Sau trận cháy ngô gia 3
3.
Hừng sáng, Hoàng Hạc đã đi rồi.
Hương Tùng không cam tâm, ông ta cả đêm không ngủ được. Khi gà chưa gáy sáng đã dậy đi ra ngoài. Ông nghĩ giờ này Hoàng Hạc vẫn chưa ra khỏi nhà. Ông nhất định phải biết cô đi đâu và đi với ai. Sợ uy quyền của bà Lớn nhưng ông cũng không thể để bà Tư xỏ mũi như vậy. Nếu cô ta không về nhà thì sẽ đi đâu? Hẹn với nhân tình ra ngoài sống riêng à? Năm năm vợ chồng cô ta không lưu luyến gì ông hay sao? Phải chính mắt ông trông thấy Hoàng Hạc bước vào nhà cha mẹ cô, còn nếu như cô đi với gã đàn ông nào thì ông cũng đủ sức chém ૮.ɦ.ế.ƭ gã đó. Một Hương cả lẫy lừng lại để người ta ςư-ớ.ק vợ dù là tiểu thất hay sao? Cọp ૮.ɦ.ế.ƭ cũng phải còn lớp da ngoài chớ?
Rõ ràng ông thấy một người đàn bà mặc bộ đồ đen trùm kín mặt mũi đi cùng Hoàng Hạc ra khỏi nhà. Tгêภ tay Hạc chỉ có một giỏ ҳάch nhỏ đựng vài bộ áo quần. Lập tức Hương Tùng theo chân cách một khoảng để không bị phát hiện. Đi một đỗi xa ông mới nhận ra đây là phạm vi đất của Địa chủ Khang. Quái lạ, sao Hạc lại đến nơi này? Nhà của cô ở nơi khác kia mà?
Trời đã sáng hẳn. Bóng hai người phụ nữ luôn trong tầm mắt của Hương Tùng. Chợt thấy xa xa gốc cây Phượng già trổ bông đỏ rực ông ta mới chợt nhớ đang là mùa hè. Dưới tàng cây Phượng vĩ là căn chòi lớn Khang cất lên để tới mùa vụ thì tới thu hoạch lúa. Ngày thường các tá điền ra ruộng nghỉ chân và cơm nước. Hôm nay có phải ngày thu hoạch đâu, lúa tгêภ ruộng còn đang ngậm sữa cơ mà? Vậy sao lão Địa chủ, thằng anh ôn ᴅịcҺ của ông lại có mặt đang ngồi trà đạo với năm, sáu tá điền một cách ung dung nhàn hạ như vậy chứ?
Cố tình đi thật khẽ để không bị phát hiện nhưng cũng không lọt khỏi mắt của Khang. Vốn không ưa gì Tùng, bình thường thấy mặt ông nơi này thì Khang tránh nơi khác không thèm chào hỏi. Nhưng hôm nay lại ngước lên nhìn, vờ như buột miệng:
– Mới sáng sớm ông Hương cả đi đâu vô đất của tui vậy? Kiếm cái gì trong nầy?
Hương Tùng cố ý không trả lời mà lầm lũi bước nhưng Địa chủ Khang cũng không tha:
– Mấy khi có dịp gặp ở đây, ghé uống bậy ly trà coi nà? Rồi muốn kiếm gì ở đây tui kêu sắp nhỏ kiếm cho hơi đâu nhọc công quan lớn.
Ông nhướng mắt nhìn những người ngồi cùng. Hiểu ý, bọn họ đứng lên nắm tay Hương Tùng kéo lại ngồi. Ông ta vùng ra, bực dọc:
– Không liên quan mấy người. Cứ ngồi đó đối ẩm với nhau đi. Tui chỉ có dịp đi ngang đây thôi.
Địa chủ Khang cười lớn:
– Ông Hương đi một đỗi nữa là tới đường cùng rồi. Nơi đó cũng không có nhà của tá điền. Đi đâu vô trỏng vậy? Lỡ khát nước phải chịu uống nước vũng trâu nằm thôi. Mà nói cho lịch sự là mời ông uống trà, chứ lẽ ra là ông xăm xăm vô đất của tui không nói rõ lý do là tui cho tá điền đuổi ᵭάпҺ ráng chịu đó.
Hương Tùng giận run người. Nếu cứ đứng đôi co hoài một lát Hoàng Hạc đi mất biết đâu mà tìm? Nhưng tại sao cô ta lại vào đây? Bọn này ngồi nãy giờ chắc chắn là thấy Hạc đi ngang, cớ sao ông Khang như cố tình giữ chân ông lại vậy? Đường cùng mà Hoàng Hạc vô để làm gì? Hay là lão Khang đã có tình che giấu cô ta để riêng mình hưởng thụ mà không cho vợ biết?
Hương Tùng giận sôi, nhưng ông biết mình không làm gì được Địa chủ Khang. Quyền uy không có nhưng thế lực lại mạnh hơn ông gấp bội lần. Thôi thì đành xuống nước vậy. Ông hạ giọng:
– Tui đương đuổi theo hai người đàn bà. Để tui đi, khi quay lại sẽ cùng các vị uống trà đàm đạo.
– Ủa? Ông đuổi theo ai? Chúng tôi ngồi đây hồi hừng, trời chưa thiệt mặt có thấy ai đi ngang đâu? Với lại, một đỗi nữa là rừng dừa nước rồi, làm gì có người vô trong đó? Ông Hương nói chơi à?
– Thật sự anh không thấy ai đi ngang à?
– Không thấy.
– Tin không nổi. Mắt tui đang dán sau lưng hai người đàn bà, các ông kêu lại đôi co mấy câu giờ mất hút rồi.
– Trời đất. Chẳng lẽ ông Hương thấy ma sao?
– Ma cái mỏ ác của ông. Thôi đừng phiền nữa, để tui đi.
Ông Khang đứng dậy, nghiêm nghị nói:
– Lịch sự với chú mầy lắm rồi. Đừng tới đây kiếm chuyện chọc nóng tao. Xăm xăm vô đất tao tìm người, ý chú mầy muốn gì? Tao che giấu đào phạm hay sao? Trần Đình Khang này là chính nhân quân ʇ⚡︎ử, chuyện ρҺα̣м ρҺάρ không bao giờ làm mầy nghe rõ chưa? Cút khỏi đây ngay.
– Cha…lộng ngôn lắm rồi đó địa chủ Khang à. Đời thuở nào địa chủ lại lên mặt với Hương cả vậy chứ? Ông có tin tui tịch biên gia sản của ông không?
– Mầy ngon làm thử tao coi? Quay về liền hay muốn tao động thủ?
Ông Khang xấn tới một bước là Hương Tùng lùi lại một bước. Những người kia vội nắm tay ông, khuyên nhủ:
– Thôi dìa đi ông Hương. Ông nhìn sao đó. Mười mấy con mắt của chúng tôi có thấy ai đi ngang qua đây. Niệm tình ông Hương là em ruột Địa chủ nên ngài ấy nói nhẹ nhàng với ông. Bằng không thì cũng sóng to gió lớn phen này rồi. Trước nay không ai vô cớ mà vào địa phận của ông Khang cả. Dìa đi để giữ hòa khí ông Hương à.
Vừa nói, họ vừa kéo ông Tùng ra đẩy ngược về phía đã đi qua. Tùng cố nuốt cơn giận đang sắp bùng phát quay về nhưng nhất định thù này phải trả. Cả một xã, chưa ai dám đối xử với ông như thằng anh trời ᵭάпҺ thánh vật này. Để coi, sau khi tao hồi phục, tao sẽ xử mầy ra sao.
Nhìn theo dáng đi thất thiểu của Tùng, Địa chủ Khang mỉm cười đắc ý.
•
Trong đám dừa nước cuối đất của Địa chủ Khang có con lạch nhỏ thông ra sông lớn. Một người thanh niên đậu chiếc ghe bầu đứng chờ. Tгêภ ghe là lương thực dành ăn cho cả tháng. Thoáng thấy bóng hai người phụ nữ từ xa, anh xuống ghe ôm lấy họ rồi nắm tay dắt lên ghe. Chiếc ghe bầu lặng lẽ rời con lạch tiến ra sông lớn.
Bấy giờ, người phụ nữ kia mới cởi khăn che mặt ra. Hoàng Hạc kinh ngạc kêu lên hai tiếng: “Bác Năm” rồi sà vào lòng bà.
Thanh niên đó là Lực, người yêu đầu đời của Hoàng Hạc bị cha cô ngăn cản để bán cô đi. Và bác Năm kia là bà Năm Quyền, mẹ của Lực.
Họ đến với nhau nhờ vào sự giúp sức của bà Lớn Như Hoàn và Địa chủ Khang.
•
Hương cả Tùng mất cô vợ mà mình yêu quý do Địa chủ Khang ngăn chặn không cho ông ta tiếp tục theo dõi, trong lòng ghim hận không chịu nổi, suy nghĩ đủ cách để Khang trả giá và tìm lại Hoàng Hạc buộc cô phải quay về, không thể để Khang nuôi cô bên ngoài làm vợ bé được.
Ông ta liền giấu Như Hoàn nhân dịp bà Lớn về bàn tính xin xỏ nhạc phụ Tri huyện, mời các nhân vật có tiếng tăm giàu có như Bá hộ Sơn, Cai tổng Thần, Hội đồng Hiệp, Hương quản Hiệu và những nhà giàu ɱ.á.-ύ mặt trong xã tới ăn bữa cơm. Bữa cơm hôm đó do bà Hai và bà Ba nấu vì nhà không còn người làm nữa.
Đủ mặt rồi, Hương Tùng vào đề ngay:
– Như các vị đã biết, Ngô gia bị kẻ gian thiêu rụi cơ ngơi. Hiện tại vườn không nhà trống. Bổng lộc của bổn quan một tháng không đủ để gầy dựng lại. Nên hôm nay ta mời các vị tới có một đề nghị này. Là các vị hãy hỗ trợ ta. Phần nào giúp được thì giúp, phần còn lại cho ta vay sẽ trả dần vào các kỳ bổng lộc. Tất nhiên ta cũng có cách kiếm tiền của mình. Nguy biến nhờ bạn hiền, mong các vị đừng từ chối.
Đề nghị quá sức trơ trẽn. Bá hộ Sơn cười ngụ ý:
– Làm sao mà ra tới nông nỗi này? Nhà cửa tan hoang, gia nhân bỏ đi không nói làm chi, ngay cả thê thϊếp cũng bỏ ngài là sao vậy?
Hương Tùng bị đâm trúng chỗ nghiệt, quắc mắt ngó Bá hộ Sơn:
– Gia nhân do ta cho nghỉ. Còn thê thϊếp nào bỏ ta? Xin ông hãy thận trọng lời nói.
– Tui nghe bà Tư đã đi rồi?
– À, nhân dịp gia đình còn đang bề bộn, ta cho phép bà Tư dìa với cha mẹ. Các bà còn lại, ai muốn về nghỉ ngơi thời gian dài ta cũng đồng ý, có sự thỏa thuận của ta sao lại nói là bỏ?
Bá hộ Sơn ngửa cổ lên cười:
– Dìa nhà cha mẹ sao? Chắc Hương cả ngài không nắm rõ tình hình nhà vợ nên bà Tư bất mãn bỏ đi chứ gì? Bà Tư may mắn có người cha tuyệt vời. Bán con gáι lớn., đợ con gáι nhỏ, bà vợ dắt thằng con trai bỏ đi biệt tích mấy tháng rồi. Một mình ông ta ăn không đủ ăn, mặc không đủ mặc mà lại lậm vào ɾượu chè ς.ờ .๒.ạ.ς. Chết đói bây giờ chứ gì? Vậy ngài nghĩ thử coi, bà Tư có dìa nơi đó hay không? Mà tui nghĩ, có khi bà Tư không phải chán chê ngài mà là do khinh ghét cha bà nên đi tìm mẹ mình thôi.
Hương Tùng như sét ᵭάпҺ bên tai. Sao ông lại vô tâm vô tư đến vậy? Sao không ai cho ông biết chuyện này? Nếu biết, ông sẽ gông cổ tên nhạc phụ кнốикιếρ đó lại rồi tìm mẹ và em trai, em gáι của Hoàng Hạc về thì đâu đến nổi cô ấy phải ra đi? Nhưng đó là lúc xưa. Bây giờ, nhà cửa không còn, tiền bạc cũng hết, lâu lắm mới phục hồi, muốn tìm bà Tư thì tìm ở đâu?
Nhưng khoan đã, phải xây dựng lại Ngô gia rồi dùng thế lực của mình truy tìm Hoàng Hạc. Hương Tùng có trấn tỉnh lại nhìn ông Sơn:
– Chuyện đó để ta ʇ⚡︎ự giải quyết. Điều ta muốn biết bây giờ là ông có đồng ý giúp và cho ta vay hay không?
– Thú thật với ngài. Mang danh Bá hộ chứ tui không có thực lực. Những lần trước đưa cho ngài mớ bạc là do tui đã tích lũy rất lâu, ngài cần nên bấm bụng mà đưa ngài. Bây giờ thì không còn khả năng nữa vì tui cũng phải lo cho sắp nhỏ ra riêng.
Hương tùng giận trong bụng lắm nhưng cố dằn lại. Bá hộ Sơn cả gan từ chối ông ta sao? Được. Tạm thời cứ để đó. Ông quay sang Cai tổng Thần:
– Còn ông Cai tổng? Ông có giúp được ta không?
Cai Tổng Thần ngập ngừng:
– Chẳng giấu gì ngài. Tui vừa mới mua cho thằng lớn nhà tui căn nhà tгêภ Tỉnh. Sắp tới lại gả con gáι, tui cũng đang cần tiền lắm đây. Dự định hỏi nhờ các vị ở đây giúp giùm một số nhưng ông Hương đã mở lời trước rồi.
Hương Tùng làm bài toán rất nhanh trong đầu. Nếu cứ lịch sự hỏi han bọn họ thì họ sẽ tìm cách từ chối hết. Chi bằng ᵭάпҺ ngay một đòn phủ đầu coi tên nào dám cả gan giỡn mặt với ông không.
Nghĩ vậy, Hương Tùng tằng hắng mấy cái lấy giọng rồi bỉu môi khinh thường:
– Đúng là “Rồng mắc cạn cá tôm giỡn mặt”. Ông Thần à, ông đừng quên việc bà vợ lớn của ông ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ nha hoàn, vụ việc này ta đã ém nhẹm giúp ông. Nếu ông muốn, ta lật lại vụ án gửi lên nhạc phụ ta coi gia đình ông có thoát qua tai kiếp này không. Ông có sợ chưa? Còn Bá hộ ông chắc đã quên rồi, ông hãm hϊếp đàn bà có chồng khiến chồng người ta đuổi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ, nếu không có ta can thiệp ông còn giữ ๓.ạ.ภ .ﻮ được sao? Chắc bây giờ cũng đã mục xương trong tù vì Ϯộι cưỡng hϊếp thường dân rồi. Còn Hội đồng Hiệp, ông đã làm gì chắc ông vẫn nhớ chứ? Cái Ϯộι nghe lời đàn bà mà biệt xử mẹ ruột, đưa lên quan tгêภ thử hỏi làm con như ông dám nhốt mẹ mình ở nơi vắng vẻ cho ʇ⚡︎ự sinh ʇ⚡︎ự diệt thì phạm vào Ϯộι gì?
Hương tùng kể vanh vách các Ϯộι trạng của những người có mặt cuối cùng kết lại:
– Bao năm qua ta mắt nhắm tai ngơ cho các ông. Nếu bây giờ ta lâm nguy mà các ông ngoảnh mặt thì đừng trách sao chuyện cũ thành mới. Hậu quả phải ʇ⚡︎ự gánh chịu.
Những người có mặt nhìn nhau. Ai cũng có vẻ bất an trước lời hăm dọa của Hương Tùng. Họ không trao đổi bằng lời mà bằng mắt. Rồi người đầu tiên lên tiếng là Bá hộ Sơn:
– Ngài đã nói tới như vậy rồi thì chúng tôi không còn lời gì để phản đối nữa. Nhưng giúp ngài được một lần mà ngài lại lấy đó làm cái phết đen cho chúng tôi thì thà ngọc nát bình tan chứ chúng tôi còn gì mà cung phụng cho ngài.
– Các ông chỉ giúp ta lần này nữa thôi.
– Dựa vào đâu để tin ngài? Trước đây ngài nói như vậy bao nhiêu lần rồi?
– Vậy chứ các ông muốn sao?
Cai tổng Thần ra chiều đăm chiêu một lúc mới rắn rỏi nói:
– Ngài có thể ghi giấy nợ cho chúng tôi. Mượn bao nhiêu ghi bấy nhiêu. Chúng tôi cho ngài mượn chứ không cho vay. Bao giờ có khả năng thì trả lại. Để làm gì? Để khi ngài trở mặt, chúng tôi có chứng cớ rằng ngài muốn quỵt tiền nên ʋu ҟҺốпg. Chỉ vậy thôi.
– Các ông bắt bí ta à?
.
Hết 3.
Lê Nguyệt.