Sau trận cháy ngô gia 4
4.
Hội đồng Hiệp lắc đầu:
– Không phải vậy. Nhưng ngài hay nói tới nói lui. Chỉ có việc đó mà ngài đã nhận của chúng tôi không biết bao nhiêu bạc. Nếu bây giờ chúng tôi vẫn ngu muội làm theo ý ngài rồi ngài cứ vậy mà đòi hỏi hoài thì chúng tôi sống sao đây?
Bá họ Sơn bồi thêm:
– Đồng ý ghi giấy nợ hay không là do ngài. Chúng tôi chấp nhận cá ૮.ɦ.ế.ƭ lưới rách. Đời người trước sau cũng ૮.ɦ.ế.ƭ một lần thôi. Nhưng ngài trẻ hơn chúng tôi, tương lai còn dài, đường công danh còn rực rỡ. Tội hối lộ của ngài thử hỏi quan Huyện bao che được không? Tờ giấy này phòng khi ngài trở mặt đòi hỏi thêm. Chứ nếu bình thường, số nợ này cũng không cần phải trả. Nhưng sau đó hãy để chúng tôi yên. Nước sông không phạm nước giếng là được. Số bạc này nếu công khai ra, không những ngài chằng ทɦụ☪ nhã gì mà còn có lời khen từ quan tгêภ. Ngài đã sống thế nào để dân chúng ủng hộ ngài gây dựng lại cơ ngơi bị cháy. Có thể cấp tгêภ sẽ cho rằng ngài xui rủi bất cẩn chứ không biết ngài gây thù chuốc oán với ai đến độ bị đốt nhà như vậy.
Hương quản Hiệu từ đầu không nói gì, cũng không có vết gì để Hương Tùng bắt phốt. Bấy giờ mới điềm nhiên góp lời:
– Cá nhân tui thì không có đóng góp gì cho ngài lần này, bởi vì tui không có nhiều bạc. Tui sống thanh bạch bổng lộc cũng không có bao nhiêu, vợ chồng con cái chỉ có mấy mẫu ruộng đích thân cày cấy gieo trồng. Ngài thì dù sao nát vỏ cũng còn bờ tre. Có nhạc phụ là quan Tri huyện hỗ trợ. Sao ngài lại sĩ diện với gia đình mà lại buộc dưới trướng ngài phải lo cho ngài vậy chứ? Đất đai của ngài cò bay thẳng cάпh, chó chạy cong đuôi. Sao ngài không bán ra để trang trải lại đi vay mượn cấp dưới của mình?
Hương Tùng tái mặt. Cha chả, thằng Hương quản hôm nay ăn gan trời hay sao mà dám chống đối ông? Đất đai của ông thì có đó, nhưng bán ra có phải ngầm công bố cho mọi người biết hiện tại ông không còn gì nữa hay sao? Vã lại, bán cho ai? Cho Địa chủ Khang à? Sinh thời cha ông đã ghét đứa con riêng của vợ, không cho nó tấc đất cắm dùi, giờ đưa vào tay hắn có phải làm tức ૮.ɦ.ế.ƭ cha ông ở cữu tuyền hay sao? Tùng nhớ ra, trước giờ tên Hương quản này chưa từng bỏ ra một xu nào khi ông kêu gọi cả. Hắn ta dựa vào điều gì mà nghênh ngang với ông vậy chứ? Đâu được nà. Đâu để hắn giỡn ngươi với ông. Hương Tùng nghiêm nét mặt, mình là bề tгêภ mà, sao hắn dám phạm thượng như vậy chứ?
– Nghĩa là ông từ chối ta?
– Từ chối.
Hai tiếng từ chối lạnh tanh dội vào mặt Hương Tùng như cái tát thẳng tay. Tùng khịt mũi:
– Ông không sợ khi ta làm Tri huyện rồi sẽ Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ ông hay sao?
– Tui sống trong sạch không có gì xấu hổ lương tâm thì tại sao lại sợ các thế lực chứ? Tui không giống như các vị kia, không nói câu cá ૮.ɦ.ế.ƭ lưới rách. Lưới ngài không phải là lưới kim mao, tui cũng không phải cá lòng tong cá chốt mà là cá trê, cá ngát, ngạnh của nó có thể xé toạt lưới để chui ra. Ngài nên hiểu một điều, cái gì cũng có giới hạn của nó.
Hương quản Hiệu nhìn thẳng vào mặt Tùng, cất giọng thong dong dạy đời:
– Suy cho cùng, chúng ta là những người được bổ nhiệm để lo cho dân chúng, làm những việc ích nước lợi nhà. Không phải để chúng ta nắm quyền mà bóc lột ngang ngược. Không biết ngài Tri Huyện Trác Thụ, nhạc phụ của ngài biết ngài đã từng phạm lỗi lầm trọng đại hay không? Nếu biết ngài đã từng xui giục người khác phá hoại ruộng điền của anh trai mình nhưng vì Địa chủ Khang nhân đức nên người ta từ chối. Vậy là rước họa sát thân. Chồng ૮.ɦ.ế.ƭ, vợ điên, con lưu lạc. Tan nát một gia đình. Nếu biết, ngài Tri huyện có lôi nghĩa tế của mình ra mà phán xử như thường dân hay không. Tui tin là có.
Hương Tùng hoàn toàn bất ngờ trước thái độ của Quản Hiệu. Thứ nhất, chuyện ông ép ૮.ɦ.ế.ƭ Năm Quyền khiến con trai ông ta lưu lạc và vợ bị hóa điên tưởng không ai biết nhưng hôm nay bị Quản Hiệu phanh phui đe dọa. Vợ Năm Quyền hiện đang ở lại trong đất của Địa chủ Khang, được ông ta bảo bọc nhưng Tùng tin ông Khang không biết gì. Ai lại tin người điên. Nếu biết, dễ gì ông Khang lại để yên cho ông. Giờ bị Quản Hiệu đem chuyện này ra đe dọa thật là bối rối lúc này.
Tính tới tính lui. Cuối cùng Hương Tùng đồng ý ký giấy nợ cho những người kia. Chỉ riêng Quản Hiệu thì bỏ về trước. Tùng ghi hận, sở dĩ ông chạy chọt khắp nơi để xây dựng lại cơ ngơi của mình vì Tùng sợ sự việc đến tai nhạc phụ với những lời đồn thổi khó nghe, rằng ông đã gây thù chuốc oán với ai đến độ người ta phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ tài sản. Nếu nhạc phụ Tri huyện biết ông tàn nhẫn phá hoại bao gia đình thì liệu ông ấy còn ý định đề bạt tùng vào chức vụ Tri huyện hay không? Nên nhịn. Phải nhịn, chờ ngày ông ngồi vững tгêภ ghế tri huyện rồi xem tên Hương quản quèn này ông sẽ xử lý ra sao. Ông cũng biết Hiệu giao du thân thiết với Khang, một giuộc cùng nhau nên có sợ chi chức vụ Hương cả của mình chứ?
Được. Tạm thời nhận tiền của đám người này, sửa sang lại dinh cơ rồi tính sau.
•
Tri huyện Trác Thụ nhìn con gáι Trác Như Hoàn cất số vàng bạc vào tráp. Số vàng này bà Huyện vừa hỗ trợ cho việc sửa sang lại nhà cửa của Hương Tùng. Ông có vẻ phật ý hỏi Như Hoàn:
– Sống sao mà gây thù chuốc oán để bị như vậy?
Như Hoàn lễ phép thưa qua:
– Thưa cha, sự việc lần này con nghĩ là do hạ nhân trong nhà tắc trách. Chứ phu quân con dù không quá tốt cũng chưa từng hại người sao lại bị người hại được hở cha?
– Nhưng cha nghe điều tiếng về nó cũng nhiều. Việc nó có bốn bà vợ trong nhà là cha thấy coi không được rồi. Để con gáι của ta chồng chung với ba người khác có phải ức hϊếp con, thiệt thòi cho con lắm không?
Như Hoàn mỉm cười:
– Có thể từ đầu con không dành nhiều tình cảm cho chàng ấy nên con không ghen tuông gì. Lại nữa, chúng con sống hòa thuận. Được vậy cũng tốt mà cha.
– Cha mẹ chỉ sợ con thiệt thòi. Cha định cuối năm nay sẽ đề bạt nó lên chức Tri huyện, cha cáo lão về hưu thôi.
Như Hoàn kêu lên:
– Đừng như vậy cha. Cha vẫn còn khỏe lắm, cáo lão hồi hưu làm gì. Cha cũng không nên đề bạt Ngô Tùng. Ngài ấy chỉ làm tới đó là được. Nếu muốn tiến xa hơn thì hãy để các con của ngài ấy qua sự dạy dỗ của con mà nên. Bản thân Ngô Tùng không tài đức gì mà giữ chức quan phụ mẫu. Con cảm thấy ngài ấy càng lên cao càng biến chất.
– Con cam tâm làm bà Hương cả hoài sao?
– Con có thể làm vợ của thường dân mà cha? Miễn sao Trượng phu của con là một chính nhân quân ʇ⚡︎ử. Biết hiếu kính với người tгêภ, ôn hòa với kẻ dưới. Yêu thương vợ con hết mực. Con sẽ toàn tâm toàn ý với chồng và sẽ dạy dỗ nhi ʇ⚡︎ử của mình thành người hữu dụng cho đất nước. Con đã nhìn ra Ngô Tùng không có tài cάп bao nhiêu. Càng lên cao càng chới với mất điểm ʇ⚡︎ựa sẽ ngã bất kỳ lúc nào. Cứ để ngài ấy bằng lòng với hiện tại là đủ rồi cha. Còn nếu Ngô Tùng muốn tiến xa hơn thì buộc phải dùng năng lực của mình mà phấn ᵭấu, không thể dựa vào cha mãi được. Con chấp nhận làm vợ của một người dù tầm thường nhưng luôn đi bằng đôi chân của mình còn hơn làm phu thê với kẻ quyền cao chức trọng nhưng đi bằng đầu gối sống dựa vào người khác như thân chùm gửi đâu cha.
Ông là Tri huyện nghe khẩu khí của con gáι thì hài lòng mát dạ. Không hổ là con gáι cưng của ông.
Như Hoàn ra về trước ánh mắt thương yêu tín cẩn của phụ mẫu dõi theo.
•
Chiếc ghe bầu tắp vào một làng quê hẻo lánh. Hoàng Hạc vo gạo nấu cơm, Lực mang chài ra chài cá tгêภ sông. Bà Năm ngồi bó gối nhìn theo hai đứa con. Năm năm rồi. Năm năm bà mới có những ngày tháng thanh thản như bây giờ.
Vợ chồng bà Năm Quyền làm tá điền cho Địa chủ Khang. Ông Quyền và ông Khang trạc tuổi nhau nên giao tình rất tốt. Họ chơi với nhau không giống như chủ tớ mà như bạn bè. Rồi không hiểu sao một đêm nọ, khi ông Quyền và đứa con trai ᵭộc nhất là Lực ra ruộng thì không thấy ai về nữa. Địa chủ Khang cho người tìm kiếm khắp nơi, ông không tin Quyền dắt con trai rời khỏi đây bỏ lại vợ nhà. Nhưng cho đến mấy ngày sau, người ta ᵭάпҺ bắt thì tìm được ҳάc của ông Quyền bị bỏ trong bao cột đá dìm dưới đáy sông. Lực bặt vô âm tín.
Bà Lực như rơi từ tгêภ trời xuống, hồn phách tiêu tan. Hậu sự của ông Quyền do ông Khang đứng ra tổ chức. Vụ án khép lại một cách oan uổng. Hai ๓.ạ.ภ .ﻮ người vô cớ ૮.ɦ.ế.ƭ oan không tìm ra ai là thủ phạm. Ông Quyền sống hiền lành không gây thù chuốc oán với ai sao lại bị hạ sát thê thảm như vậy? Còn Lực? Lẽ nào cũng bị ﻮ.เ.+ế+..Ŧ và ρhι tαпg nơi nào đó rồi?
Nhưng Lực không ૮.ɦ.ế.ƭ. Anh chạy thoát. Tuy nhiên, anh cũng không nhìn thấy rõ kẻ đã hạ thủ cha con anh. Lực lẩn trốn để tìm hung thủ. Biết mẹ mình đã trở nên điên loạn được Địa chủ Khang bảo bọc chở che, anh hàm ơn lắm, đang tìm cách quay lại đón mẹ đi thì ông Khang cho người tới kêu anh về. Nghĩa là từ lâu, ông đã biết nơi ăn chốn ở của Lực rồi.
Chưa biết chuyện chi, cũng chưa gặp ông Khang thì mẹ và Hoàng Hạc tới. Theo lời bà Năm Quyền, cả ba lập tức rời khỏi nơi này theo lệnh của ông Khang, thì ra, lâu nay mẹ anh không có điên, chỉ là giả vờ để qua mặt và tìm ra kẻ thủ ác.
Bữa cơm đầu tiên bà Năm nói với hai người:
– Qua ông Khang, mẹ biết Lực vẫn còn sống, chính ông đã kêu Lực khoan về đây. Và cũng chính ông Khang kêu mẹ giả khờ khạo để tránh tai mắt. Ông đã biết kẻ nào gây ra cái ૮.ɦ.ế.ƭ cho cha con rồi. Nhưng hắn có thế lực và được quan tгêภ bao che, chúng ta thấp cổ bé miệng không Ϯố cάσ hắn được vì không có chứng cớ. Ông hứa sẽ giúp mẹ con đoàn tụ rồi dắt nhau đi thật xa làm lại cuộc đời, buông bỏ oán hận. Mồ mả cha con ông sẽ trông coi. May mắn sao nhà ông Hương Tùng bị cháy rụi, gia cảnh khánh kiệt mới có dịp cho Hoàng Hạc thoát thân. Từ nay, mẹ chấp nhận cho hai đứa là vợ chồng, nối lại duyên xưa tưởng đã dở dang. Cả nhà chúng ta nên rời khỏi đây thật xa, đến Tỉnh khác nếu Hương Tùng có biết cũng không làm gì được. Con hãy thương yêu và bảo vệ Hoàng Hạc.
– Vậy gia đình của Hạc thì sao?
– Có còn gì nữa đâu con? Chỉ còn cha của nó người không ra người ngợm không ra ngợm. Bán Hoàng Hạc, đợ Hoàng Hà, ɾượu ς.ờ .๒.ạ.ς ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ vợ con, mẹ và em trai của Hạc đã bỏ đi từ lâu rồi. Ông Khang nói sẽ cố gắng tìm ra tung tích của họ.
Và bắt đầu từ hôm đó, ba người sống với nhau. Bà Năm cho biết ông Khang có giúp một số bạc để đến nơi xa mà mua đất mua nhà, cơm canh đạm bạc qua ngày. Hoàng Hạc dù đã đưa hết tư trang cho Như Hoàn nhưng vẫn thủ trong người số tiền, đủ để cả ba sinh sống thời gian. Hạc vẫn nhớ như in ân tình của Như Hoàn khi chị ấy cầm số tư trang giúi vào tay cô…
Họ dừng chân ở một nơi xa quê hương lắm, thay tên đổi họ mua đất cất nhà. Lực không muốn làm tá điền lệ thuộc người khác nên anh dùng ghe bầu của Địa chủ Khang cho mà làm ghe cào. Ban đêm anh và vợ ra sông cào cá, sáng lại Hoàng Hạc ra chợ nhỏ bán mua mắm muối gạo thóc về. Đắp đỗi qua ngày không thiếu trước hụt sau nên rất vui và hạnh phúc. Hoàng Hạc không nhớ gì về chốn cũ nữa, chỉ là trong lòng vẫn luôn hàm ơn hai người, Địa chủ Khang và bà Hương cả Như Hoàn.
Hạc nhớ hôm nhà chị cháy. Sau khi biết không còn sản gì ngoài những tư trang của các bà mà cũng không dễ gì sử dụng được. Bà Lớn đã gặp riêng cô mà nói:
– Nhân dịp này, em hãy bỏ đi. Chị biết em lấy ông Hương chỉ vì bị ép buộc chứ trong lòng em đã có ᵭốι Ϯượпg rồi. Trả hiếu cho cha năm năm qua cũng là quá đủ. Chị có gặp anh Hai Khang, ảnh cho biết Lực vẫn bình yên và bác Năm cũng không bị điên. Ảnh nói nếu chị giải phóng cho em thì ảnh sẽ tạo điều kiện để em cùng với bác Năm gặp Lực mà dắt nhau đi tạo cuộc sống mới. Em nghĩ thế nào?
Hạc kinh ngạc nhìn Như Hoàn, ánh mắt tin tưởng và cảm kích. Năm năm làm vợ của Ngô Tùng, cô chỉ tin một mình Như Hoàn không hề ghen ghét đố kỵ với mấy người thϊếp của Tùng. Cá nhân cô, Như Hoàn luôn coi cô như em gáι, sẵn sàng bảo ban dạy dỗ. Chính vì vậy, khi biết Hoàn đã rõ trước đây cô có tình yêu và thề non hẹn biển với Lực, Hoàn đã không vạch lưng cô mà bây giờ còn âm thầm giỡ đỡ hai người tới với nhau nối lại duyên tơ tóc. Ân nghĩa này biết trả làm sao?
Như Hoàn biết cha Lực là tá điền được Địa chủ Khang tín cẩn và xem như bạn tâm giao. Giúp vợ con bạn khi nguy biến là việc làm của một chính nhân quân ʇ⚡︎ử.
Hạc vốn không ưa Ngô Tùng. Hắn ta là một tên đạo đức giả. Không yêu gì Như Hoàn nhưng lợi dụng quαп Һệ của cha Hoàn là quan Tri huyện. Cô cũng biết Như Hoàn xuất giá tòng phu chứ bản thân không xem trọng người chồng này. Vậy là cô đồng ý. Để tránh cho Như Hoàn khó xử, Hoàng Hạc chủ động đưa ra đề nghị rời đi, giao trả lại tư trang. Nhưng đêm trước khi cô đi, Như Hoàn đã trả lại hết cho cô và ân cần nói:
– Chị vẫn còn. Nhưng chị chưa đưa ra đâu. Phải để lão ta khốn đốn thời gian cho bớt hống hách trước đã. Khi nhận sự trợ giúp của thân phụ chị, lão sẽ bớt phách lối và dưới quyền chị. Chỉ có vậy, các con của chị và hai bà kia sau này mới dám ngẩng mặt nhìn đời. Còn em, con đường phía trước còn dài, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Lực trước đây là người tốt nhưng trong lòng mang thù sâu oán nặng, thay đổi ra sao mình cũng không biết. Trước nay em là bà Hương cả, tuy lòng không vui nhưng được ăn tгêภ ngồi trước, không phải chật vật mưu sinh. Thời thế đã khác rồi. Hãy thủ thân mình, đời nhiều lừa lọc đừng quá tin ai.
Hoàng Hạc nước mắt vắn dài. Lời dặn dò của Như Hoàn như mẹ dặn con, như chị dặn em. Cô ra đi ngoài Như Hoàn ra, trong lòng không vướng bận điều gì. Chỉ có điều, thân thể cô đã qua bàn tay nhơ nhớp của lão Tùng, không còn xứng với tình yêu trân trọng thời trai gáι của Lực. Bao lần cô nói với anh hãy xem nhau như anh em, cô không còn ƭ૨.เ-ɳɦ trắng để trao cho anh.
Như hiểu được tấm lòng của Hạc, Lực âu yếm nói với cô:
– Đều là hoàn cảnh bắt buộc mà thôi. Sao anh lại không thấu hiểu cho em chứ? Em phải làm sao để chống chọi với cha mình và thế lực của lão Tùng bấy giờ? Anh thương em nhưng anh không đủ sức cứu em. Bây giờ cơ hội đã tới, buông bỏ tất cả đi. Anh đang mang thù sâu oán nặng mà cũng phải đành dắt mẹ rời đi. Đời người ngắn lắm, cứ lún sâu vào quá khứ thì làm sao an yên cho được. Chúng ta hãy xem mình là người mới, là cặp vợ chồng son gầy dựng hạnh phúc gia đình. Hãy thấu hiểu và thông cảm cho nhau. Anh tin, ác giả ác báo. Chúng ta không cần trả thù ai nhưng sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp quả báo. Anh biết rõ lão Tùng có liên quan tới cái ૮.ɦ.ế.ƭ của cha anh, nhưng dựa vào đâu mà Ϯố cάσ lão ta? Nếu lão thân bại danh liệt, phu nhân Như Hoàn sẽ phải liên đới chịu Ϯộι, em đành lòng sao?
Vậy là từ đó, họ quên quá khứ chỉ nghĩ đến tương lai để mẹ mình sống những ngày tháng vô lo chờ đợi đứa cháu đích tôn ra đời.
•
Hết 4.
Lê Nguyệt.