái, chỉ có vẻ tò mò.

— Thì ra một con chó hoang nữa đấy, cô lẩm bẩm, nắm chặt tay cầm xe nôi hơn.

Nhưng con chó không nhúc nhích, vẫn nhìn cô bằng đôi mắt sẫm màu, đầy suy tư.

Hôm sau, nó lại xuất hiện. Và hôm sau nữa.

Giờ thì nó luôn theo sau mẹ con cô, giữ một khoảng cách nhất định, không quá gần, nhưng cũng không rời đi.

— Đúng là phiền phức! Marina bực bội khi bị bà hàng xóm, bác Valya, gọi lại ở cửa tòa nhà:

— Marina, cháu nuôi chó từ bao giờ vậy?

— Không, nó tự… bám theo cháu thôi ạ.

Bác Valya quan sát con chó rồi lắc đầu:

— Bác thấy nó đang bảo vệ cháu đấy chứ. Nhìn kìa, nó cảnh giác với xung quanh như đang canh gác vậy.

Quả thật, con chó dõi theo mọi thứ rất cẩn thận. Một lần, có người đàn ông say xỉn đến gần xe nôi, ngay lập tức vang lên tiếng gầm gừ trầm thấp, đầy đe dọa. Khi một đàn chim bồ câu đột ngột bay lên khiến bé Misha hoảng sợ, nó lập tức lao tới xua chúng đi.

Dần dần, Marina quen với “vệ sĩ” lặng lẽ của mình. Cô thậm chí còn đặt tên cho nó là Patron. Nó khiến cô liên tưởng đến một người lính canh trung thành.

— Có muốn ăn xúc xích không? một lần cô hỏi, chìa ra một miếng.

Patron nhẹ nhàng nhận lấy, nhưng không ăn. Nó rời đi một chút, rồi đặt miếng xúc xích xuống cỏ.

— Tự tôn ghê! Marina bật cười.

Rồi một chuyện xảy ra, thay đổi tất cả.

Tháng Mười Một lạnh giá đến buốt xương. Hôm đó, trời mưa phùn suốt từ sáng, Marina vội vã về nhà sau khi đưa Misha đi tiêm. Cậu bé khó chịu sau mũi tiêm, cô nhẹ nhàng đung đưa xe nôi:

— Cố lên con, sắp về đến nhà rồi…

Đột nhiên, Patron, như mọi khi vẫn đi phía sau, lao vọt lên trước.

Một tiếng răng rắc vang lên.

Marina ngẩng đầu, một cành cây to, mục nát từ cây dương già, đang đổ thẳng xuống xe nôi.

Patron đã kịp thời.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, nó lấy thân mình hất xe nôi ra xa, còn bản thân lại bị đè trúng.

— Lạy Chúa! Marina run rẩy kiểm tra Misha. Cậu bé im bặt, tròn mắt hoảng hốt.

— Patron, cưng ơi, sao rồi?

Con chó khập khiễng, nhưng dù đau đớn, nó vẫn cố đứng lên trong tư thế sẵn sàng bảo vệ như mọi khi.

Tại phòng khám thú y, nơi Marina gần như phải lôi kéo con chó đang chống cự vào, bác sĩ già thăm khám nó thật lâu. Rồi ông cau mày, trầm ngâm nói:

— Hừm… Tôi biết nó đấy. Đây là Grey. Nó là chó nghiệp vụ. Chủ của nó, một huấn luyện viên chó trong khu này, đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ khoảng một năm trước… Từ đó đến giờ, nó không để ai đến gần.

Marina tái mặt.

— Một năm trước? Huấn luyện viên chó? Cổ họng cô khô khốc. — Anh ấy tên gì?

— Hình như là Sergey…

Mặt đất như sụp dưới chân cô.

— Sergey… Cô thì thầm.

Bác sĩ thú y nhìn cô đầy kinh ngạc:

— Đợi đã… Cô là vợ anh ấy sao?

Con chó, từ nãy giờ vẫn nằm yên trên bàn khám, bỗng khe khẽ rên rỉ. Lần đầu tiên, nó đặt đầu lên đầu gối cô.

Họ trở về nhà, giờ đây không còn là hai người, mà là ba: Marina, Misha và Grey. Giờ Grey đã chính thức là một thành viên của họ.

— Con đã tìm thấy mẹ con cô, tối hôm đó, ngồi trong bếp, Marina vuốt ve đầu chú chó. — Con biết phải tìm chúng tôi ở đâu rồi!… Sergey đã nhờ con, đúng không?

Grey lặng lẽ thở dài, đôi mắt không rời khỏi xe nôi.

Thời gian trôi qua.

Misha chập chững những bước đầu tiên, bám vào bộ lông xám vững chãi của Grey. Một thời gian sau, cậu bé tập nói, và những từ đầu tiên là “mẹ” và “Gey” cậu vẫn chưa phát âm được chữ “r”.

Marina quay lại làm việc, với Grey bên cạnh, cô chẳng còn lo lắng gì cho con trai.

Hàng xóm thì thầm với nhau:

— Thấy không? Chó của Marina đúng là kỳ diệu! Nó bảo vệ thằng bé như con ruột vậy.

Marina chỉ mỉm cười.

Bởi vì Grey không bảo vệ “như” con ruột. Nó bảo vệ một người thật sự là ruột thịt của mình.

Mỗi năm, vào ngày giỗ Sergey, họ cùng nhau đến nghĩa trang.

Misha mang hoa cho bố. Grey ngồi xuống bên mộ, bất động như một người lính gác trung thành.

Còn Marina, cô nhìn vào bia mộ và thì thầm:

— Đừng lo, anh yêu. Mẹ con em được bảo vệ rồi. Bảo vệ một cách vững chắc nhất trên đời.

Và đâu đó, phía trên những đám mây, Sergey mỉm cười, dõi theo gia đình mình: vợ, con trai và người bạn trung thành, kẻ sẽ không bao giờ rời xa họ.
C.T.H.H

Bài viết khác

Tình yêu ᵭích thực, một câu chuyện hαy ᵭầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Cô không ngờ mình lα̣i gᾰ̣ρ một người mẹ chồng dễ sợ như vα̣̂y, từ khi kết hôn Ьὰ chưα từng xem tɾọng cô, ngὰy nὰo cũng nói những lời khó nghe. Cô chỉ Ьiết khóc. Người khάc khuyên cô ɾᾰ̀ng mẹ chồng cô về hưu ɾα̉nh ɾỗi không có việc gì lὰm, cô cứ […]

Không có ai sẽ trả tiền cho bạn – Câu chuyện đời sống ý nghĩa

Tôi có một người bạn sống lâu năm ở Mỹ về Việt Nam, trong một lần mời bố con người bạn cũ đi ăn, chúng tôi đã có một buổi nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng đến khi thanh toán thì bạn tôi nhất quyết đòi chia tiền ăn chứ không để tôi trả. Tôi […]

Ngoại tình – Câu chuyện ý nghĩa và sâu sắc ngoài đời thực rất đáng đọc

Bạn gửi cho chị một bức ảnh chụρ biển số xe củα chồng chị trong một khách sạn nằm kín đáo ở vùng ngoại ô . Chị sững người , bỗng chốc niềm tin và tình yêu vỡ òα trong im lặng…     Đêm đó chị sαng ngủ với con , một đêm trằn […]