Biến cố giữa đời thường 28

28. NAN GIẢI.

Trưa hôm đó, Dũng ăn cơm nhà Dân. Cúc mấy lần kêu nó về nhưng nó năn nỉ xin được không qua. Trong bữa cơm, bà Ba cứ chắc lưỡi:
– Tội nghiệp thằng nhỏ. Ăn cơm có nó thiệt là vui. Chuyện ở đâu mà ngày nào nó cũng có kể đủ thứ, cười với nó cũng mỏi cả miệng. Cái thằng có duyên hết sức.

Thục thao láo mắt nhìn bà nội:
– Thằng chả ăn cơm ở đây luôn hả?
– Chứ sao? Nó gọi cô con bằng mẹ mà?
– Gọi mẹ vậy thôi chứ chẳng lẽ cô coi chả là con ruột thiệt sao?
– Coi là con ruột cũng được vậy? Nó ngoan và có hiếu hơn con nhiều đó.
– Làm màu vậy thôi. Ở lâu mới biết lòng người.
Trân làm mặt thản nhiên:
– Có vấn đề gì sao? Nó cũng không ăn không ở không. Tiền thuê phòng vẫn đóng, tiền cơm vẫn không thiếu một xu mà có khi ăn khi không. Mẹ chị mất mát gì?

Thục coi mòi Trân muốn gây chiến nên im lặng. Nó biết mình phải sống nhờ nhà cô Hai lâu và lại ở cùng phòng với Trân nên nhịn. Cúc thấy rõ rồi, rằng Thục không phải là đứa dễ dạy, có thể nó được mẹ nuông chìu quá mức thuở nhỏ nên ngang ngược thành tính, bây giờ măng đã thành tre rồi, khó mà uốn cho thẳng lên được. Nói sao mẹ nó không thúc thủ trước nó. Nhưng khi nó đã lên tới đây rồi thì giá nào cô cũng phải quản, nếu quản không được cô sẽ trả về cho cha mẹ nó. Cúc biết Tiền rất nghiêm với con nhưng khi anh phát hiện ra con lì lợm mất dạy thì đã muộn rồi. Cúc nhìn Thục, nghiêm khắc:
– Con ở đây thì phải coi Dũng là người một nhà, không nên nói những câu kỳ thị đả kích nó. Con ҳúc ρhα̣m nó cũng giống như con ҳúc ρhα̣m chị Trân con thôi.

Thục cúi đầu nhìn vào chén cơm:
– Con biết rồi, nhưng con cảm thấy thằng nầy lỗ mãng, dù sao nó cũng không có cha mẹ.
– Nè, con không được nghĩ vậy. Mồ côi là bất hạnh lớn nhất của một đứa bé. Thương được thì thương, không thì hãy bàng quan. Hiện giờ nó là con trai của cô, là cháu của cậu Dân, cậu Dân là giảng viên Đại học con biết rồi đó. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Nó ở bên đèn hải đăng suốt cả ngày, tăm tối chỗ nào con chỉ cô coi xem. Bà nội con cũng không phải dễ dàng chấp nhận nó nhưng bây giờ con thấy không? Bà thương nó như cháu ruột.

Trân nhìn Cúc, dịu dàng:
– Mẹ hơi đâu mà giải thích cặn kẽ với Thục. Nhập gia tùy tục, nó ở đây thì cứ ở nhưng chuyện nhà mình không được chen vào. Thế thôi.

Thục mím môi lại, rồi nó và cơm vào miệng, gắp thức ăn bình thường như chưa có chuyện gì xẩy ra. Bà Ba nhìn nó, chầm chậm lắc đầu.

Buổi tối, Thục mang cả va ly vào phòng Trân. Phòng chỉ có một chiếc giường và cái tủ áo. Thục mở toang tủ ra để tìm móc máng quần áo mình vào. Trân nói:
– Em máng vài bộ thôi, khi Dũng dọn lên thì em dọn xuống, bày biện chi cho mắc công.
– Em ở chung với chị cũng được vậy? Phòng đó để cô Hai cho mướn kiếm thêm tiền.
– Chị không quen chung phòng với người khác.
– Vậy hồi chị đi học sao cũng ở chung phòng với bạn chị vậy?
– Lúc đó khác bây giờ chứ. Phòng phải thuê, ở ghép để chia tiền trả. Bắt buộc thôi. Với lại bây giờ em nhìn thấy rồi đó, chật chội như vầy ở hai người sao được?
– Em biết rồi, chị không thích em.
– Vậy em có thích chị không?
– Không thích em lên đây làm gì? Khi cô Hai có nhà là em đã nghĩ đến chuyện sẽ tìm việc làm ở Bình Dương. Dưới quê bây giờ người ta lên Bình Dương làm công nhân nhiều lắm. Nhất là công nhân thời vụ. Em sẽ tìm công ty nào cần tuyển công nhân thời vụ vài tháng mà xin vào làm. Nếu thấy thích hợp sẽ cố gắng để được ký hợp đồng dài hạn. Không thì nghỉ qua công ty khác.
– Vậy em có biết nếu không ký được hợp đồng dài hạn thì công ty đó coi như em sẽ không còn cơ hội trở lại hôn?
– Chứ không phải sau thời gian nữa mình xin làm thời vụ cũng được sao?
– Hồ sơ của em họ lưu giữ một thời gian dài mới xóa. Tuy xóa nhưng trong danh sách đen vẫn còn. Chỉ cần gõ tên em vào vi tính sẽ hiện ra trong danh sách đen là em sẽ bị mời ra ngoài chưa kịp nói câu gì.
– Thật vậy sao? Mà cũng không cần. Một khi mình đã chán công ty đó rồi còn trở lại làm gì?
– Tùy em thôi. Nhưng khi muốn xin việc thì cũng nên suy nghĩ kỹ. Xem công việc đó có thích hợp với mình không, mình có thể công tác nơi đó lâu dài hay không. Chứ đứng núi nầy trông núi nọ thì không được.

Thục tỏ vẻ ngoan ngoãn:
– Em biết rồi.

Mở tủ tìm móc máng đồ, thấy quần áo Trân treo, nó ngạc nhiên:
– Chị có nhiêu đồ đây thôi hả chị?
– Ừ. Nhiêu đó cũng nhiều rồi.
– Không bằng của em đem theo luôn. Mà ở nhà em vẫn còn nhiều lắm. Chị học Thành phố bao nhiêu năm mà sao quần áo đơn giản vậy? Không có đầm đìa gì hết. Rồi đi chơi với bạn chị mặc đồ gì?
– Chị đi học mà sắm đầm chi em? Học tốn tiền lắm, mẹ lo đóng học phí cho chị cũng mệt rồi, tiền chi xài cũng ʇ⚡︎ự chị kiếm nên đâu xin tiền mẹ mua quần áo đẹp làm chi. Bây giờ đi làm mặc đồng phục của cơ quan nên tiết kiệm được gì thì tiết kiệm. Em còn nhỏ mà sắm đồ chi lắm thế?
– Bạn bè em có thì em phải có thôi. Chứ để đi chung thua kém tụi nó mắc cỡ lắm.
– Trời. Nghe vậy là chị biết em có tốp bạn đua đòi rồi. Tiền quần áo không phải là số nhỏ, Ϯộι cho mợ Ba.
– Cha mẹ chỉ có mình em, không lo cho em thì lo cho ai? Mẹ sợ em ra ngoài thua kém chúng bạn mẹ cũng mất mặt vậy?
– Là em nghĩ vậy thôi nên vòi vĩnh xin tiền mua sắm. Mợ thương nên chìu ý em. Còn nếu như em thương mẹ thì phải cố gắng học hành hơn chúng bạn. Đó là cách báo hiếu. Nếu như em tốt nghiệp trường Đại học nào đó rồi về quê kiếm việc làm ổn định, cậu mợ sẽ hãnh diện vì em biết bao nhiêu. Lúc đó, em tha hồ mua sắm bằng tiền của mình.

Thục xì một tiếng:
– Tốt nghiệp cấp 3 còn chưa nổi mơ chi Đại học cho mệt.
– Là vì em không cố gắng. Nếu như thất bại năm nay, em học lại năm sau sẽ toại nguyện thôi.
– Thôi đừng nói chuyện học hành nữa, em chán lắm rồi.
– Em biết không, thằng Dũng khi tới đây nó không biết một chữ nào. Cậu Dân dạy nó từ a, b, c đến bây giờ đọc chữ rành rạnh chỉ trong ʋòпg mấy tháng. Vừa rồi nó và chị thi bằng lái xe cũng đậu luôn. Em thua kém nó sao?
– Nó có động cơ. Nó cố tình làm vậy để lấy lòng cô Hai và chị sau đó bước chân vào nhà nầy.
– Em không hiểu gì về nó thì đừng phán đoán bậy bạ. Thằng Dũng rất nghiêm túc trong việc tiền bạc. Mẹ nói cho nó ở không nhưng nó nhất định đóng tiền phòng. Kêu nó ăn cơm thì nó sẽ mua đồ ăn đem về vì mẹ không lấy tiền cơm của nó. Nó là trẻ mồ côi, ʇ⚡︎ự thân chăm sóc cho mình không nhờ vào ai. Nó nhận mẹ chị là mẹ vì nó thương. Mẹ chị cũng thương nó. Chị nghe lời mẹ mà chấp nhận nó vì chị tin vào mắt nhìn của mẹ chứ có biết tính tình nó ra sao đâu. Nhưng tiếp xúc lâu dài thì chị đã rõ rồi. Nó là đứa có tư cách, không nhận không của ai điều gì. Bây giờ, nó được mẹ, chị và cậu Dân thương. Mẹ và cậu Dân sẽ làm tất cả cho nó và nó cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho gia đình nầy. Xuất phát từ đâu em? Từ tình thương. VÌ THƯƠNG MÀ LÀM chứ không có nguyên nhân và mục đích gì khác nữa. Cho nên, nếu em muốn ở đây lâu thì tuyệt đối không được bài xích Dũng, vì nó đã là thành viên trong gia đình chị rồi.
– Em biết rồi. Mà em vẫn còn thắc mắc. Cha mẹ chả đâu sao lại bỏ rơi chả vậy chị?
– Trước hết, em phải kêu Dũng bằng anh. Dũng có cha chứ sao không? Nhưng cha nó mất rồi. Nó đang thờ cha nó trong phòng trọ.

Thục la toáng lên:
– Trời ơi, chả thờ cha trong phòng trọ mà chị kêu em xuống đó ở hả?
– Sao ha? Nó đi thì cũng đem bàn thờ cha nó đi vậy? Em sợ cái gì? Sợ ma sao? Nghe nói em đi đêm đi hôm dữ lắm, quê mình chưa có đèn đường, cây cối rậm rạp em còn không sợ mà ở đây đèn đuốc sáng choang em sợ cái gì?
– Nhưng đây là có người ૮.ɦ.ế.ƭ.
– Cha Dũng không ૮.ɦ.ế.ƭ ở đây. Cũng không chôn cất ở đây. Là nó thờ để tưởng nhớ cha nó thôi mà.
– Thôi thôi. Nếu cô và chị không cho em ở chung thì đỏi phòng khác cho em đi. Không ở phòng đó đâu.
– Chuyện đó để mẹ chị tính.

Thục ngồi xuống cạnh Trân, cười nịnh:
– Mai chị chở em đi coi có công ty nào tuyển nhân viên thời vụ không nha chị?
Trân lắc đầu:
– Mai thứ tư, chị phải đi làm sao đưa em đi được? Hay là chị nhờ Dũng đưa em đi. Nó cũng mới vừa mua xe đó.
Thục giảy nảy:
– Thôi thôi, em không ngồi xe thằng chả đâu.
– Tại sao?
– Dù chị nói gì thì nói nhưng nhìn mặt chả em thấy không ưa được.
– Tại sao?
– Tại sao em cũng không biết. Nhưng ấn tượng ban đầu quan trọng lắm.
– Ấn tượng ban đầu? Bởi vì ấn tượng của em về Dũng là một kẻ mồ côi không nơi nương ʇ⚡︎ựa, là một đứa thất học đầu đường xó chợ. Ấn tượng như vậy nên khi vừa gặp mặt, em đã khẳng định đó là kẻ không ra gì mà không cần tiếp xúc tìm hiểu. Vậy ấn tượng của Dũng về em sẽ ra sao khi chuyến đưa ngoại lên vì em mà cậu phải về sớm? Dũng sẽ nghĩ sao khi một đứa con gáι lén cha mẹ bỏ nhà ra đi?
– Em không quan tâm chả nghĩ về em như thế nào. Chỉ là nhìn thấy chả em không có tình cảm cũng như không có niềm tin.
– Vậy Dũng cũng đâu cần phải quan tâm em? Vậy là em không tin vào mắt nhìn của mẹ chị rồi? Người lạ hoắc lạ huơ mà mẹ nhận làm con không hiểu gì về tính cách của nó, thì ra mẹ tầm thường vậy sao?
– Em không dám nói. Nhưng chuyện mẹ con không phải dễ dàng như vậy. Cô thương thì thương, giúp thì giúp chứ việc chi phải ôm đồ hắn ta vào người cho cực thân vậy?

Trân ngả lăn ra giường, kéo chăm trùm lại:
– Chị làm biếng nói chuyện với em rồi. Muốn gì cứ tìm mẹ chị mà tra vấn. Chị ngủ đây, mai còn đi làm nữa.

Thục nhìn Trân. Lưỡng lự một hồi rồi khẽ khàng nằm xuống bên cạnh. Vài phút sau đã nghe tiếng ngáy của nó trong khi Trân vẫn còn thao thức.

Cúc lăn qua trở lại không cách nào ngủ được. Cú điện thoại vừa rồi của Tiền làm cô băn khoăn lo lắng. Má cô chưa hay biết chuyện tác tệ mà Thục vừa làm qua. Không cần Tiền căn dặn cô cũng sẽ không nói cho má biết. Biết để làm gì? Dù sao nó cũng là đứa cháu nội duy nhất mang họ Trần của bà, không hãnh diện về nó thì thôi chứ phải xấu hổ thì làm sao mà Cúc cam lòng để má chịu đựng được chứ?

Thì ra hôm vừa rồi Thục cùng cha nó đưa bà nội lên đây là nó đang có thai mà chưa bị mẹ nó phát hiện. Đến khi bị thai nghén mẹ nó hồ nghi tra hỏi thì một mực phủ nhận. Mẹ nó mua que thử về ép nó thử mới hay rằng nó mang thai. Pha giận dữ kêu nó khai tên thủ phạm nhưng nó nói nó muốn sanh đứa nhỏ ra mà không chịu khai tên cha. Dụ thế nào cũng không được nên Pha buộc lòng phải cho Tiền hay. Tiền hỏi nó không chịu nói mà còn đòi ʇ⚡︎ự vận nếu ép nó mãi. Khi nó ngủ mê, miệng luôn kêu tên Nhị. Tiền điều tra thì biết Nhị là bạn học cũ của nó nhưng thằng đó gia đình đã chuyển đi đâu lâu lắm rồi, mới đây tụi nó liên lạc lại và làm chuyện như vậy chứ qua bạn bè của Thục, Tiền biết hai đứa không có tình yêu với nhau. Tiền đến phòng hộ tịch nhờ Làng xem gia đình Nhị chuyển về địa chỉ nào để đi tìm. Tiền xin phép cơ quan nghỉ ba ngày để đi tìm Nhị. Trước khi đi, anh dặn vợ ở nhà nhất định phải đưa Thục tới bênh viện tỉnh để ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ, anh về là mọi việc phải xong. Sỡ dĩ phải đi Ьệпh viện tỉnh mà không phải huyện để tránh trường hợp gặp người quen. Gặp được Nhị rồi thì Tiền lại biết thêm bí mật về Thục nữa. Là nó đã ăn nằm với không biết bao nhiêu thằng, cái thai đó chưa chắc là của ai. Rồi Nhị kể tên những đứa đã chung chạ với Thục cho Tiền ghi vào sổ tay. Mẹ Nhị nói nếu nó sinh xong đi xét nghiệm ADN mà là con của Nhị thì bà sẽ nhận cháu chu cấp cho nó chứ không nhận con dâu có quá khứ như vậy. Xấu hổ biết bao nhiêu. Tiền cũng có ý định đưa nó lên đây đi làm để sống gần Cúc và Trân, hy vọng hai người sẽ ảnh hưởng được nó. Không ngờ chưa kịp làm gì, Tiền về tới thì nó lén khăn gói trốn đi. Ví thường ngày nó cũng hay đi qua đêm như vậy nên Pha chẳng quan tâm gì đến khi Cúc điện thoại về. Thôi, dù sao đó cũng là ý muốn của vợ chồng Tiền, anh mong mỏi cô nghĩ tình anh mà dòm ngó Thục. Bí mật nầy xin Cúc hãy giữ giùm đừng để má và mọi người biết được thì Thục sẽ không có đường lui. Con dại cái mang, Tiền quá xấu hổ và bất lực trước con gáι của mình rồi.

Cũng may là nó đi rồi chứ không thôi anh chẳng biết mình phải đối diện với nó ra sao. Tiền nói Cúc hãy yên tâm về cái thai, đã bỏ rồi. Vì thai còn nhỏ nên không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của Thục hết.

Cúc hoàn toàn không hề tưởng tượng ra nổi Thục lại hư đốn như vậy. Làm sao mà kiềm cặp nó đây? Không khéo nó lại chim chuột thằng Dũng thì nguy nữa. Thứ như nó có gì mà không dám làm? Cô không sợ nó ảnh hưởng xấu tới Trân nhưng cũng không tin Trân sẽ ảnh hưởng tích cực tới nó được. Mà sao trong lòng vẫn thấy bất an.

Trăm mối ngổn ngang trong lòng. Nhưng vì Tiền, đứa em trai duy nhất của mình, cô cũng phải cố lên.

Hết 28.
lÊ nGUYỆT.

Bài viết khác

Chuyện về người hoàn tục – Câu chuyện hαy và ý nghĩα sâu sắc về lối sống

Có một người xuất giα rồi hoὰn tục. Bα̣n bè gặρ lα̣i hỏi αnh vì sαo đi tu, rồi vì sαo hoὰn tục. Anh đáρ ngὰy xưα đi tu vì nghiên cứu thấy đα̣o lý củα Phật hαy quά, muốn đem hết cuộc đời άρ dụng thực hὰnh đα̣o lý đó. Nhưng khi vὰo chùα […]

Cậu bé ăn xin có tấm lòng cαo thượng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Một ngày, sαu khi hết tiết giảng và trở về văn ρhòng, bảo vệ đưα đến cho tôi một số tiền cùng hóα đơn thαnh toán. Cả chục triệu đồng tiền nợ. Tôi thấy rất kỳ lạ, không nhớ nổi là đã cho αi mượn số tiền này. Nhìn vào cột người gửi, tôi thấy […]

Cái giá của sự yên bình – Hãy đặt mình vào vị trí người khác để hiểu nhau hơn, chuyện nhân văn

Anh quyết định rồi. Hôm nαy αnh sẽ lên nhà trên để nhắc nhở chuyện họ để trẻ con suốt ngày chạy nhảy thình thịch trên đầu mình. Hầu như ngày nào cũng vậy. Anh không thể chịu đựng thêm được nữα. Đầu αnh sắρ nổ tung rα rồi…     Anh đã định đi […]