Biến cố giữa đời thường 13
13. NHỮNG TẤM LÒNG VÀNG.
Cả đêm, Cúc thao thức suy tính cho Xấu. Không được, cái tên Xấu nầy khó nghe và Ϯộι nghiệp quá. Làm CMND cho nó nhất định phải đổi tên. Nó nhận Lý Chí Trí là cha thì khai sinh theo họ của ông ấy, ít nhất một người tốt như ông cũng còn có người hương hỏa. Tâm nguyện của nó là khi thuê được nhà sẽ đem cha nó về thờ, Cúc sẽ giúp nó thực hiện nguyện vọng đó.
Nó là một đứa trẻ chưa có gia đình bao giờ, khi sống cạnh ông Trí thì cũng ngủ bờ ngủ bụi, hạnh phúc của nó là được mỗi ngày ăn cơm chung với ông, được ông ôm và đắp mền cho nó nhưng đơn giản vậy mà cũng bị ông Trời ςư-ớ.ק đi, quả thật bất công mà. Một đứa trẻ mới ba, bốn tuổi đã lê lết ngoài đời nhưng chưa bao giờ đi ăn mày, kêu gọi lòng thương của người khác, lây lất vậy mà cũng trải qua mười mấy năm để giờ trở thành một thanh niên vai u ϮhịϮ bắp, làm đủ thứ công việc để ʇ⚡︎ự nuôi sống mình và chưa môt ngày đến trường, thương biết bao nhiêu. Một thân một mình không người thân thích thì đương nhiên nó phải ʇ⚡︎ự cảnh giác và bảo vệ mình khi bị kẻ khác tấп côпg.
Cúc biết, tгêภ đời không ai cho không ai cái gì cả, nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ. Điển hình là Như. Như giúp cô vô điều kiện không đòi hỏi điều gì, và chính điều đó đã tạo nên tình bạn keo sơn giữa cô và Như, duy trì tới đời sau là Trân và Tú. Vậy thì tại sao cô lại không cho không? Không mở lòng ra với Xấu? Thằng bé nầy nhìn qua cứ nghĩ đó là kẻ du thủ du thực, nhưng tận sâu trong trái tιм khối óc của nó thì lại là một đứa có tình nghĩa, bản chất vốn dĩ hiền lành nhưng bị đời chà đạp nên phải phản kháng lại thôi. Nếu như nó có một gia đình để đi về, biết đâu nó sẽ trở thành một người khác? Nó không biết chữ ư? Cúc sẽ dạy nó. Nếu nó có ý chí cầu tiến thì Cúc tin, chẳng bao lâu nó sẽ đọc viết được để mưu tính cho cuộc sống về sau của mình. Cúc cũng tin, Trân sẽ ủng hộ cô.
Thường thì Xấu đi lúc nửa đêm và về khi trời sáng hẳn. Trước đây Cúc nghi ngờ nó làm ăn bất chính còn bây giờ cô hiểu ra rồi. Chợ đầu mối Thủ Đức hoạt động về đêm mà, sáng là thưa người thôi. Tính ra, Xấu cũng làm ăn lương thiện chứ không phải phường giá áo túi cơm, là kẻ đá cá lăn dưa gì.
Hôm nay, Cúc đón Xấu đi làm về, ngoắc nó lại. Xấu nhíu mày nhìn Cúc có vẻ lo lắng:
– Gì dạ? Đuổi đi hả?
Cúc phì cười:
– Nếu con nói chuyện với cô kiểu như vầy hoài không đuổi đi mới lạ.
Xấu thở phào một cái rồi cười khì:
– Để từ từ. Mới còn ngại miệng mừ.
Cúc âu yếm:
– Con cười rất có duyên và đẹp trai. Cho nên hãy cười thường xuyên, nụ cười dễ chạm vào trái tιм người đối diện.
– Có một mình…cô khen… con có duyên và đẹp trai thôi.
– Tại con không cười. Mà nè, hôm qua con nói là con hứa với cha con, khi nào con có tiền thuê nhà trọ thì sẽ rước cha về thờ cúng phải không?
Xấu mở lớn mắt, nó thở ra thật mạnh:
– Cô…cô cho thằng Xấu thờ cha nó trong nhà hả?
– Cho chứ. Đứa con có hiếu mà sao cô không cho được?
Miệng nó méo qua một bên như sắp khóc:
– Có chủ nhà không cho người trọ thờ cúng trong phòng, còn nếu ai bịnh nặng thì phải về quê ૮.ɦ.ế.ƭ chứ họ không để ૮.ɦ.ế.ƭ trong phòng nữa đó. Chính vì vậy mà thằng Xấu không mướn phòng ở đó được.
– Người ta khác, cô khác.
– Vậy cô hứa rồi nhen?
– Ừ, cô hứa rồi. Và còn chuyện nầy nữa.
– Chuyện gì?
– Con thích cái tên Xấu không?
Xấu cười hì hì:
– Thích hay không thích thì bao nhiêu năm nay người ta cũng gọi vậy rồi.
– Là tại con nói với người ta mình tên Xấu. Bây giờ cô làm CMND cho con, đặt tên khác theo họ cha con chịu hôn?
Xấu mừng rỡ:
– Làm giấy gì đó được luôn hả cô?
– Được chứ. Cô sẽ nhờ người khác làm.
Xấu đăm chiêu:
– Tên Xấu là do hồi đó cái nhà nó luôn kêu con là thằng Quỷ, khi con đi ra ngoài ai hỏi tên gì con mắc cỡ không dám nói mà nói là tên Xấu lắm hỏi chi? Vậy rồi người ta kêu con bằng Xấu luôn. Nghĩ lại tên Xấu cũng không thấy ghét bằng tên Quỷ nên từ đó con để họ gọi vậy luôn.
– Bây giờ con có muốn đổi tên mình không?
– Muốn chớ. Ở ngoài gọi là thằng Xấu cũng được nhưng trong giấy thì cô cho con tên khác đi hen?
– Con thích tên gì?
– Cô đặt cho con đi, cô là mẹ con mà.
Cúc chớp mắt:
– Gọi cô là mẹ hả?
– Vì trước giờ ngoài cha con ra có ai nghĩ gì cho con đâu. Cô là người đầu tiên luôn á.
Cúc cảm động. Nhận ra nó nói chuyện với mình có vẻ ʇ⚡︎ự nhiên hơn trong xưng hô rồi. Cô dịu dàng nhìn nó:
– Cô đặt tên con lại là Lý Chí Dũng nha. Mong rằng con sẽ mạnh mẽ dũng cảm sau nầy.
– Vậy là con tên Dũng hả?
– Đúng rồi.
– Tên Dũng đẹp đó cô.
– Thì đẹp mà. Ở đây không ai biết con tên gì, mai mốt mọi người hỏi thì con nói mình tên Dũng là được hà.
– Vậy thì từ nay con không mắc cỡ hay ngại ngùng gì hết. Con tính rồi, mơi mốt con ra chợ đầu mối mua vài thùng trái cây về bày bán ở khu công nghiệp nầy, khi nào công nhân vô hết thì con dìa ngủ, công ngân tan ca và vô ca con lại bày ra bán nữa, bán hết hai thùng ngày cũng có bạc trăm à.
Cúc vui mừng:
– Đúng đó con, hồi trước mẹ con cô sống cũng là do bán khoai lang ở cổng các công ty đó. Con có thể lấy nhiều hơn cô sẽ phụ bán giùm con.
– Cực cô thêm chứ gì đó. Có cái tiệm nầy con cũng thấy cô cực quá trời rồi.
– Có gì mà cực.
– Hay là con lấy giùm cho cô một vài thùng về cô ʇ⚡︎ự bán kiếm lời.
– Không có lấy giùm. Con mới bắt đầu làm ăn thì không nên xởi lởi như vậy. Ờ nhưng mà có biết cân đo tính toán gì hôn đó?
– Xời! Rành rạnh luôn nhen cô. Viết ra hổng được chứ cân và tính nhẩm hết xẩy luôn à. Biết tiền một ký thì tính ra hai trăm cà ram bao nhiêu dễ ụi hà.
Nó cười hề hề rồi vẫy vẫy tay với Cúc:
– Bái bai cô Cúc nhen, má! Thằng Dũng dìa ngủ một giấc rồi đi rước cha nó dìa liền.
Cúc ngoắc lại:
– Khoan khoan, vụ rước cha con hãy để cô nhờ cậu Dân đi cùng với con nhen.
– Cậu Dân thầy giáo gì đó hả? Thôi khỏi đi, nhờ cậy mang ơn thêm người nữa.
– Nhưng con sẽ quen biết thêm người nữa, tốt chứ sao? Với lại cậu Dân là người có học thức, biết ăn nói sẽ nói chuyện với các sư cô cho con rước cha con về.
– Mà cậu ấy chịu đi hôn?
– Phải nhờ mới biết được chứ. Cậu Dân chưa từ chối cô điều gì.
– Là do cẩu thích cô, còn cái bản mặt thằng dưới đất nẻ chun lên ai cũng ghét chắc gì cẩu chịu giúp.
– Đừng kêu bằng cẩu nghe con. Cẩu dùng để kêu chó, kêu bằng cậu và nếu không có mặt cậu thì gọi là cậu ấy. Cũng đừng mặc cảm về những câu như vậy nữa. Từ nay con có thể ngẩng mặt mà nói với họ: “Thằng Dũng tui có tên họ đàng hoàng, có một mái ấm như mọi người, không tin thì theo tui về nhà gặp người nhà của tui nè”.
Mắt nó sáng rỡ:
– Nói vậy được luôn hả? Cô là người nhà của con hả?
– Còn có chị Trân nữa nhen.
Xấu chúm chím cười, trông thằng bé thật đáng yêu.
Buổi trưa, Dân đi dạy về. Cúc đứng bên rào kêu anh tới, nói với anh:
– Chị có một chuyện muốn nhờ cậu giúp.
Dân xăng xái:
– Chuyện gì chị?
– Qua bên chị đi, vừa nói chuyện vừa trông tiệm.
– Chị vô trước đi, em qua liền.
Dân ngồi đối diện Cúc, trước mặt đã có ly đá chanh, anh uống một hớp rồi cười đắc ý:
– Sao biết em khát nước hay vậy ta?
– Mới đi dạy về chị kêu qua liền chắc chưa kịp uống nước đâu.
– Tâm lý ghê nhen. Mà có chuyện gì vậy chị?
Cúc kể chio Dân nghe tất cả mọi chuyện về Xấu. Anh ngồi chăm chú lắng nghe từng câu từng lời, cứ liên tục lắc đầu thương cảm. Cuối cùng, khi Cúc đề nghị anh đưa Dân đến chùa rước bài vị cha nó về thờ thì Dân sẵn sàng:
– Tưởng chuyện gì, có khó khăn gì đâu chị?
– Vì chị sợ nếu nó đi một mình, ăn nói cộc lốc lỗ mãng sư cô sẽ gây khó khăn phiền phức cho nó. Tuy nó không nói ra nhưng thấy nó sống trước cổng chùa mấy năm mà chưa từng vô chùa ngủ bữa nào cho đàng hoàng, lại cũng chưa ăn một bữa cơm chùa thì chị hiểu lờ mờ rằng thằng bé nầy không ưa nơi đó. Sỡ dĩ nó tới lui mỗi năm một lần vì còn cha nó ở đó. Tại sao đã là nơi chùa chiền, tấm lòng của Phật mà họ không mở ra với một đứa trẻ mồ côi, lại kêu nó đi tu thì mới có cơm ăn áo mặc. Chị là người lớn mà còn không hiểu huống chi đứa trẻ như nó.
– Nói vậy rồi nếu rước cha nó đi, từ nay nó sẽ không tới lui nhà chùa nữa sao?
– Vẫn còn mồ mả cha nó ở đó mà cậu?
– Thôi được rồi, chị để em lo. Nói với nó là sáng mai tám giờ em sẽ đi cùng với nó.
Dân nhìn Cúc cười trêu:
– Chị đặt nó tên Dũng hả? Công nhận chị cũng bao đồng thiệt nhen. Nhưng em thích cái tính bao đồng của chị. Chị mới đúng là người có tấm lòng vàng.
– Bởi vậy, chị mới có phước quen biết với cậu, tấm lòng của cậu có thua kém gì ai đâu.
– Em chỉ giúp người em thích thôi, không phải tràn lan như chị.
– Vì chị học hỏi chị Như, mẹ bé Khả Tú đó cậu. Chị Như không quen biết với chị mà chứa chấp mẹ con chị một đêm, cho ăn uống còn đưa về tận đây, trả trước ba tháng tiền nhà cho chị chứ nếu không mẹ con chị cũng đầu đường xó chợ rồi.
– Nhưng chị cũng không phụ lòng chị Như.
– Và chị cũng tin thằng Dũng không phụ lòng chị. Còn một người tốt vô điều kiện nữa là cha nó, ông Nù Lý Chí Trí mình không thể quên. Ổng đã đem tình thương ấm áp đến cho nó, để tận sâu trong trái tιм nó có tình cảm của một người tốt, biết nhận ra ai đối đãi với mình bằng tấm lòng hay là sự giả dối.
– Chị nói sao thì em nghe vậy thôi. Em tin vào mắt nhìn của chị. Sau nầy chọn vợ cũng phải nhờ chị coi mắt đó nhen.
– Rất sẵn sàng. Khi nào có bạn gáι dắt lại giới thiệu với chị. Mà cậu cũng phải ʇ⚡︎ự bồi dưỡng mình đi, gì mà ốm nhom ốm nhách, làm giáo sư mà chẳng phong độ ngời ngời gì hết trơn hà.
– Chị ơi, người ta yêu nhau bằng tấm chân tình chứ không phải do bề ngoài. Sau nầy, em sẽ không cưới vợ vì nó nghĩ em là giảng viên chạy xô có nhiều tiền, quαп Һệ rộng rãi đâu chị.
– Mà nghía cô nào chưa?
– Rồi! Nhưng chưa tới thời điểm để bộc lộ thôi.
– Vậy là yêu đơn phương rồi à?
Dân đứng dậy, uống hết ly nước rồi cười hì hì:
– Ta nói chưa tới thời điểm rồi mà. Hỏi chi mà như tra khảo vậy?
Bước đi vài bước, Dân bỗng quay lại, nghiêm túc nhìn Cúc:
– Tự nhiên sao em linh cảm thằng nhóc nầy sẽ đem lại cho chị nhiều phiền toái về sau quá chị Cúc?
Hết 13.
Lê Nguyệt