Đứa con rơi 12
Tác giả: Phạm Xuân
Thời gian cứ thế trôi qua. Mới đó mà Nhân đã sắp tốt nghiệp ra trường thành y sỹ Y học cổ truyền. Anh Tuấn, anh Nghĩa đã ra nghề. Học trò cũ chỉ còn anh Hùng, Miên và Nhân. Cậu Tín cũng đã nhận thêm hai cậu học trò mới là Thái và Trí. Gác xép chỗ Nhân ở phải đặt thêm một chiếc giường tám tất nữa vì số học trò ở lại đã lên đến năm người.
Nhân đã trở thành học trò cưng của cậu Tín vì Nhân biết vận dụng giữa lý thuyết học ở trường với thực tế làm ở cơ sở khám Ьệпh của cậu Tín. Giã từ những ngày cực nhọc vì việc thái tђยốς, nấu cao, Nhân bắt đầu phụ cậu Tín khám Ьệпh, kê đơn. Nhân rất hiểu tâm trạng hai em học trò mới vào nghề. Nhân giúp đỡ họ tận tình. Cậu Tín rất hài lòng vì chuyện ấy. Cậu vẫn bảo nghề thầy tђยốς phải lấy chữ tâm làm đầu. Cậu vẫn muốn kén chọn một học trò giỏi làm rể, nhưng nghĩ đến gia cảnh Nhân, cậu lại thở dài. Thỉnh thoảng cậu nhìn Nhân một cách là lạ như có điều gì suy nghĩ lung lắm. Nhưng rồi cậu lại lắc đầu. Không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Anh Mạnh sau khi tốt nghiệp đã lập gia đình. Vợ anh là con út của một gia đình giàu có, là một giáo viên cấp ba. Bố vợ anh Minh là Tổng giám đốc một công ty bất động sản có tiếng ở thành phố Đà nẵng, đã chọn anh vào làm ở phòng Kế toán của công ty. Anh Mạnh sống ở nhà vợ. Vì chuyện này, cậu Tín rất buồn. Cậu xem như mất đứt đứa con trai. Mợ Tín phải khuyên can mãi, cậu chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Nhà chỉ còn mình Thúy, năm nay học mười hai.
Ngay từ đầu, Thúy đã để ý đến Nhân. Thúy biết Nhân chỉ là con nuôi của bà Hạ, hai người không có quαп Һệ bà con. Mà nếu Nhân có là con ruột bà Hạ đi nữa, hai người cũng là quαп Һệ xa lắc xa lơ. Nhân cũng có cảm tình với cô. Nhân không biết đó là tình bạn hay tình yêu. Chỉ biết rằng, khi vắng Thúy, Nhân lại thấy nhớ. Khi cùng Thúy chuyện trò, Nhân lại thấy lòng khấp khởi niềm vui. Lúc nào đi học về, Thúy cũng ghé qua chỗ Nhân hỏi han vài câu rồi mới lên phòng. Hai người cùng sống chung dưới một mái nhà, người ở tгêภ lầu, người sống dưới gác xép nên chẳng cần phải hò hẹn như những đôi trai gáι khác. Họ cũng chẳng cần viết thư, cũng không cần gọi điện thoại cũng biết người này đang làm gì, người kia đang nghĩ gì. Có gì buồn vui, Thúy đều kể cho Nhân nghe, ngay cả những ước mơ về tương lai. Nhân là người kín đáo hơn, nhưng đã có lần Nhân cũng tâm sự về thân thế thật sự của mình cho Thúy nghe. Thúy tròn mắt nhìn Nhân, rồi ôm lấy Nhân:
-Thương Nhân quá!
Lần đầu tiên, Thúy chủ động hôn lên má Nhân. Từ đó, hai người càng thân thiết với nhau hơn. Nhân biết mình đã yêu rồi và Nhân lo lắng vì điều ấy. Nhân còn phải đi học. Nhà Nhân lại nghèo, Nhân chỉ là đứa con rơi, liệu ba mẹ Thúy có thể bỏ qua được ngăn cách giàu nghèo mà đồng ý cho hôn sự của hai người không.
Mãi rồi cậu mợ Tín cũng biết chuyện, cậu không nói gì nhưng mợ chống đối ra mặt. Mợ Tín gọi Nhân đến nói gần xa:
-Năm nay, Thúy đang học năm cuối, chuẩn bị thi đại học. Cháu đừng rủ Thúy đi chơi nữa nhé!
-Dạ!
-Cậu mợ chỉ có mình Thúy là con gáι, nó lại được cưng chiều từ nhỏ. Thúy hãy còn đi học, mợ không muốn nó yêu đương sớm quá!
-Dạ!
Trầm ngâm một lát, mợ nói thêm:
-Cháu đừng làm gì để Thúy hiểu lầm nhé, con bé hãy còn ngây thơ lắm!
-Dạ!
Nhân đã biết ý mợ Tín muốn cản trở tình yêu của anh với Thúy. Nhân không trách mợ, ai lại muốn gả con gáι cho một người không có lai lịch như Nhân. Nhân buồn bã tránh mặt Thúy làm Thúy rất thắc mắc. Thúy xuống gác xép, hỏi thẳng Nhân:
-Anh làm sao vậy? Có chuyện gì phải không?
Nhân lắc đầu:
-Không có gì cả. Thúy lên nhà tгêภ đi!
-Anh không nói lý do, em sẽ không lên nhà!
Nhân suy nghĩ một lát rồi nói:
-Tối nay, anh hẹn em ở đầu ngõ nhé, chúng ta sẽ nói chuyện.
-Vậy được.
-Khoảng tám giờ, anh sẽ ra trước, em đi bộ ra sau nhé!
-Anh làm gì mà bí mật vậy, ra một lần không được sao?
-Em cứ làm như anh bảo nhé!
Thúy gật đầu, đi lên nhà tгêภ.
Buổi chiều trôi qua thật dài, nhưng cuối cùng đêm cũng đến. Nhân xin phép cậu rồi dắt xe ra ngoài. Bên kia đường có một quán cafe, Nhân vào đấy, chọn một chỗ bên ngoài để có thể quan sát cổng nhà cậu Tín. Nhân gọi một ly cafe rồi ngồi chờ Thúy. Khoảng mười lăm phút sau, Thúy xuất hiện ở cổng. Cô lấm lét nhìn vào trong rồi đứng nép vào một bên. Nhân trả tiền cafe, đi ra ngoài. Thúy đã nhìn thấy Nhân, cô băng qua đường đến bên bạn trai.
Nhân chở Thúy đến một quán cafe vườn ở đường Nguyễn Huệ. Cafe ở đây có tiếng là ngon, thái độ phục vụ của nhân viên lại ân cần, nhã nhặn nên khách lúc nào cũng đông. Nhân và Thúy đền một bàn nhỏ ở góc vườn. Ánh đèn né- on xanh dịu hắt bóng hai người xuống mặt đất. Nhân gọi một ly cafe đen cho mình, một ly trà đào cho Thúy.
Một lát sau, cô gáι phục vụ đã mang khay nước ra cho hai người. Nhân xoa hai tay vào nhau, không biết nên mở đầu thế nào. Thủy nôn nóng hỏi Nhân:
-Có phải mẹ em đã nói gì với anh không?
Nhân thở dài:
-Tất cả cũng chỉ vì mợ thương em thôi.
Thủy buồn bã:
-Mẹ em cũng đã cấm không cho em đi chơi với anh. Mẹ em bảo phải học hành cho kỳ thi sắp tới.
-Mợ nói đúng rồi.
-Nhưng em biết mẹ em ngăn cản chẳng qua vì không muốn cho em quen với anh thôi.
-Anh biết, gia cảnh nhà anh không tương xứng với nhà em.
-Không phải vì gia cảnh đâu anh.
-Vậy, mợ nói sao với em?
Thủy lắc đầu:
-Em không thể nói ra. Nhưng dù mẹ em có cấm đoán, em vẫn yêu anh!
-Anh cũng vậy! Thúy à, em không chê anh chứ?
-Không, em có cảm tình với anh ngay lần gặp đầu tiên, người ta bảo đó là tiếng sét ái tình đó anh ạ!
Nhân cầm lấy bàn tay Thúy. Cô để yên tay mình trong tay anh. Hai người ngồi bên nhau rất lâu. Lát sau, Thúy mới kêu lên:
-Anh uống cafe kìa!
-Anh đã uống một ly rồi. Uống nữa chắc tối nay không ngủ được mất. Em uống nước đi, không khéo tan đá hết bây giờ.
-Dạ!
Nhân đưa mắt nhìn Thúy đang uống từng ngụm nước. Thúy thật đẹp. Nhân nghĩ đến ngày mai. Liệu hai người có còn cơ hội bên nhau nữa không. Nhân biết mợ Tín là người quyết đoán, mợ đã muốn làm gì thì sẽ làm cho đến khi đạt mục đích. Nhân biết mình không thể làm trái ý mợ Tín.
Đêm đã khuya. Trong quán chỉ còn dăm ba người khách. Thúy giật mình nhìn đồng hồ đã gần mười giờ. Nhân gọi cô nhân viên đến trả tiền. Hai người lặng lẽ đứng lên. Bên ngoài gió thổi lành lạnh. Nhân cởi chiếc áo khoác ngoài, choàng lên vai Thúy. Thúy ngước lên nhìn Nhân, đôi mắt cô ngân ngấn nước. Không cưỡng lại được, Nhân cúi xuống hôn lên mắt, rồi hôn lên môi cô. Đó là nụ hôn môi đầu tiên Nhân trao cho một người con gáι.
Về đến nhà, cổng vẫn còn mở. Mợ Tín đang đứng ngay lối vào hành lang. Vừa thấy Nhân và Thúy bước vào, mợ Tín đứng ngay dậy lôi ŧυộŧ Thúy vào trong:
-Con gáι hư, đi đâu bây giờ mới về?
Thúy sợ hãï:
-Chúng con chỉ đi uống cafe thôi mà!
Mợ Tín rít lên:
-Tôi đã nói với cô hết lời hết nhẽ, sao cô không nghe lời tôi? Lên phòng nhanh, tôi cho cô biết tay.
Thúy riu ríu đến cầu thang lên lầu. Mợ Tín nói bâng quơ:
-Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà. Con gáι tôi là cành vàng lá ngọc, không phải cái hạng bá vơ nào cũng có thể với tới nhé, cái đồ, cóc mà đòi ăn ϮhịϮ thiên nga. Cái thứ không biết lai lịch nguồn gốc thì đừng hòng được vào nhà này làm rể.
Nói xong, mợ Tín quày quả đi theo Thúy. Thúy dừng lại, bất bình:
-Sao mẹ lại nói nặng nề quá vậy?
Mợ Tín hừ một tiếng:
-Tội của cô tôi còn chưa nói đó, bênh nhau à?
Nhân lặng lẽ dắt xe vào, khóa cổng rồi đi vào phòng. Lòng Nhân chùng xuống. Mợ Tín đang nhắc nhở cho Nhân biết cậu chỉ là một đứa con rơi. Nhân nặng nề bước vào phòng. Mấy người học trò của cậu Tín vẫn còn thức. Thái tròn mắt nhìn Nhân:
-Anh có sao không? Ở đây, em còn nghe giọng cô mắng rõ mồn một.
Nhân ủ rủ ngồi xuống giường. Thái nói tiếp:
-Anh vừa đi không bao lâu, cô đã xuống đây. Không thấy anh, cô giận lắm, bảo anh quyến rũ con gáι nhà lành.
Miên nằm ở giường tгêภ, quay đầu xuống, gắt:
-Sao mầy nhiều chuyện quá vậy? Đi ngủ đi, không thầy xuống kiểm tra lại mắng cho một trận.
Rồi Miên nói với Nhân:
-Cậu cũng đi ngủ đi. Có gì mai sẽ tính.
Nhân lặng lẽ nằm xuống giường. Hai mắt Nhân mở thao láo nhìn lên đáy giường phía tгêภ, không ngủ được.
(Còn tiếp)
PTX