Tết sum vầy 2

Tác giả : Cao Nguyen
Phần hai .

Buổi tối 23 tháng chạp , bà Đào mở ti vi , tìm kiếm tгêภ Youtube chương trình XUÂN PHÁT TÀI 15 , bà mở tiếng loa to cho nhà bớt hiu quạnh . Đến tiểu phẩm MỪNG THỌ BỐ do các nghệ sĩ Xuân Hinh , Thanh Thanh Hiền , Xuân Nghĩa , Quang Thắng , vv thể hiện . Nước mắt bà lã chã rơi , dòng xúc cảm của bà tuôn trào theo từng tình huống của vở bi hài kịch . Câu chuyện trong tiểu phẩm đâu có hiếm gặp trong cuộc sống ngày nay . Nói đâu xa , ngay bà Nhàn trong làng có con trai tên Chớp làm chức gì to lắm tгêภ thành phố, giàu có lắm . Bà Nhàn đang sống vui vẻ cùng thằng út trong làng , bông bỗng cuối năm ngoái , vợ chồng thằng Chớp nằng nặc đòi đón bà Nhàn lên ăn tết cùng vợ chồng nó . Ra giêng Làng tổ chức mừng thọ cho các cụ trong làng , trong đó có bà Nhàn , bà ấy cũng không về . Thấy bảo vợ chồng thằng Chớp tổ chức mừng thọ cho bà Nhàn to lắm , bao quan khách đến dự .
Mấy tháng sau lại thấy bà Nhàn về quê sống cùng vợ chồng thằng út . Mọi người hỏi bà con trai nhà cao cửa rộng , giàu có thế không ở với chúng nó cho sướиɠ cái thân, lại về sống với vợ chồng thằng út cho vất vả . Bà Nhàn mặt phừng phừng :
-Tổ sư cha cái thằng mất dạy . Cả vợ chồng con cái chúng nó có thương xót quí mến gì tôi . Chúng nó chỉ yêu tiền . Tổ chức mừng thọ cho tôi thu được đống tiền , chúng nó giở mặt ngay . Không còn mẹ mẹ con con, cung kính thưa gửi . Mặt đứa nào đứa nấy lạnh tanh , ăn nói thì cộc lốc, coi tôi như của nợ trong nhà .
Ngừng một lát để thở, bà lại tiếp cái uất ức kìm nén bấy lâu trong lòng :
-Nhà chúng nó to nhưng chúng nó cho tôi ở cùng với người giúp việc trong căn nhà nhỏ ở góc vườn . Chúng nó bảo bà ở đây cho yên tĩnh . Bữa cơm, chúng nó toàn nói những chuyện công ty, chuyện buôn bán làm ăn, lâu lâu thêm mấy câu tiếng Anh, tôi như người thừa. Vài đứa cháu nhưng tối là chúng xem điện thoại, ôm máy tính , mỗi đứa chui vào phòng riêng của chúng , có bao giờ chúng trò chuyện với bà nội một câu.
Bà lại nhớ đến câu chuyện của bà Lành hôm nào :
-Ốm đau, Ьệпh tật mà con cái phải đi làm , bà Lành nằm chèo queo trong góc giường . Cháu chắt chẳng đứa nào hỏi han đến bà một câu . Hết tђยốς Ьệпh, đưa tiền nhờ đứa gáι đang học lớp mười hai đi mua cho, nó đáp một câu gọn lỏn:” Đây không phải là việc của nó , mua tђยốς Ьệпh cho bà là việc của bố mẹ nó” . Lắm lúc muốn ૮.ɦ.ế.ƭ quách đi cho nhẹ nợ .
Bà Lành cay đắng tâm sự với bà . Ôi cái sự đời !

Đang mải theo dòng suy nghĩ, bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang . Bà lật đật chạy ra cầm lấy điện thoại :
-A lô . Ai gọi đấy .
-Mẹ . Con đây . Hôm nay mẹ có cúng ông Công ông Táo không ạ .
-Cha bố anh . Giờ mới gọi về . Tôi nhờ cái Hằng sang làm cùng tôi , tôi cúng từ trưa rồi .
-Dạ . Cuối năm bọn con bận quá , bây giờ mới về tới nhà , vợ con đang cùng các cháu chuẩn bị cúng ông Công ông Táo ạ .
-Thế hôm nào thì vợ chồng con cái mới về với mẹ .
-Dạ . Chủ nhật này 26/1 tức 27 tháng chạp bọn con mới về được ạ . Mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe ạ . Con chào mẹ .
Đang định sửa soạn đi nằm thì tiếng chuông điện thoại lại reo vang .
-A lô . Dũng đấy hả con? Bao giờ vợ chồng con cái về với mẹ .
-Dạ . Con chào u. Thứ bảy này vợ chồng con cùng các cháu về . Vợ chồng chú Hậu thứ bảy cũng về cùng đấy u à . Vợ chồng con mới sắm được con xe bảy chỗ . Thứ bảy con về con chở u đi chợ huyện u nhé .
-Thế là u mừng cho vợ chồng anh . Đi đường phải cẩn thận , tết nhất là đông người lắm . Mà u nghe nói dạo này côпg αп phạt vi phạm giao thông nặng lắm phải không . Nhớ đi đường cẩn thận nghe con .
-Dạ . U đi nằm nghỉ đi . Con chào u . À vợ chồng con cái nhà cái Thơm , cái Thảo thì mùng hai chúng nó mới về thăm u như mọi năm.
Cái thằng Dũng bẻm mép nhất nhà . Có mặt nó ở đâu là chỗ đấy vui như tết . Mỗi khi nó vui nó gọi bà là u , con bình thường nó vẫn gọi bà là mẹ.
Lòng bà lâng lâng , bà mong thời gian trôi thật nhanh. Bà lại miên man nghĩ về ngày xa xưa , chồng đi công tác xa , mọi việc dồn hết lên vai bà . Cũng may các con bà ngoan ngoãn , biết thương mẹ , yêu quý ông bà nội , còn ông bà ngoại mất sớm từ khi chúng chưa ra đời . Ngoài giờ đi học , chúng chịu khó làm việc giúp đỡ mẹ , đứa nhỏ làm việc nhỏ như nấu cơm , quét nhà , băm rau . Đứa lớn ra đồng cùng bà gánh ρhâп , cấy lúa, gặt lúa . Giờ đây tất cả chúng nó đều công ăn việc làm ổn định , duy nhất có một điều bà không hài lòng là chúng nó đều xa quê , sinh cơ lập nghiệp ở những thành phố lớn . Sau khi ông Mão mất , thương bà một mình nơi quê nhà , chúng nó đón bà lên ở cùng . Cuộc sống chật chội đông đúc tấp nập nơi phố thị khiến bà có cảm giác khó thở. Hơn nữa, những thói quen sinh hoạt của người thành phố, cách ăn uống làm cho bà một người sống cả đời ở quê thấy lạc lõng. Một mình trong nhà khi con cái đi làm , các cháu đi học khiến bà như tù giam lỏng. Không thể thuyết phục mẹ ở lại, cũng chẳng thể bỏ phố về quê, các con bà đành chiều theo ý mẹ.
Mỗi tháng, các con cháu thay nhau về ở với mẹ vài đêm rồi đi. Đời người trải đủ thứ lo toan về già lại chỉ thèm một thứ duy nhất, là được con cháu quan tâm , con cháu bên cạnh . Cứ miên man suy nghĩ , bà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay .

(Còn nữa )

Bài viết khác

Tình người vô giá – Bài học cho sự cảm thông và chiα sẻ , câu chuyện nhân văn sâu sắc

Anh lính nắm chặt tαy chα hấρ hối suốt đêm trong viện, sαu đó αnh tiết lộ sự thật khiến cô γ tά sững sờ … Hình minh hoạ. Câu chuyện ngắn dưới đây được viết lại dựα theo một sự kiện có thật. Tác ρhẩm khi được giới thiệu rα công chúng lần đầu […]

Thượng đế chỉ cho một chiếc giàγ, chuγện nhân văn về cậu bé sinh trong gia đình nghèo

Ở Mỹ có một cậu bé sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ đến khi đi học cậu chỉ mang mỗi một đôi giàγ rách. Cậu bé nghe nói vào lễ Giáng Sinh, khi đến bất cứ cửa hàng nào, chỉ cần nói với Thượng Đế thứ mình muốn thì chủ cửa hàng […]

Bức thư của một bà mẹ từ viện dưỡng lão

Năm nay tôi 82 tuổi, tôi có 4 người con, 11 đứa cháu, và 2 chắt, hiện tại thì tôi đang sống trong một căn phòng rộng chừng 12m vuông.. Bây giờ nhà cửa không còn, những thứ xa hoa phù phiếm cũng không có, bù lại tôi được chăm sóc tận tình từ A […]