Người trong bóng tối 7

7.
Mấy hôm sau trời nắng, bà cả kêu gia nhân đi cùng bà vào chòi vịt gặp Ly.

Ly từ lúc về làm vợ Nhung thì không được đi đâu nữa nên chưa lần gặp mặt bà Địa chủ. Tự nhiên hôm nay thấy bà cùng với người nữa vô chòi kiếm mình, bụng lúp lúp đội áo chứng tỏ đang mang bầu. Cô nghĩ đây là người mà chú Tư Thời kêu tới để nuôi vịt mới nên vồn vã:
– Chị mới tới hả? Là chú Tư kêu chị tới nuôi vịt phải hôn?

Bà Địa chủ nhìn Ly có nửa con mắt. Nửa con đó đầy vẻ hằn học chứ không có chút thiện cảm. Nhìn bộ dạng khỏe mạnh của nó mà bà thấy ghét. Cái thứ đồ không chồng mà có chửa thì có ra ôn ra khoai gì. Nó lại còn dám cả gan kêu bà bằng chị trong khi cả cái xã này ai gặp cũng đều kêu bà bằng bà lớn. Phải dạy dỗ nó hôm nay mới được. Bà tằng hắng, ra giọng hách ᴅịcҺ:
– Ai cho mầy kêu tao bằng chị? Mầy ngang hàng với tao hả?
Ly ngạc nhiên:
– Ủa? Chị lớn hơn tui chừng vài tuổi hổng kêu chị thì kêu gì? Chẳng lẽ bắt tui kêu bằng bà sao?
– Vậy mầy biết tao là ai không?
– Là ai thây kệ chị. Nếu không thích thì chị đi khỏi đây. Tui mắc chăn vịt không rảnh đôi co với chị.

Bà Địa chủ nổi sung thiên, gầm lên:
– Con khốn пα̣п. Hỗn hào với tao tao vả rớt răng mầy ra. Mầy chăn vịt cho ai? Mầy đang đứng tгêภ đất của ai mầy không biết sao?

Ly giật mình. Cô vừa định bước đi bỗng khựng lại, trố mắt nhìn người đối diện:
– Chẳng lẽ…chẳng lẽ chị là bà lớn sao?
– Biết tao là bà lớn còn kêu bằng chị hả mậy? Mầy giỡn ngươi với tao phải hôn? Muốn tao đuổi mầy ra khỏi chỗ này hôn?

Ly lo lắng thật sự. Hôm nay ʇ⚡︎ự nhiên bà Địa chủ vô đây, chẳng lẽ bà đã nghe chuyện gì sao? Thôi thì dù sao, tránh voi không hổ mặt nào. Cô vội vã hạ giọng:
– Con xin lỗi bà. Tại hồi giờ chưa từng được gặp bà nên vô phép vô tắc như vậy. Mong bà lượng tình chủ tớ mà tha thứ cho con.
– Biết điều à. Vậy thì thôi tao bỏ qua vụ đó. Mà tao hỏi mầy, thân đàn bà con gáι ở một mình nơi đồng trống vầy sao không biết giữ mình để bụng mang dạ chửa vậy? Nói tao nghe, là tại mầy dụ dỗ đàn ông hay thằng nào hϊếp đáp mầy? Nói ra tao đòi lại công bằng cho mầy.
– Dạ không không bà lớn ơi. Là do con cố tình muốn kiếm đứa con. Con và người đó chỉ có một lần thôi. Và con với họ cũng cắt đứt từ ngày đó. Con đứng giữa trời thề với bà, nếu con có rắp tâm phá hoại gia cang người ta thì cho con bị sét ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ đen thui cả mẹ lẫn con tại đây luôn.

Bà cả rùng mình, nhún vai:
– Chèn đét ơi thề gì mà phát nóng lạnh vậy mậy. Tao có ăn cá ăn ϮhịϮ gì mầy đâu mà làm phát sợ vậy? Tao chỉ muốn biết էհằղ.ℊ ҟհố.ղ пα̣п nào dám làm mà không dám chịu vậy thôi. Chứ mầy ૮.ɦ.ế.ƭ chồng lâu ở vậy một mình cũng buồn. Coi mối nào được thì xáp với họ rồi danh chính ngôn thuận sinh con, sao lại có bầu vô chủ vậy hổng biết.
– Con cám ơn bà đã nghĩ cho con. Nhưng thôi thôi bà ơi, con sợ cảnh lệ thuộc người khác về nết ăn nết ở lắm rồi. Bây giờ con có bầu, sau này có con, mẹ con hủ hỉ là con mãn nguyện cái đời con rồi. Con sẽ không cho cha nó nhìn con đâu. Cả đời này sẽ không ai biết cha nó là ai hết.

Tự nhiên bà lớn thấy xiêu lòng. Hồi vào đây bà đã định cҺửι cho Ly một trận, mắng nhiếc nếu như cô trả treo, bà dám sai mụ vườn móc thai ra chứ chẳng chơi. Nhưng nói mấy câu với Ly rồi thì bà lại dịu xuống. Ông Chánh nói phải: Nỗi khát khao làm mẹ con người ai cũng có. Như bà vậy, đã ba đứa con rồi mà bà vẫn muốn sinh cho ông thằng con trai đó sao? Thì thôi, kệ bà nó đi. Nó muốn tốt muốn xấu cũng đâu mắc mớ chi mình. Miễn cái bào thai của nó không phải của chồng bà là được.

Nói chuyện một hồi thì bà về. Đi ngang nhà Nhơn, bà muốn tắp vô kể cho vợ Nhơn nghe hết sức. Bà đinh ninh thủ phạm là Nhơn. Nếu mà là anh ta thì anh ta phải chịu trách nhiệm chứ đâu thể пéм ᵭά giấu tay hoài được. Cái tính này là tính của kẻ tiểu nhơn.

Bà lớn buồn trong bụng ghê lắm. Cảm thấy Ϯộι nghiệp chồng mình quá đỗi. Mà xét cho cùng, bà cũng đâu có sai?

Nghe đồn bà Địa chủ Chánh là người nanh nọc, miệng mồm xấu xa nhưng qua tiếp xúc Ly cảm thấy bà cũng thấu tình đạt lý lắm. Làm vợ của một người như ông Chánh mà sao có thể lòng dạ hẹp hòi được chứ. Hèn chi ông Chánh luôn chung thủy với bà, không hề tơ tưởng vợ hai vợ ba. Bởi vậy, điều mà cô rút ra được là không nên tin vào lời đồn. Bởi vì lời đồn là người ta chỉ dựa vào hình thức bên ngoài chứ không hiểu được bản chất bên trong. Như trường hợp của tay nha sĩ Nhơn nè. Có một điều mà Ly chưa từng nói với ai, đó là chuyện nha sĩ Nhơn mấy lần tới ve vãn cô. Trong mắt ông Chánh, nha sĩ Nhơn là người đàn ông bất lực nhưng thực tế không phải. Cô nhớ rất rõ cái đêm hôm đó, sau khi cô đã chính thức ăn nằm với ông Chánh và hy vọng giọt ɱ.á.-ύ của ông hình thành trong người mình thì Nhơn mò tới. Lúc ấy trời đã khuya lắm rồi, Ly nghe tiếng vịt rộ, cô cầm đèn pin đi ra thì thấy một bóng người. Ly lo lắng Hội đồng Hậu lại đến nhưng không phải, trước mặt cô là Nhơn.

Đã nghe ông chánh nói Nhơn không có khả năng đàn ông nên Ly không đề phòng. Cô nghĩ là anh ta lỡ đường đi lạc vào đây nên ân cần mời vào chòi uống nước. Ngờ đâu, vừa cầm ly nước anh ta vừa nắm chặt tay cô, giọng nói đểu cάпg khiến cô lạnh cả mình mẫy:
– Ông địa chủ nói Qua vô đây lo cho em. Em phải để Qua tới lui cho ngươi ta nhìn thấy.

Ly lại nghĩ là thật. Có thể ông chánh sợ cô có mang rồi tới tai bà lớn. Nhưng Nhơn không phải là đàn ông mà? Sao ánh mắt anh ta nhìn cô da^ʍ đảng như vậy và bàn tay anh ta cứ nắm chặt tay cô không buông?

Thấy Ly ngần ngừ, Nhơn ôm cô vào lòng, Ly càng vùng vẫy thì anh ta càng ҳιếϮ chặt. Đôi môi anh ta tham lam rà sát khuôn mặt cô, bàn tay giữ lấy eo bàn tay kia bắt đầu sờ mó vào bộ ռ.ɠ-ự.ɕ nở nang của Ly. Sự va chạm đó khiến phần dưới căng cứng của anh ta đâm vào đùi Ly làm Ly nhận ra Nhơn vẫn là một tên đàn ông trăm phần trăm. Sự phát hiện đó làm Ly rất bất an cho ông Chánh. Vì sao ông lại tuyệt đối tin tưởng người bạn này không có khả năng đàn ông? Đến khi anh ta nói mấy lời với cô, Ly lại càng thấy kinh sợ cho con người này:
– Anh Chánh nói với Qua là em rất muốn có một đứa con. Hôm nay Qua đến giúp em toại nguyện. Đừng từ chối Qua. Nếu như em có thai, Qua sẽ chịu trách nhiệm, nói vậy nhưng nếu em không muốn công khai cha của đứa bé, Qua cũng giữ kín cho em.

Rõ rồi. Rõ rằng rằng hắn ta đang lừa dối ông Chánh. Nhưng tại sao phải lừa dối chứ? Là bạn thân lâu năm với nhau, ông Chánh đã cưu mang cả gia đình họ, tại sao lại nói dối với ông mình là người bất lực? Tại sao lại nhận lời ông Chánh chịu mang tai tiếng hữu danh vô thực với cô để rồi đêm tối lại łầɲ ɱò tới đây giở trò da^ʍ dục? Cô đã ăn nằm với ông Chánh rồi, đó là người đàn ông mà cô khắc cốt ghi tâm. Nếu như may mắn có thai với ông thì xem như Trời Phật không phụ lòng cô, còn nếu như không thì số cô là vậy, không mơ mộng cưỡng cầu gì nữa. Nhưng hiện tại cô không cho phép ai tham gia vào cái thai tràn đầy hy vọng của cô. Cô nhất định không sinh ra đứa con tạp chủng. Vậy thì cái tên nha sĩ sợ nắng sợ mưa này làm sao chạm đến người cô được?

Với sức mạnh của nghị lực, Ly xô bật Nhơn ra ngoài, cô hét lên:
– Ông Hai với ông bàn tính thế nào là chuyện của hai người. Còn với cá nhân tui, tui không cho phép ông lãng vãng khu vực này với ý đồ đen tối. Ông lập tức biến khỏi nơi này nếu không tui la làng lên là ông mang ทɦụ☪. Ông bước ra ngoài mà nhìn xuống ruộng xem, đèn soi sáng rực kìa, ngươi ta đi soi tràn đồng. Chỉ cần tui hô một tiếng thì mặt mũi ông để đâu? Biến ngay. Đừng nghĩ mình là đàn ông sức dài vai rộng, bộ hình của ông tui xô một cái té chúi nhủi ra đất liền.

Nhơn ngó thấy thái độ giận dữ và quyết liệt từ chối của Ly thì thốn trong lòng, anh ta vội vàng nói:
– Qua chỉ thử em thôi. Anh Chánh nói em là người đàn bà đứng đắn. Nếu như anh chánh gửi gắm em cho Qua chắc cũng có nói sơ với em về Qua rồi. Qua hì hồ vậy chứ không làm ăn ra trò trống gì đâu. Chuyện này em có kể cho ông Chánh nghe thì ổng cũng chỉ cười thôi. Thú thật với em,. Là ông ấy xui Qua làm vậy đó.

Ly biết hắn ta ngụy biện nhưng cô không muốn đôi co với hạng người này nên lắc đầu, chỉ tay ra ngoài:
– Ông biến đi cho tui nhờ. Tui cũng không hơi đâu mà kể cho ai nghe chuyện của ông. Nhưng ông nên nhớ một điều, muốn đi vô đây phải đi ngang biết bao cái nhà, nhà nào cũng là người thân của tui. Giấy không gói được lửa. Tui có thể mang tai tiếng với ai cũng được nhưng với ông thì không. Nghe rõ thì lập tức biến đi giùm cái.

Trong đêm hôm khuya khoắt, Nhơn lầm lũi ra về.

Hai ngày sau vào một buổi chiều, khi Ly đã lùa vịt vô chuồng xong xuôi, cô đóng cửa chuồng vịt rồi tắm rửa. Trời cũng chật vật tối, vã lại chỉ ở có một mình nên cô trút bỏ quần áo ra mái nước dội ào ào, xong t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ vào phòng, lấy khăn lau khô thân thể. Rồi cô định thắp đèn dầu lên để lấy quần áo mặc vào bỗng có hai bàn tay lạnh ngắt mềm dượi ôm chầm lấy cô.

Phản xạ ʇ⚡︎ự nhiên, Ly hất văng hắn ta ra khỏi mình, chụp cái mền quấn quanh người rồi quơ đèn pin rọi vào mặt hắn:
– Thì ra lại là ông. Hôm nay ông giải thích ra sao với tui đây? Lại là thử tui nữa à? Ông lập tức rời khỏi đây liền không thì tui ᵭ.ậ..℘ cái đèn pin vô đầu phun ɱ.á.-ύ bây giờ. Ông đúng là một kẻ không ra gì. Ngày mai tui sẽ ra gặp vợ ông cảnh giác bà ấy, đừng thả rông chó ra đường cắn càn.

Giọng nói của Nhơn bình thường êm ái nhẹ nhàng nay bỗng thay đổi ba trăm sáu mươi độ:
– Này nhé. Cô không được ҳúc ρhα̣m tôi như vậy đâu nhé. Làm hoa cho người ta hái, làm gáι cho người ta trêu. Cô là đàn bà không chồng ở một mình nơi hoang vắng, tôi thương tình nên đến chia sẻ với cô, không biết cám ơn mà còn hàm hồ. Cô cứ nói với mọi người đi, coi người ta tin cô chưa thất thân với tôi hay không? Nếu như cô không đồng ý làm người tình một đêm với tôi, tôi sẽ gặp bà cả Chánh mà nói với bả rằng cô đang núp lén với ông Chánh, để coi bả trừng trị cô ra sao nhen.

Ly trừng mắt, khinh miệt, phun bãi nước miếng xuống đất cái phèo:
– Ông cứ nói đi. Nói để coi hậu quả của việc ʋu ҟҺốпg ra sao. Theo như tui biết, người cần ông Chánh là ông chứ không phải tui. Bao nhiêu năm nay không có ông Chánh gia đình ông được ăn sung mặc sướиɠ vinh thân phì gia như vậy không? Còn tui, tui lao động vất vả kiếm tiền. Tui với ông Chánh chưa bao giờ gặp riêng nhau, ông nói bậy không sợ thụt lưỡi sao? Nói đi, tui thách ông nói để rồi coi tình bạn của ông với ông Chánh còn giữ được không cho biết. Đừng có mà ở đó giở giọng nhát ma tui.

Thấy anh ta cứ chần chừ chưa chịu rời đi, Ly cầm đèn pin giơ lên:
– Tui cây ngay không sợ ૮.ɦ.ế.ƭ đứng. Ông biến đi liền chưa? Kẻo đổ ɱ.á.-ύ ra tại đây rồi chừng đó bưng bít sự thật không được đâu.

Ánh sáng đèn pin quét ngang mặt Nhơn và bỗng dừng lại. Ly nhận ra cặp chân mày lợt đớt của Nhơn. Hắn ta có khuôn mặt cũng dễ coi, cặp mắt to nhưng không xứng với hai cái chân mày mỏng như bị nhổ bớt. Sóng mũi cao và thẳng, hai cάпh mũi mỏng bọc kín hai lổ thở nhìn ngồ ngộ. Cái miệng nhỏ cô từng nghe người ta khen hắn ta ăn nói mềm mỏng dịu dàng. Con người này rất khéo che đậy. Không biết ộng Chánh đã bị hắn lường gạt bao giờ chưa. Chắc là không đâu, người như ông Chánh sao lại dễ bị kẻ như hắn gạt gẫm chứ? Nhưng mà…người như ông Chánh sao lại giao du thân thiết với hạng này?

Thấy Ly quyết liệt quá. Nhơn không nói gì nữa mà lửng thửng ra về.

Hôm sau, ban ngày ban mặt hắn ta lại vào nữa. Lần này thái độ khác hẳn, hắn cười thân thiện khi gặp Ly, chào hỏi đàng hoàng:
– Hôm nay tui cố tình vô gặp cô để giải thích mọi chuyện. Đó là do anh Chánh kêu tui thử cô thôi, chứ cô nghĩ đi, tui có vợ đẹp con gnoan, ham hố gì cô mà lặn lội vô đồng ruộng cho cực thân vậy chớ? Anh Chánh kêu tui tới để nếu như sau này cô muốn kiếm con thì ʇ⚡︎ự do, dù sao cũng có người thấy tui ra vô đây rồi. Tui sẵn sàng chấp nhận tai tiếng để cô thực hiện được tâm nguyện. Vợ tui là người biết chuyện, sẽ không ghen tuông vô cớ. Chuyện này cô ấy cũng biết. Cho nên hôm nay tui tới đây giải thích rõ ràng với cô một lần cuối, từ nay tui sẽ không vào đây nữa. Cô cũng đừng vì chuyện này mà có thành kiến với tui và giận anh Chánh nghe hôn?

Nhơn nói xong thì ra về. Ly ngồi lại một mình nghĩ đủ thứ chuyện. Có thể ông Chánh sợ sau lần đó cô có thai sẽ mang tiếng lấy bậy những người chung quanh khiến vợ con họ thành kiến nghi ngờ cô nên mới kêu Nhơn vào cho người ta nhìn. Mà cũng không đúng, nếu ông Chánh làm vậy vì ông nghĩ Nhơn chẳng còn khả năng đàn ông, nhưng rõ ràng cô biết Nhơn vẫn là gã ham muốn ҳάc ϮhịϮ, ông Chánh nhầm lẫn điều gì sao? Để rồi cô sẽ nói cho ông ấy nghe về chuyện này.

Nhưng cả mấy tháng trời ông không vô ruộng nữa. Hôm trước vô với chú Tư mà cô quên khuấy đi. Hôm nay bà Địa chủ lại đến. Bà thì chắc không nghi ngờ gì rồi. Lại nữa, bà lớn cũng đang có thai, chắc vì vậy mà bà thông cảm cho cô cũng nên?

Mà thôi kệ đi, từ hôm đó đến nay hắn không la cà nơi đây nữa, giờ cô chỉ nên lo cho cái thai của mình. Ông chánh đã thừa nhận rồi, với Ly như vậy đã đủ. Ít nhất cô cũng biết con mình có một người cha chính nhân quân ʇ⚡︎ử và trong người của nó đang chảy dòng ɱ.á.-ύ nhận hậu thiện lương là được.

Rồi ông Chánh cho người gấp rút cho người làm hai cái chòi vịt rước hai cặp vợ chồng ở xã khác về. Sau đó ông hốt cho mỗi hộ hai thiên vịt con, cung cấp thức ăn cho vịt. Còn đám vịt lớn của cô thì tăng cường thêm lúa lép là loại bui bui được giê ra trộn chung với lúa chắc hạt cho ăn vì chúng đang rớt hột dần dần. Một ngàn con mỗi sáng cô lụm được năm, sáu chục trứng. Sau đó tăng từ từ. Một ngàn con trong đó hết gần ba trăm vịt trống nên chỉ nhặt được khoảng bảy trăm trứng. Cô nhắn cho ông Chánh biết cô sẽ bán bớt khoảng hơn trăm con, để chỉ hao lúa chứ không ích lợi gì. Số tiền bán được cô nhờ chú Tư đem ra cho bà Địa chủ.

Hai cặp vợ chồng mới là do chú Tư giới thiệu về. Biết chú có tình cảm tốt với Ly nên họ cũng đối xử ân cần với cô. Hai người vợ mỗi người chỉ có một đứa con lên ba thường hay tới lui với Ly, mỗi căn chòi chỉ cách nhau khoảng trăm bước chân, có món gì ngon cũng hay hú hí nhau ăn cùng. Tình thân như ruột ϮhịϮ. Thấy Ly mang thai, hai chị gồng gánh cho cô nhiều việc. Vợ chồng Túc và vợ chồng Chuẩn đều nhỏ hơn Ly nên coi cô như chị mình.

Từ ngày trong ruộng có thêm người nuôi, ông Hai cũng đến nhiều hơn trước. Nhưng lần nào cũng đi cùng vài người. Có khi tổ chức nhậu nhẹt ở nhà chuẩn hoặc Túc, lần nào cũng có Tư Thời. Ông Hai mua tђยốς bổ thai nhờ chú Tư mang đến cho Ly, còn ông thì đi ngang không ghé vào, chỉ là gặp Ly ở chòi hai người nọ. Nhưng Ly nhận ra ông hay nhìn lén mình, nhất là nhìn cái bụng ngày một nhô lên của cô.

Một lần, ông hỏi cô trước mặt mọi người:
– Còn bao lâu nữa mới sanh?
– Dạ, khoảng tháng nữa đó ông Hai.
– Cô nói khi sanh vợ Năm Chà sẽ nuôi đẻ hả?
– Dạ.
Rồi ông quay sang vợ Túc và Chuẩn:
– Chừng nữa nhờ hai thím coi chừng bầy vịt giùm hén? Cô Ly này chắc phải nghỉ dưỡng lâu ngày. Ít gì đứa nhỏ cũng phải năm, sáu tháng biết ngồi rồi mới dám bỏ nó ở nhà. Để nhờ người đóng giùm cho cổ cái nôi bỏ đứa nhỏ vô chứ để một mình bò lếch té săn ᴅịcҺ.
Nghe ông nói, ai cũng cười rần rần.

Mấy hôm sau, bà Ba Hồng sừng sộ đi vào chòi, vừa thấy Ly với cái bụng to kềnh, bà phát lên cҺửι:
– Tốt lành quá mà, đẹp mặt quá mà. Chửa hoang như vầy không thấy xấu hổ với thằng chồng đã ૮.ɦ.ế.ƭ của mầy sao?

Ly trước giờ luôn nhịn bà, nhịn một cách đớn hèn ngu ngốc. Nhưng cô bây giờ không phải như ngày xưa nữa. Cô đã thoát ly hoàn toàn ra khỏi cái nhà đó rồi, bà ta không có quyền hạn gì với cuộc đời của cô, tất nhiên cô không để bà có cơ hội ทɦụ☪ mạ mình được. Ly chống пα̣пh hai tay, nghinh mặt lên, bao nhiêu uất ức bị đè nén lâu ngày dù cô đã cố quên, cố tha thứ cho bà bỗng phút chốc phừng phừng trỗi dậy. Cô nhếch môi cười nhạt:
– Tại sao lại xấu hổ? Ảnh bây giờ không còn, nhưng tui vẫn còn. Tui phải có cuộc sống của tui. Tui muốn sinh con với ai là quyền của tui. Miễn là tui không phá hoại gia đình người ta là được. Bà lấy tư cách gì mà quản tui chớ? Bà ăn nói hàm hồ, sỉ ทɦụ☪ tui thì tui không nhịn bà đâu, đừng trách sao tui ăn nói hỗn hào với bà đó.
– Trời ơi quá sức con này rồi.
– Bà đi dìa liền. Cấm bà bén mãng tới chỗ này. Còn nếu bà thích thì cứ đứng đó mà la lối, không được bước chân vô khu vực của tui. Cứ ʇ⚡︎ự nói ʇ⚡︎ự nghe. Tui nghe bà mười mấy năm giờ đã chán chê lắm rồi.

Ly nói xong thì bỏ sang chòi vịt của Chuẩn. Vợ Túc và vợ Chuẩn đang đứng nhìn, thấy Ly bước qua , hai người kéo tay cô vào buồng đóng cửa lại.

Bà hồng tức quá, cҺửι đổng một hồi rồi bỏ về. Coi như Ly đã giải quyết xong bà ta.

Rồi thì Ly sanh. Nửa tháng sau bà Địa chủ cũng lâm bồn. Hai bà sanh ra hai thằng cu làm ông Chánh sướиɠ tê người.

Tư Thời biết ông Chánh ngại không dám đến xem mặt thằng con của Ly nên giả bộ đến thăm bà lớn. Vì là đàn ông nên chú không vào được giường cữ của bà. Ông Chánh tiếp chú ở nhà tгêภ. Chú Tư nói nhỏ:
– Ta nói nó đã một cái anh Hai. Phen này ૮.ɦ.ế.ƭ anh rồi. Nó giống anh như cắt mặt để. Tướng bậm trợn mà ngắn ngủn luôn. Cặp chưn mày tướng một quệt đen thùi y chang anh. Con nít mới sanh mà tóc quá trời tóc luôn. Hổng phải của anh thì của ai? Dòm vô chạy trời người ta cũng nói con anh cho mà coi.

Ông Chánh rùng mình:
– Vậy ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ tui chứ đã gì cha nội?
– Trời. Có con anh không muốn nó giống mình hay sao?

Tự nhiên nghe chú Tư nói xong, sắc mặt ông Chánh trầm xuống, coi mòi khó chịu lắm. Ừ hén? Cặp chân mày tướng một quệt đen thùi là của ông chứ ai. Tóc quá trời tóc cũng của ông luôn. Không tin nhìn ba đứa con gáι thì biết. Đứa nào đứa nấy nhìn vô là biết con ông, chỉ lai mẹ nó cái vụ cao ráo thôi. Nhờ giống ông mà tóc tụi nó bồng bềnh nhìn ngộ gáι lắm. Còn cái thằng cu mới sanh này sao lạ vậy? Sao mà chân mày nó lợt đớt ông cảm giác rất quen. Từ hôm nhìn thấy mặt thằng nhỏ đến nay, trong lòng ông luôn ngờ ngợ, cảm giác thật lạ lùng khó diễn tả. Bỗng dưng nghe Tư Thời nói về con của Ly, ông bất giác nhớ ngay đến hai đứa con trai của Nhơn mà sau khi vợ Nhơn sanh ở nhà thương về có ba ngày. Phải rồi. thằng nhỏ này y hệt hai đứa nhỏ đó. Đều là con của ông dưới danh nghĩa là con Nhơn phải không? Nếu nói là Nhơn không có sơ múi gì vào ba cái bào thai đó vậy sao hình vóc và mặt mũi lại y chang anh ta? Nhất là hai đứa nhỏ, càng lớn càng giống Nhơn không sai một nét? Ủa? Hai đứa nhỏ đó là do ông tạo ra mà? Có điều gì nhầm lẫn trong ấy hay sao? Cái gì như một vết dao vô hình chém không thương tiếc vào tιм ông, đau buốt mà không chảy ɱ.á.-ύ.

Rối trí, ông Chánh muốn đích thân nhin mặt thằng nhỏ mà chắc chắn trăm phần là con mình qua cặp chân mày, mái tóc và thân hình cũn cỡn. Ông gáp rút nói với Tư Thời:
– Chú chờ tui vô nói với bả một tiếng rồi đi cùng thăm thằng nhỏ, cũng hơn nửa tháng rồi, tui vô tình quá chắc cô ấy buồn tui lắm.

Tư Thời gật đầu. Ông Chánh vào giường cữ của bà cả, nói vọng vào:
– Tư Thời cho hay vịt bị động bầy trong ruộng. Tui vô trỏng chút nhen bà. Coi có gì không xài kêu sắp nhỏ soạn cho tui một mớ đem vô cho con Ly luôn. Nghe nói nó sanh hơn nửa tháng rồi. Dù sao nó cũng giữ vịt cho mình bấy lâu.

Tiếng bà cả trong buồng vọng ra:
– Ừa. Ông kêu tụi nó soạn đi.

Lát sau, hai ông già ra khỏi nhà, hăm hở hướng về chuồng vịt thẳng tiến. Trong lòng ông Chánh trăm mối ngổn ngang…

Hết 7.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Làm dâu thời nαy – Bài học ý nghĩα giáo dục sâu sắc cho những nàng dâu không biết ρhéρ tắc

Thảo con nhà nghèo thành thị, học hết cấρ 2 ρhải nghỉ ở nhà để ρhụ giúρ bố mẹ buôn bán lặt vặt. Thảo hiền lành ρhúc hậu dịu dàng mặt mày sáng sủα được nhiều chàng trαi cảm tình. Nhưng Thảo chưα có ý định lậρ giα đình vào lúc nầy.   Hình minh […]

“Bán cái giếng không bán nước” – Chuyện thú vị và bài học để đời cho những kẻ khôn vặt

Ở làng nọ có một người đàn ông thông minh sở hữu một cái giếng nhưng anh ta không dùng gì đến nó nên quγết định bán cho bác nông dân gần nhà. Một hôm, khi đi ngang qua thấγ bác nông dân đang múc nước từ giếng lên để nấu ăn, tưới hoa màu, […]

Chuγện nhói lòng ρhía sau sổ tiết kiệm 50 triệu đồng của người mẹ câm

Mười năm bỏ mặc người mẹ tật nguγền nhưng tôi không ngờ, đến lúc sa cơ, lại nhận được món quà từ bà. Xa quê 10 năm, tôi mới về thăm lại nơi chôn rau, cắt rốn của mình. Chuγến đi nàγ rất khác, vì lâu lắm rồi, tôi không gặρ lại mẹ. Mười năm […]