Biến cố giữa đời thường 12

12.TRẺ MỒ CÔI.

Cúc chờ Xấu uống vài ngụm nước, cô lấy ra hai cái bánh ít nhưn tôm lột ra đưa tận tay nó, ân cần:
– Ăn cái bánh rồi từ từ kể con à.

Xấu cầm cái bánh nhưng nó không ăn mà dùng lá chuối gói lại:
– Mới ăn cơm xong còn no lắm, chưa ăn được đâu.
– Có cái bánh thôi mà, ăn cho vui.
– Quen rồi. Ăn gì cũng phải để dành chứ lỡ như không kiếm được tiền thì sẽ bị đói. Đói bụng khó chịu lắm nên sinh ra tật ăn cắp nữa.
– Con có ăn cắp hôn?
– Hà rầm. Hồi còn nhỏ xíu đó. Ra đường tay không, mới ba, bốn tuổi biết làm gì ra tiền. Đi lang thang ngoài đường coi người ta quăng cái gì ăn được thì lụm lên ăn. Không có thì đói rã ruột. Thấy người ta chặt ϮhịϮ heo quay cho khách nước miếng chảy ướt mặt luôn. Rồi không ngần ngại gì mà bóc một cục cắm cổ chạy thiệt xa mới dám đứng lại ăn. Hồi đó ước chi có ổ bánh mì chan nước sốt hay bánh mì không cũng được. Ăn cục ϮhịϮ heo quay rồi đâu dám léo hánh tới chỗ đó nữa. Nhớ hoài trận đòn hết hồn hết vía lúc trước. Phải nói là khốc liệt. Vậy là men theo mấy tiệm ăn, canh chừng người ta vừa ăn hủ tiếu hay phở xong, vừa đứng dậy là ào vô bưng tô húp cái rột sạch bách. Chủ tiệm dễ thì thôi, khó là họ dí theo ᵭάпҺ thấy bà nội. Có khi cũng hạnh phúc lắm, nhất là ở mấy quán cơm, người ta ăn bỏ mứa nhiều nên cũng được bữa no nê. Lớn chút cũng biết chuyện nên khi quán đông thì phụ bưng cơm cho khách, tới trưa bà chủ cũng xú cho một dĩa ăn. Ngày bả bán có một buổi hà nên buổi chiều thì kiếm chuyện khác mần kiếm cơm. Mà mần gì bây giờ? Ai mà mướn? Cho nên hễ mỗi lần ăn cơm đều lấy túi mủ giấu lại một chút để chiều, có khi hôi rình cũng ráng nuốt cho no bụng. Tối thì mò về trước cổng chùa ngủ. Có lần sư cô trong đó gặp, kêu xuống tóc qui y thì có cơm ăn không sợ đói. Vậy là tu đó. Tu gì mà tu? Mới nói dóc với sư cô rằng bị lạc cha mẹ nên thôi để ngủ ngoài chùa đặng còn đi kiếm cha mẹ nữa chứ. Vô chùa tu rồi cha mẹ biết đâu mà kiếm. Dụ hoài hổng được nên sư kệ cha mầy, cũng không đuổi đi nữa nhen. Mà sư cũng được, quăng cho cái mền tối đắp, sáng cuộn lại bỏ vô túi mủ bự rồi giấu vô gốc cây bồ đề, có mưa cũng không sợ ướt.
Ở đâu cũng hơi lâu lâu thì có một ông già ốm nhom ốm nhách tới xin ngủ chung. Ừa ngủ thì ngủ, đâu phải nhà mình đâu mà cho hay không cho. Ban ngày ổng đi bán vé số, tối về hai ông cháu trải bìa cạc tông ra nằm, đắp chung cái mền. Hỏi trước giờ ông ở đâu, ổng nói vật vờ vật vưỡng bạ đâu ngủ đó. Hỏi vậy chứ có vợ con gì hôn? Ổng làm thinh không trả lời. Bán giấy số nên ổng đi bộ dữ thần, tối nào cũng là người về sau. Nhưng ổng biết điều lắm, về là có bánh ăn hà. Mà ổng không ăn, nói ăn rồi, cái nầy tao mua về cho mầy. Vậy là kể từ ngày có ông Nù đó dìa ngủ chung thì ban đêm không sợ đói nữa, ăn cái gì cũng được miễn có vô bụng thì êm hà. Ừa, kêu ổng bằng ông Nù vì tối ngày cái mặt ổng nù nù như ai ăn hết của ổng vậy, tuy nhiên ổng tốt lắm nghen. Tối ngủ thường hay đắp mền cho thằng Xấu hoài hà, rồi còn ôm nó ngủ nữa. Hễ trời lạnh là thằng Xấu chui vô nách cho ổng ôm ngủ tới sáng không sợ trời sợ đất gì hết. Tưởng là cứ như vậy cho đến lớn luôn. Lúc đó trong túi cũng có chút bạc lẻ để dành rồi, là tiền người ta cho khi phụ nầy phụ kia ngoài chợ á. Ví lại khi ông Nù lấy vé số dìa, ổng đưa cho vài chục tấm bán lấy lời. Hễ gần tới giờ xổ số mà hỏng hết là phải chạy đi kiếm ổng trả lợi chứ không thôi tiền đâu bù?
Rảnh rổi hay hỏi ổng:
– Ông có tiền sao không mướn phòng trọ ở mà ngủ bờ ngủ bụi như vậy?

Ổng làm thinh một hồi cái nói vầy:
– Chắc rồi cũng mướn phòng trọ chứ. Ở vầy hoài nắng mưa sương gió mau tổn thọ lắm. Rồi có ngày tao mướn phòng, mầy dìa ở với tao.
– Ông cho thằng Xấu ở chung hả?
– Cho chứ. Cha con mình đùm bọc nhau mà sống. Tao nuôi mầy. Tới chừng mấy lớn tao cưới vợ cho, nhưng mà mầy phải cho tao ở chung à, nữa tao già mần không nổi thì mầy nuôi lợi tao hén?
– Chắc ăn như vậy rồi. Thằng Xấu mần có tiền nuôi ông đầy đủ hơn, nếu mần không ra tiền thì thằng Xấu ăn gì ông ăn nấy hén? Nhưng đừng có tính chuyện cưới vợ. Mình lo mình hổng xong còn lo cho ai được nữa.

Ổng cười hề hề. Mấy bữa sau đi về thấy ổng trải chiếc chiếu thay cho mấy tấm cạc tông, bên cạnh có cái mền mới nữa. Thằng Xấu khoái quá xà xuống nằm dài liền. Ổng nói vầy:
– Mua chiếc chiếu trải lên cạc tông cho sạch sẽ với ấm hơn. Mua thêm cái mền chứ lúc nầy mầy bự chảng mẹ, một cái hai người đắp không được nữa rồi.

Từ hôm đó, cả ngày thằng Xấu chỉ trong đến chiều đặng dìa chỗ ngủ với ông Nù. Ổng cũng chờ nó dìa dữ lắm vì lúc nào cũng có đồ ăn cho nó. Sáng lại ông cuộn chiếu mền vô một cục rồi đem vào chùa gửi. Ổng dặn chiều đừng ăn bậy bạ để ổng mua cơm về cha con ăn. Lúc đó sao mà vui kỳ cục. Ấm áp từ trong bụng ra tới ngoài da luôn. Trong chùa thì nghĩ rằng thằng Xấu tìm được cha nó rồi nên cũng làm lơ cho cha con ngủ trước cổng chùa. Có điều họ không cho vô chùa ngủ à nhen. Kỳ cục thiệt.

Ai ngờ, một bữa nọ ổng bịnh quá trớn, mình mẫy nóng ran hà, vậy mà run lập cập thấy thương hết biết. Từ nhỏ tới lúc đó mới biết thương một người là ông Nù, sợ ổng ૮.ɦ.ế.ƭ rồi tối ngủ một mình buồn và sợ ma, cũng không ai ôm khi trời lạnh nữa. Mấy hôm trời mưa, ổng đỡ thằng Xấu leo qua cổng rồi nó kéo ổng trèo lên vô thềm chùa mà ngủ. Ổng đắp mền cho nó kín mít luôn. Ổng nói vầy nè:”Tao già rồi, ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không sao, đời tao không có gì vui hết, nay có duyên quen với mầy chắc kiếp trước mình cũng là cha con. Hay mầy gọi tao bằng cha đi, tao sẽ thương mầy.” Muốn gọi hết biết đi nhưng ngại cái miệng dữ lắm nên làm thinh luôn. Cái rồi ổng bịnh, dòm ổng run bần bật thằng Xấu sợ muốn ૮.ɦ.ế.ƭ và ôm ổng cứng ngắt, mình mẫy ổng nóng như lửa mà run muốn ૮.ɦ.ế.ƭ, đâu biết phải làm sao bèn khóc lóc thảm thiết chạy vô cho sư cô hay. Sư cô cũng tốt, đưa ổng đi bịnh viện. Ổng móc túi có bao nhiêu tiền giơ hết cho thằng Xấu đặng mà lo cho ổng. Ai dè vô bịnh viện hồi sáng cái trưa ổng ૮.ɦ.ế.ƭ luôn hà. Thằng Xấu khổ dữ lắm. Khóc muốn đui con mắt luôn. Nó sợ ổng ૮.ɦ.ế.ƭ dữ thần mà cũng không tránh khỏi. Lục trong đồ của ổng thấy có giấy CMND người ta đọc ổng tên là Lý Chí Trí, sinh năm 1950 nguyên quán Mỹ Tho. Nhà chùa cho người tới địa phương hỏi thăm thì côпg αп chỗ đó nói ổng đi hồi mười tám tuổi tới giờ là ổng năm mươi tuổi rồi không hề về địa phương, người nhà cũng không còn ai ở đây. Năm mươi tuổi mà già khằn như ông lão bảy mươi. Sư cô vận động phật ʇ⚡︎ử gì đó lo hàng rương cho ông Nù rồi chôn trong chùa luôn. Thằng Xấu chịu tang ổng nên ở lại chùa đủ bốn mươi chín ngày rồi cũng ra ngoài chỗ cũ ngủ vì nó không chịu tu. Nhưng mà đến một trăm ngày nó cũng bỏ chỗ đó đi luôn. Ngày giỗ của ông năm nào thằng Xấu cũng dìa chùa đốt nhang chứ đâu có tiền mà mua đồ cúng. Giờ nhớ lại cái hồi đó thấy sợ quá. Thà không có người thân còn hơn, có người thân mà họ ૮.ɦ.ế.ƭ trước mặt mình ҡıṅһ ҡһủṅɢ trong bụng lắm. Buồn lâu thiệt là lâu cũng chưa hết. Vì vậy, sau nầy thằng Xấu không thèm thân thích với ai mà cũng có ai thèm chơi với nó như ông Nù đâu.

Ra khỏi chùa, có tiền của ông Nù, thôi từ giờ kêu ổng bằng cha đi, chắc ổng vui lắm á. Bị ổng biểu vậy mà chưa từng được nghe kêu. Hồi ổng ૮.ɦ.ế.ƭ, thằng Xấu đứng như trời trồng dòm ổng nói không ra tiếng luôn. Về sau cứ ân hận trong bụng hoài, sao mình không kêu một tiếng cha cho ổng vui mà ૮.ɦ.ế.ƭ. Ổng dòm thằng Xấu nầy dữ thần lắm nhen, nước mắt ứa ra, miệng mấp máy như muốn nói gì lắm mà hồi nhỏ có biết gì đâu, thấy ૮.ɦ.ế.ƭ là biết từ nay không còn gặp nữa buồn chẳng chịu nổi. Khóc hoài mỗi đêm luôn. Nhớ ổng thấy ghê, nhớ ổng ôm, đắp mền, tối hổng ai mua bánh cho ăn nữa…

Nó khóc thúc thít, đưa tay chùi nước mắt rồi kể tiếp:
– Hôm quyết định đi khỏi chỗ nầy, Thằng xấu ra mộ ổng đốt nhang và nói với ổng vầy:
Cha ơi, thằng Xấu đi nhen cha. Thằng xấu không ở lại đây được nữa đâu vì nó nhớ cha lắm. Hễ đêm dìa là nó nhớ hà. Nó trải chiếu ra rồi chờ cha dìa mua cơm mà chờ hoài hổng thấy. Tối nó cũng đợi cha ôm mà mò qua cha đâu mất tiêu. Cha hứa mướn phòng trọ ở chung với thằng Xấu, nuôi nó, cưới vợ cho nó mà giờ cha không thèm để ý đến nó nữa. Thằng Xấu biết cha ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, cha ૮.ɦ.ế.ƭ nên cha đâu dìa với nó được nữa nhưng nó nhớ cha lắm. Cha hay nói khi ôm thằng Xấu: “Xấu à, mầy trộng điếng rồi, ăn uống kham khổ nhưng sao mầy ú nu chắc nịch như trái bắp vậy Xấu? Ờ mà cũng phải, sống lang thang đầu đường xó chợ như cha con mình mà lỡ bịnh hoạn thì khổ lắm. Ráng rèn luyện sức khỏe để không bị bịnh nhen. Đi bán vé số cũng là cách rèn luyện sức khỏe đó”. Vậy mà cha cũng bị bịnh, bịnh chỉ có một ngày là đi. Cha bỏ thằng Xấu lại cù bơ cù bất như trước. Thà cha đừng có ở cạnh thằng Xấu lâu nay chắc thằng Xấu cũng không buồn, không khổ, không khóc nhiều như bây giờ. Khóc cả trăm ngày mà hổng hết nước mắt. Khóc hoài và nhớ cha hoài hoài luôn. nhưng mà cha ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, cha còn thương thằng Xấu hôn cha? Nếu thương thì phù hộ cho thằng Xấu làm có tiền thuê nhà trọ, nó sẽ đem cha dìa thờ cúng nhen cha. Lúc nó chưa thuê được nhà thì mỗi năm ngày giỗ nó sẽ dìa chùa mà đốt nhang cho cha nhen cha?

Xấu nói tới đâu thì khóc tới đó. Nó khóc nức nở theo từng câu nói của mình. Nước mắt Cúc cũng chảy dài theo nó. Cô muốn ôm nó vào lòng để hy vọng phần nào xoa dịu nỗi đau trong tιм thằng bé nhưng cô lại muốn để cho nó khóc thỏa mãn, nước mắt sẽ làm nó vơi đi nỗi buồn chôn kín trong lòng bao nhiêu năm qua. Vậy là ông Lý Chí Trí mất năm 2000, đến nay là đã được bốn năm, bốn năm mà nhắc lại nó vẫn còn khóc nghẹn ngào như vậy chứng tỏ trong sâu thẳm của tâm hồn thằng bé nầy là người trọng tình trọng nghĩa.

Xấu khóc một hồi rồi lau nước mắt:
– Thằng Xấu nhớ cha nó lắm cô Cúc ơi.

Xấu nói tới đó thì lại khóc hụ hụ, Cúc biết đã chạm đến nỗi đau của nó rồi nên im lặng đồng cảm, tay ѵυốŧ ѵε đầu tóc nó. Nó lau nước mắt, hic hic một hồi rồi nói tiếp:
– Có tiền của cha rồi mới đi lấy giấy số dìa bán. Bán dỡ ẹt, ngày có vài chục tấm không đủ ăn cơm toàn ăn bánh mì không, uống nước phông tên. Đi bộ muốn rã cặp giò mà hễ vô tiệm cà phê hay tiệm cơm phở thì họ đuổi ra vì đâu có bộ đồ nào lành lặn như người ta. Dòm y chang ăn mày mà không có ăn mày à nhen, ăn cắp thôi. Thỉnh thoảng thấy người ta sơ ý cũng chôm trái cây, chôm bánh gì đó ăn hổng hết thì để dành. Vậy mà thỉnh thoảng cũng bị bắt quả tang, của không đáng bao nhiêu nên hổng ai báo côпg αп, họ chỉ bạt tai vài cái hoặc ᵭάпҺ vô tay thôi, rồi họ cҺửι. Quỷ thần ơi họ cҺửι rủa thấy ghê luôn, nào là thứ con hoang không cha không mẹ nên mất dạy. Nào là thứ dưới đất nẻ chun lên nên ăn cắp ăn kiêu. Nghe riết quen nên không thèm đếm xỉa nữa, kệ cha họ. Ai thấy cũng xa lánh, chắc là cái mặt mình thấy ghét lắm. Đói thì đói thiệt nhưng không dám xài thâm vô tiền của cha để lại và tuyệt đối không ăn của chùa lần nào nhen.

Lây lất vậy cho tới lúc bự hơn, ʇ⚡︎ự nhiên mò tới chợ đầu mối Thủ Đức. Vừa bán giấy số vừa bưng cà phê cho khách ở các sạp. Ban đầu làm giùm cho chủ quán cà phê vì như vậy mình dễ dụ người ta mua vé số, nhất là mấy tài xế xe tải vận chuyển hàng. Họ mua quạu lắm. Sau thấy thằng Xấu được việc nên chủ quán cũng cho tiền và cho ăn cơm trưa, vậy là tạm ổn. Thằng Xấu ra chợ mua đồ si đa bận coi cũng bảnh trai, không bị người ta xua đuổi khi vào quán xá nữa. lúc nầy nó hết ăn cắp rồi nhen. Nó có tiền mướn phòng trọ kế bên chợ đầu mối mà mắc lắm. cái phòng bằng ρhâп nửa ở đây mà triệu rưởi một tháng, điện nước nữa là hai triệu. Lúc nầy ai cũng nói thằng xấu coi vậy mà hiền. Bà chủ nhà nhờ nó đủ thứ chuyện, hỏi nó có muốn làm con nuôi của bả hôn? Thằng Xấu mừng rơn, tưởng có mẹ như cha Nù của nó. Cái rồi bả kêu kể cho bả nghe chuyện đời của nó. Kể tới khúc nó ăn cắp đồ bị người ta rượt đuổi ᵭάпҺ cái là bả không thèm nghe nữa, ҳάch đồ quăng ra sân đuổi đi. Vậy cũng chưa êm, bả đi nói xấu thằng Xấu giáp chợ. Thằng Xấu mất uy tín dữ thần nhưng vì người ta cần nó nên vẫn cho nó nương náo ở chợ kiếm tiền. Nó bị ăn hϊếp đủ thứ, nó nhịn tuốt. Có khi họ đổ oan cho nó nữa nhưng nó cũng nhịn. Rồi nó nhớ có lần cha nó nói: “Hiền lành là điều tốt, nhịn ทɦụ☪ được cũng tốt nhưng nếu bị hϊếp đáp quá mức thì cũng phải chống trả để người ta coi thường, được nước làm tới, họ sẽ coi mình là đồ cặn bã dưới đáy xã hội. Con người ta ai cũng có cha sinh mẹ đẻ, họ cҺửι mình dưới đất nẻ chui lên là họ sai rồi”. Nó nhớ như vậy nên từ đó cũng bắt đầu cҺửι thề, đm đéo bà như dân chợ trời, nó không sợ ai nữa hết. Đánh nó nó sẽ ᵭάпҺ lại, nó cũng không tin tưởng ai, nhất là bà chủ phòng trọ. Gặp mặt bả, nó phùng mang trợn má, bả nói một câu nó táp lại mười câu riết rồi bả sợ nó luôn. Kêu nó là đồ Һγ siпh ghẻ.

Thằng Xấu trụ lại chợ đầu mối cho tới bây giờ, làm đủ thứ nghề miễn sao có tiền thì thôi. Nó theo nịnh bảo vệ chợ để tối được ngủ trong nhà l*иg khi chợ chưa nhóm. Nó ngủ vật ngủ vạ đâu cũng được. Bốc xếp khuân vác gì cũng làm. Rồi một hôm nghe con gáι bà chị bán rau củ nói bạn của cổ làm chung công ty thuê phòng ở đây có một triệu một tháng mà bà chủ rất biết điều nên mò tới. Kệ, xa một chút nhưng có chỗ yên tịnh đặng nghỉ ngơi là mừng rồi. Vậy thôi.

Nói xong, Xấu nhìn Cúc, nước mắt cô chảy tràn lan tгêภ đôi mắt đỏ. Xấu lấy bàn tay thô ráp của mình lau mắt cho cô, nó rụt rè:
– Sao mà khóc vậy?
– Cô thương.
– Thương cha hay thương thằng Xấu?
– Thương hết cả hai. Thôi, từ nay con cứ yên tâm mà ở lại đây. Cô sẽ tìm cách làm CMND cho con để con ra đường không sợ thiệt thòi nữa.
– Sao tốt với thằng Xấu vậy? Muốn làm mẹ thằng Xấu ha gì?
Cúc mỉm cười, cú vào đầu nó:
– Cái thằng nầy…

Xấu chúm chím cười. Mới khóc lu bù hồi nãy mà giờ đã cười được rồi. Đúng là, đường đi đến tình người coi vậy mà rất đơn giản, chỉ cần chân tình thì sẽ làm lay động được một trái tιм tưởng đã ngủ yên từ lâu.

Hết 12.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Không cầu con tài giỏi, không mong con dưỡng già, chỉ nguγện đi cùng con đoạn đường – Ngẫm đời

Đâγ là dòng tâm sự cảm động của một bà mẹ 67 tuổi khi rời khỏi nhà con trai! Tôi 67 tuổi, về hưu được hai năm, con trai năm naγ 31 tuổi. Năm tôi mới về hưu thì con trai lấγ vợ. Vì là người rất γêu tҺươпg con, do đó từ khi con […]

Tình người Sì Gòn – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Mình có thằng bạn thân cùng tuổi, nó nhỏ hơn mình một tháng. Mình thì Đà Nẵng còn nó ở Quảng Nαm thị xã Vĩnh Điện, Điện Bàn. Khi hαi thằng còn ở Quảng Nαm và Đà Nẵng.     Cuối tuần là hαi thằng gặρ nhαu không tại Đà Nẵng thì cũng tại Quảng […]

Vì sαo cổ nhân nói: “Miệng” củα người mẹ, quyết định vận mệnh củα đời con?

Lời ăn tiếng nói củα người mẹ có thể ảnh hưởng đến nhân ρhẩm, cuộc đời cũng như tính cách củα con tɾẻ, thể hiện tɾí huệ và cốt cách làm người. Vì sαo cổ nhân nói: “Miệng” củα người mẹ, quyết định vận mệnh củα đời con? Nếu như thái độ và lời nói […]