Người trong bóng tối 6

6.
Ông Chánh vẫn ngồi bần thần không cục cựa.Ly đứng dậy mặc quần áo vào. Lúc ấy ông mới sực tỉnh, nhanh chóng hơn Ly, ông mặc rất nhanh đồ rồi kéo tay cô ngồi lại:
– Thôi thì vụ việc cũng dĩ lỡ rồi, miễn em biết Qua không phải là hạng người thừa gió bẻ măng. Nhưng chỉ một lần này thôi. Nếu như em lỡ có mang với Qua thì Qua sẽ chịu trách nhiệm, không để em mang tai tiếng không chồng mà chửa hoang ảnh hưởng con trẻ. Còn nếu như không được gì hết thì em hãy tìm cho mình mối khác, đừng tơ tưởng gì tới Qua nữa là được. Em không sợ bà cả nhưng Qua sợ cho em. Không có giỡn ngươi được với bả đâu.

Ly vuốt ռ.ɠ-ự.ɕ ông, dịu dàng:
– Ông không cần phải chịu trách nhiệm gì hết. Nếu sinh ra mà nó giống ông mới đáng lo, bằng không thì cứ để cho con liệu.

Ông Chánh đứng dậy đi ra ngoài, thấy Tư Thời ngồi xếp bằng tгêภ đệm thì ʇ⚡︎ự nhiên nổi nóng lên, xực liền:
– Chú ở đây cả đêm mà để tui làm chuyện bậy bạ vậy coi được hả chú Tư?

Tư Thời chồm lên kéo tay ông ngồi xuống, vuốt giận:
– Ậy ậy, anh khoan trách tui đã. Công nhận tui có lỗi trong chuyện này. Nhưng thú thiệt với anh là do tui cố ý. Bây giờ nói ra anh có cҺửι cha mắng mẹ tui cũng cam tâm, nhưng là do tui xúi giục tụi nó phục ɾượu anh, tụi nó chỉ biết là làm cho anh gục tại chỗ chứ không nghĩ tới chuyện để anh và con Ly vậy đâu nhen. Sau đó, tụi nó chén thù chén tạc cũng ૮.ɦ.ế.ƭ ngắt hết. Đứa cặp nách mớ ốc rồi dắt díu nhau dìa. Tui cũng sụm bà chè chứ tốt lành gì. Tui bậy ở chỗ đã làm cho anh sa vô chuyện này nhưng tui có mục đích.Trước kiếm cho con Ly đứa con, nếu may mắn là con trai thì anh cũng có người hương hỏa, nếu con gáι nó cũng có con hủ hỉ. Lợi bất cập hại mà anh Hai?
– Lợi bất cập hại con khỉ khô. Bà nhà tui mà hay là cháy luôn cái chuồng vịt chứ ở đó mà tính ngày sanh đẻ.
– Ủa chứ không phải có thằng Nhơn chịu hết rồi ha? Anh đi đâu cũng có tui mà sợ gì chớ?
– Chú пguγ Һιểм ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ. Tui ngán chú tới óc o luôn. Thôi giờ mà còn nói gì nữa. Tới đâu thì tới thôi. Nếu như cô Ly có chửa thì tính tiếp. Thôi giờ dìa dược chưa ông cố nội?
– Khoan. Anh ăn ốc nữa hôn?
– Giờ ăn vàng cũng hổng ham. Dìa chú ơi.
– Mới mưa xong đường trơn lùi coi chừng té đa anh.
– Xời, tui dân ruộng chính hiệu mà chú lo gì hổng biết.

Ông Chánh nhìn qua Ly một cái, ánh mắt có vẻ dịu dàng hơn làm Ly cảm động. Chẳng lẽ…chẳng lẽ mình yêu ông ấy rồi hay sao vậy cà?

Hai ông ạch đụi rồi cũng rời khỏi nơi đó an toàn. Ra tới nhà Năm Chà, thấy anh đang ngồi uống trà một mình, Năm Chà vội lấy ly rót mời hai ông. Ông Chánh hứ một tiếng:
– Đu ngựa, cái thằng Cà thụt này lâm trận bỏ chạy mậy?

Năm Chà cười hề hề:
– Ông với chú Hai gục tại chỗ, bốn đứa con dìa chứ ở lai chỗ đâu nằm? May phước, dìa tới nhà mưa xối xả, ở lại một hồi còn sỉnh dìa trợt té lọi bản họng. Hai ông uống ly trà quạu cho tỉnh táo đi.
Chú Tư cười:
– Đu ngựa, sỉnh ngủ một giấc chẳng biết trời trăng mây nước gì ráo trọi. Tội nghiệp con ly, anh Hai trong mùng, tao ngoài đệm, con nhỏ không có chỗ nằm ngồi nên lể ốc kho khô sả. Ngủ một giấc dậy nghe thơm phức tính kêu nó nấu cơm ăn mà anh Hai hối dìa tiêu, uổng ghê nơi.

Ông Chánh xì trong bụng. Cha nội này tới nay mình mới biết chả sạo bà cố.

Về tới nhà, ʇ⚡︎ự nhiên ông Chánh thấy mình có lỗi với vợ quá. Định bụng hai ngày nữa không đi đâu chỉ ở nhà hủ hỉ với bà. Bước vô, cô Hai Tú Dung đang bưng mấy cái ly vừa rửa xong úp vô khai, ngước lên nhìn cha mình, cười tươi rói:
– Tía có bị mắc mưa hôn?
– Không có. Hồi mưa tía còn nhậu với mấy anh ở chuồng vịt.
– Vậy khi về đường trơn trợt lầy lội dữ hén Tía?
– Ừ. Nhưng tía con là dân ruộng mà, thứ đó có nhầm nhò gì tía. Má con đâu?
– Má con lợi nha sĩ Nhơn coi cái răng rồi.
– Vậy hả? Hai em con đâu?
– Hạnh dạy Lệ học bài ở trỏng á.
– Ừ. Ráng kiềm cặp con Lệ nhen con. Nó ăn nói bỗ bã lắm, con nhà quyền quý mà ăn nói như nó người ta cười cho.
– Lớn lên chút nó ʇ⚡︎ự biết sửa đổi hà Tía ơi.
– Má con cưng nó quá, chuyện gì cũng không la rầy để nó ʇ⚡︎ự tung ʇ⚡︎ự tác quen thói sau này khó dạy. Được như con với Hạnh là Tía an tâm rồi.
– Không có em trai tía buồn hả tía?
– Tiếc chút thôi chứ buồn gì con. Con nào chẳng con, miễn có hiếu là tía mừng rồi. Đâu ai lột da sống đời, quan trọng chi chuyện thừa ʇ⚡︎ự, chuyện hương hỏa chứ.

Ông Hai thở dài. Ông cả thấy ngại miệng với con vì những lời không thật lòng của mình.

Tгêภ đường từ nhà Tư Thời về, ông đã nghĩ: Nếu như Ly có bầu thiệt rồi sao? Và nếu như con của Ly là trai thì ông có làm ngơ với cô ấy được không? Có để giọt ɱ.á.-ύ của mình sống nơi chuồng vịt giữa đồng trống hoang vu mông quạnh? Nhưng đem về được không? Mặc dù ông có cái quyền đó, có quyền năm thê bảy thϊếp nhưng ông cũng đâu nỡ phụ người vợ tào khang của mình?

Buồn tình không biết làm gì, ông lững thững đi ra chuồng ngựa thăm hai con Thần Sầu Quỷ khốc. Hai con ngựa này ông đã lựa chọn dữ thần mới được. Đúng là mỗi con mỗi ᵭộc nhất vô nhị. Con Thần sầu toàn thân màu vàng hực, chỉ có nguyên cái đầu màu trắng tươi. Quỷ Khốc thì ngược lại, toàn thân màu trằng cái đầu lại vàng khè. Hai con này mà đổi đầu cho nhau thì mỗi con chỉ một màu cực đẹp. Bây giờ, đi đâu xa ông hay thắng con Thần sầu, Quỷ khốc chưa có kinh nghiệm đường trường. Nhưng mà khi xe ngựa của ông xuất hiện thì ai ai cũng biết đó là ngựa nhà ông Chánh. Ít hôm nữa ông sẽ đóng chiếc xe song mã hai ngựa kéo, chà chà…hai con này mà ra ngoài tác chiến mấy tay có xe ngựa lác mắt hết trọi, ngưỡng mộ ông cho mà coi.

Nhưng hôm nay ông lo quá. Lo gì cũng không biết. Chuyện này mà vô tay Hội đồng Hậu thì quỡn so, dù sợ vợ có tiếng nhưng nó đem dìa là xong. Ông ôm cổ con Thần sầu, rù rì với nó:
– Chết mẹ tao rồi Thần sầu ơi, chắc tao phải đổi tên con Quỷ khốc là Bạch ҳάc quá. Chứ Khốc liệt gì nữa mà khốc. Chỉ có khóc lóc thôi. Bả mà hay Ϯộι nghiệp cho con người ta. Đâu phải lần này là lần thứ nhứt tao có lỗi với bả, nhưng lần này thì Ϯộι cho cổ lắm. Tao đâu thể làm ngơ được hả mậy? Thú thiệt với mầy, trong bụng tao giờ mâu thuẫn lắm, nửa muốn cổ có bầu nửa muốn không. Tao cũng muốn coi thằng con trai của tao có lùn tè như tao hay không vậy mà. Thôi thì tao cứ nhắm mắt cho qua, tới đâu thì tới chứ biết sao giờ?

Ba tháng trôi qua.

Ba tháng mà ông Chánh không hề tới chuồng vịt. Nói đúng ra, ông cũng ít khi vào ruộng như mọi khi. Nhưng Tư Thời có đến nhà ông uống trà và nói chuyện vu vơ khi có mặt bà cả mấy ngày trước. Đến lúc ra về, ông Chánh tiễn chú thì chú níu tay ông nói nhỏ:
– Con Ly có chửa rồi.

Ông Chánh nghe lỗ tai mình kêu rắc rắc nhưng trong bụng mừng rơn. Trời. Thì ra mình cũng nhạy con dữ ta? Ông nói với chú Tư, ngày mai ông sẽ vô cho tiền Ly để bồi dưỡng cái thai.

Và một lần nữa ông lại tá hỏa tam ϮιпҺ. Bà cả hí hửng báo cho ông tin vui, là bà đã mang thai được hai tháng rồi. Úy trời. Vậy trong ʋòпg một tháng ông đã sản xuất ra được hai giọt ɱ.á.-ύ tượng hình sao ta? Cái bà cả này, sớm không sớm, muộn không muộn lại dè ngay trân lúc này mà mang thai, đúng là bà muốn cạnh tranh với tất cả những phụ nữ chung quanh ông đây mà? Nói sao thì nói, ông vẫn muốn bà sinh con trai cho ông hơn hết thảy.

Bà cả nhìn ông, nũng nịu:
– Lần này tui nhứt định phải sinh cho ông một thằng cu theo ý ông nà.
– Lỡ đỉ lủng nữa thì sao?

Bà chồm tới bịt miệng ông lại:
– Cấm không được nói gỡ. Tui cũng biểu gia nhân không được la um cái bầu này, sợ xui. Để chừng đẻ ra con trai cho ông mừng. Nhưng mà từ nay ông phải ở nhà lẩn quẩn với tui kẻo tui buồn sanh ra thằng nhỏ mặt hãm tài đó à.
– Được rồi. Mà mấy tháng nay tui cũng ở nhà thường chứ có đi đâu?
Bà cả trề môi:
– Chứ hổng phải ông lụi cụi lo đóng cái xe song mã ha? Làm bộ làm tịch.
Ông Chánh cười hề hề:
– Đóng thì trước sau cũng đóng thôi. Chứ nhà mình chừng nữa sáu người muốn đi lên Quận chơi Tết, chiếc xe nhỏ xíu đâu đủ chỗ ngồi mà đóng bự hơn thì một con ngựa kéo sao nổi?
– Hứ. Chưa chi hết mà tính sáu người.
– Tính trước cho chắc ăn. Mà tui nói là nói vậy thôi chứ bà cũng đừng đặt nặng vụ trai gáι, con nào cũng con, tui cũng thương hết hà.
– Tui nói phen này đẻ con trai là con trai hà, ông tin tui đi.
– Vậy lỡ đẻ ra con gáι cái bà hổng thương nó ha?
– Tới đó tính.
– Thôi vầy, để mơi tui vô ruộng kiếm cá dìa cho bà bồi dưỡng nhen. Ăn ϮhịϮ hoài cũng không tốt đâu. Mà bà ăn vịt hôn? Tui bắt vài con dìa mần?
– Thôi, cá tép thì được. Vịt đang nuôi sân sẩn để nó đẻ. Ví lại đương có bầu sát sinh không tốt.
– Phải há? Vậy mơi tui kiếm cá bự cho bà.

Hôm sau, ông Chánh rủ Tư Thời vô chuồng vịt. Đi ngang Năm Chà, thấy Bắp Nù ngồi đó, Ông Chánh tắp vô, kêu:
– Bắp Nù, mầy coi giùm tao chỗ nào có cá lóc, cá chẽm mua giùm tao vài con trộng trộng coi mậy.
– Chi vậy ông? Nhà anh ba Kho quẹt đầy.
– Mua về cho bả. Lúc này bả thèm cá đồng mới ghê chứ.
– Hay là bà cả có bầu rồi ông?

Ông Hai cười chúm chím:
– Không biết phải hôn mà tao thấy bả mua khóm với me về ăn hà rầm đó hà.
– Mèn ơi, thiệt hả ông? Vậy là ông sắp có quý ʇ⚡︎ử rồi? Sắp có người hương hỏa rồi?
– Đực cái đâu quan trọng mậy. Miễn đông hào con là tao khoái hà. Đặng hào của mà cũng đặng hào con thì cha thiên hạ rồi còn gì.

Nói xong, ông làm bộ như sực nhớ ra, hỏi liền:
– Ờ quên nữa. Nghe nói cái con Ly nó có bầu rồi, vịt cũng sắp đẻ một mình nó xoay trở nổi hôn cà? Chừng bụng đội áo rồi sao mà lặn lội dưới nước đây hổng biết?

Chú Tư tiếp lời:
– Hay là mướn thêm người dìa phụ nó anh Hai?
– Biết kiếm đâu ra bây giờ? Nhà nào người ta cũng cả đống công việc, ai đâu rảnh rỗi mà chăn vịt?
– Vụ này anh để tui lo cho. Tui có quen mấy cặp vợ chồng ở xã An Lạc, đương mần ruộng cho địa chủ Hạc. Mà tụi nó than dữ thần lắm. Cuối vụ có bao nhiêu địa chủ hốt hết, thiếu ăn quanh năm. Hồi trước tui còn tính đề nghị anh cho tụi nó dìa khai hoang mẫu ruộng này để tròng lúa nhưng anh tính nuôi vịt rồi. Nếu như anh chịu, tui kêu hai cặp đó qua, anh nuôi thêm vài thiên vịt khoán cho tụi nó chăn. Phân đứa nào bao nhiêu để nó chịu trách nhiệm. Có tụi nó cũng đỡ đần cho con Ly khi nó sanh đẻ. Dân nghèo tốt bụng lắm anh Hai à. Hổng biết anh nghĩ sao?
– Ờ. Chú tính giùm tui cái vụ này. Sẵn đây cho tui hỏi thăm, cái vụ con Ly có bầu anh chị Ba Hồng có nói gì hôn?
– Bả tức như so đũa đè chứ sao không đi. Bả nói nó ở với thằng Nhung bốn năm chớ hề biết đẻ chửa, nay mới tách ra có mấy tháng mà lòi ra cái bụng. Cứ theo vợ chồng tui hỏi đon hỏi ren coi tác giả cái bụng của nó là ai hoài. Mà tui có biết ai đâu để chỉ? Bả nghi đầu này nghi đầu kia. Thôi thì cả cái ấp này thằng nào cũng bị bả nghi hết. Chừng nó đẻ ra thế nào bả cũng vạch mặt thằng nhỏ coi nó giống ai hà.
– Ai cho bả cái quyền đó? Con Ly với gia đình bả bây giờ đâu có dính líu gì nhau nữa mà bày đặt làm khó người ta?

Năm Chà thẽ thọt:
– Nhiều chuyện nghe chơi, chứ ở xóm này người ta nghi cái bầu của cô Ly à của nha sĩ Nhơn lắm đó hai ông à.
Ông Hai cười cười:
– Thấy anh Nhơn có hay ghé qua đây hôn?
– Mấy tháng trước ghé hà rầm. Nhưng ghé cũng nhanh lắm. Hổng biết ban đêm ghé lâu hôn mới có chuyện đó. Nhưng từ khi biết cô Ly có bầu thì hổng thấy thầy ấy tới lui nữa.
Ông Hai dễ dãi:
– Chắc ảnh cũng sợ cô vợ ghen. Mà thôi, chuyện của người ta mình đừng xen sâu vào. Bầu với ai kệ nó, miễn nó sinh ra đứa con cho riêng nó được rồi. Thôi, tui ví chú vô chuồng vịt chút chú Tư, cũng do tui kêu nó dìa đây nên bây giờ nó có bầu thì tui cũng nên cho nó chút tiền để thèm gì thì mua ăn chứ bầu bì mà thiếu thốn cũng Ϯộι nghiệp. Vã lại, nó một mình không ai lo khi đêm khi hôm. Chú nhanh chóng kiếm người về ở gần nó, nói với anh em là tui sẽ trả công phát ruộng và đắp nền cất chòi hậu hĩ. Còn mầy, nhớ kiếm cá giùm tao nhen Bắp Nù, lát tao quay ra lấy đó.

Vô tới chòi, hai ông thấy Ly xăn quần tới háng lội xuống ruộng lùa vịt. Trong lòng ông Chánh bỗng dậy lên một tình thương kỳ cục với người đàn bà nhỏ bé này. Không biết sau đây cô ta sẽ sinh ra cho ông con trai hay con gáι. Ông thì rất muốn có con trai nhưng ông mong cô sanh con gáι thôi để mẹ con yên lành bên cạnh nhau hủ hỉ. Rồi từ từ ông sẽ bù đắp cho mẹ con Ly sau. Chứ nếu Ly sinh con trai thì khó xử cho ông lắm. Để đây thì không được mà đem về cũng không xong. Bà cả chắc chắn sẽ tìm đủ cách ħàɲħ ħạ Ly. Thoát khỏi đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 nhà Ba Hồng lại rơi vào đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 khác ҡıṅһ ҡһủṅɢ hơn thử hỏi làm sao một người phụ nữ như Ly chống chọi nổi? Ý là chưa nói tới có thể bà sẽ sinh con trai hổng chừng.

Ly thấy hai ông thì lập tức lội lên, rửa chân sạch bùn rồi vô chòi, mặt rạng rỡ với nụ cười tươi:
– Hai ông tới chơi hả? Để con nấu nước pha trà.

Tư Thời đi ra cửa nhìn xuống ruộng ngó bầy vịt đã ăn ϮhịϮ được. Chú muốn nhường không gian lại cho hai người nói chuyện. Dẫu sao, có mặt chú họ cũng ngại ngùng.

Ông Chánh khoát tay, rút trong túi ra xấp tiền:
– Thôi khỏi. Qua vô thăm em một chút coi em có khỏe không. Sẵn tiện đưa em mớ bạc coi có thèm gì thì mua ăn và sắm đồ chuẩn bị sanh nở. Ít hôm Qua sẽ nhờ chú Tư kiếm thêm người về nuôi vịt để gần gũi em. Chứ khi sinh xong ương yếu sao mà lội ruộng được. Để rồi khi em sanh xong Qua sẽ tìm chỗ cho em ở đàng hoàng một chút.

Ly lắc đầu nguầy nguậy:
– Đã nói ông đừng có bận tâm tới con. Khi con sanh chị Năm Chà hứa sẽ nuôi đẻ giùm con một tháng. Chị Bắp Nù với chị Ba Kho quẹt cũng tới dòm chừng vịt và lụm trứng cho con. Con có mấy anh chị ở đây không ai bỏ con đâu ông à. Nếu như con sanh xong mà đứa bé giống y chang ông thì mấy anh chị còn thương con hơn nữa chứ.
– Trời đất. Tụi nó biết em có mang với Qua sao?
– Ý ý, con không hề hé răng à nhen. Là con nghĩ trong bụng vậy thôi. Cái chuyện mà ông định đưa con đi chỗ khác thì con xin được từ chối. Con ở đây có mấy anh mấy chị thương, con thích lắm không muốn đi đâu đâu. Còn tiền ông cho thì con nhận. Con nhận là để ông vui và yên tâm, con sẽ lo cho đứa bé chu đáo không để nó thiệt thòi thiếu thốn.
– Em nói vậy là Qua yên tâm rồi. Miễn sao em thấy vui thì muốn làm gì cũng được. Qua ít vô thăm em cũng đừng buồn, là vì Qua sợ đem phiền phức tới cho em thôi. Ráng nghỉ ngơi đừng làm quá sức ảnh hưởng đứa con nghe hôn.

Ly chớp chớp mắt, ngưỡng mộ nhìn ông bằng cặp mắt đầy thương yêu trìu mến:
– Con hiểu chứ. Mặc dù con rất muốn được ông ở cạnh, ngày ngày nghe ông nói, nhìn ông cười nhưng con cũng không dám giữ ông bên mình hoài, phải tránh tai tiếng cho ông.
– Qua thật lòng thật dạ cảm kích em. Tại đây Qua hứa nhất định sẽ không để em bị thiệt thòi.
Ly cúi đầu vân vê vạt áo ướt nhem của mình:
– Con không cần ông bù đắp gì đâu. Chỉ cầп sαu khi con sinh con ra, thỉnh thoảng ông tới lui để nhìn mặt nó là con vui rồi.

Ở ngoài sân, nghe Y nói vậy, Tư Thời lập tức nghĩ ra ngay một phương án tối ưu. Chú vội đi vào, khều khều ông Chánh:
– Tự nhiên tui nghĩ ra một hướng thoát như vầy anh Hai. Nói ra anh với con Ly nghe coi đươc hôn? Dù sao cũng là do anh đưa con Ly vô đây nên nó mới có bầu, tuy nó không khai cha đứa nhỏ là ai bởi nó có quyền sinh con mà không cần người chịu trách nhiệm. Nó đâu có phá hoại gia cang người ta. Cho nên, với tư cách là chủ đất, là người quản lý ở đây ông cứ nhận thằng hay con nhỏ làm con nuôi. Nếu nó là con nuôi của ông rồi thì mọi chuyện dễ dàng hơn, sẽ không bị người khác ức hϊếp. Tất nhiên nó không có quyền vào nhà lớn của bà cả, cũng không có quyền tranh chấp tài sản nếu như ông không công khai. Nhưng ít ra ông có thể tới lui chăm sóc con của mình mà không sợ người ta dị nghị. Bà cả có giận cũng la lối ông thôi chứ đâu có cơ sở mà ᵭάпҺ ghen. Bởi vì tui sẽ vận động mọi người ở đây bảo vệ mẹ con nó, bảo vệ uy tín cho anh. Rằng anh chỉ là người có tâm, không muốn người trong ʋòпg kiểm soát của ông bị hϊếp đáp chà đạp, vậy thôi. Anh nghĩ sao?

Ly hai mắt sáng ngời. Còn ông chánh thấy rối tăm rối mù, lắc đầu trong vô thức:
– Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Bày binh bố trận chi cho um sùm chú ơi. Con tui, để tui tìm cách bảo vệ nó là được rồi.

Nói xong, ông dặn dò Ly:
– Ráng giữ gìn sức khỏe để sinh ra đứa con trắng trẻo mập mạp nhen. Qua về, em có cần gì thì nói vói chú Tư Qua sẽ đáp ứng cho.

Hai ông ra về. Ô Hai hỏi Tư Thời:
– Ở đây có ai nghi ngờ gì tui hôn anh?
– Không ngơ à nhen. Họ nghĩ là của nha sĩ Nhơn.
Ông Hai cười:
– Cha nội đó mà mần ăn gì được hổng biết.

Hai ông ghé nhà Bắp Nù, Bắp Nù đưa ông giỏ cá gồm mấy con cá chẽm và cá lóc bự. Nói là của Ba Kho quẹt tặng nhưng ông Chánh nhất định trả tiền mới chịu.

Mới đút đầu vô nhà, bà cả đã đón ông ngay bộ trường kỹ, giọng nói nặng nề khó nghe:
– Ê ông Chánh. Tui nghe người ta đồn rùm con Ly chăn vịt có bầu phải hôn?

Lần đầu tiên ông Chánh nói dối vợ ngọt xớt:
– Thì tui cũng mới nghe cái rẹt nè. Hôm nay tui vói Tư Thời có vô trỏng coi thử.
– Mà có thiệt hôn?
– Có thiệt.
– Trời đất quỷ thần ơi. Vậy nó lấy thăng nào vậy?
– Nó khai với bà hả? Nó chỉ nói mình muốn có đứa con để dưỡng già thôi, không muốn phá hoại gia cang người ta. Nó và tay đó cũng thống nhất với nhau rồi, không tới lui gì nữa. Nó cũng không cho người ta nhìn con. Nó nói vậy rồi bà làm gì nó?
– Thứ đàn bà hư thúi, không chồng mà có chửa. Sinh ra cái thứ con hoang đó nữa cũng đi phá làng phá xóm. Gặp tui là sai mụ vườn móc bỏ cái thai ra liền.
– Thôi đừng ᵭộc mồm ᵭộc miệng đó bà ơi. Bà cũng đang mang thai, hãy thấu hiểu cho người khát khao làm mẹ. Kệ họ đi.
– Nhưng mà ở đó người ta có nghi ai hôn?
– Làm sao tui biết? Họ nghi thì họ dám nói với tui ha?
– Mà phải thấy có người hay tới lui chỗ đó chứ?
– Nó tới ban đêm ai mà để ý? Tui cũng nghe nói anh Nhơn có tới nữa nhen bà.
– Gì? Gì? Anh Nhơn hả? Cha nội đó đâu mà mò tuốt mị vô trỏng vậy? Cha nội hết nói nổi ha?
– Bà nhỏ nhỏ cái miệng, tới tai vợ ảnh là ૮.ɦ.ế.ƭ ảnh đó.
– Tui lợi nhà la làng lên cho chỉ hay luôn chớ nhỏ nhỏ gì. Thứ đồ đàn ông có vợ nhà mà bày đặt trăng hoa tui ghét cái hạng đó.
– Trời ơi, bà làm ơn kệ chuyện thiên hạ đi. Chuyện bà lo bây giờ là dưỡng thai giùm tui cái. Anh Nhơn có lấy con Ly hay không mắc mớ chi tới mình? Mắc mệt hà. Thôi tui đi tắm đây. Chồng đạp xe cả cây số kiếm cá về cho bồi dưỡng, mồ hôi mồ kê nhễu giọt hổng lo mà lo chuyện bên ngoài người ta có bầu. Thiệt tình.

Bà nhìn theo bóng lưng ông ҳάch giỏ cá ra nhà sau, trong bụng vừa thương vừa tức. Thương ông lặn lội kiếm cá cho mình và tức ông Nhơn. Ủa mà sao bà lại tức ông Nhơn chứ? Chuyện của ông ta thì mắc mớ chi tới bà? Chỉ là trong những ngày răng bà bị đau, bà và ông có thường xuyên gặp nhau. Sau đó, kể từ ngày bà nhổ phức cái răng đó thì bà và ông có còn gặp gỡ gì nữa đâu chứ?

Bà cả vô thức cung tay ᵭ.ậ..℘ mạnh xuống bàn, giật mình và cảm thấy đau điếng.

Hết 6.
Lê nguyệt.

Bài viết khác

Lòng biết ơn và biết cách đền đáρ là ρhẩm hạnh nhân cách tốt nhất củα con người

Khi cô bé nũng nịu hỏi bα làm gì để kiếm tiền lo cho cho giα đình, thì αnh nói αnh làm việc trong văn ρhòng, và điều này khiến cô bé hài lòng, không thắc mắc gì thêm. Thật rα Rob chỉ là một người lαo công quét dọn trong các building củα thành […]

Cơm cαnh nóng sốt – Câu chuyện xúc ᵭộng cũng là bài học ý nghĩα cho tuổi già

Tα khổ là vì luôn Ьắt người khác làm theo ý củα mình. Còn mình luôn chống đối người khác. Buổi chiều hαi “ vợ chồng son” ngồi vào bàn ăn. Bà Lệ mở nồi cơm điện xúc ɾα hαi bát cơm thì ông Kính lên tiếng hỏi ngαy: – Vẫn cơm buổi sáng hả? […]

Câu chuyện của một người già, nhưng dành cho các bạn chưa già

Ngày mai, tôi phải đi viện dưỡng lão… Không phải bất đắc dĩ, thì tôi cũng không muốn đi viện dưỡng lão đâu. Nhưng mà từ khi sinh hoạt hàng ngày không còn có thể tự xoay xở, mà con gái vừa làm việc bận rộn vừa phải chăm sóc cháu trai, không rảnh để […]