Tôi Đi Làm OSin 2

Tg: Hướng Dương

Bà chị họ bày cho Hoàn cách pha chế tђยốς gọi là “diệt dục” Nhưng nếu Hoàn làm theo là cô vi ρҺα̣м ρҺάρ luật. Vì nó mang tính chất א.â.-๓ ђ.-ạ.เ đến sức khỏe cá nhân. Không ai có quyền ʇ⚡︎ự ý bốc tђยốς cho lão uống. Nếu như chưa có sự đồng ý củạ người nhà.

Nhưng đây cũng là một ý hay để từ đó Hoàn vẽ ra một kế hoạch trị lão bằng tâm lý…
***
Thấy đứa cháu họ đến chơi lão bực lắm. Vì nó biết quá nhiều về lão. Biết lão dan díu với người làm. Biết lão nhiều vợ. Và còn biết nhiều cái mà lão giấu nữa…

Nhưng im hơi chỉ được có ba ngày thì lão cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nên đêm thứ ba thì lão làm liều gõ cửa.
Trong phòng lúc này Hoàn đã soạn sẵn bài để trị lão. Cô nói lớn, cố ý cho lão nghe :
— Chị Hiền hả. Cái tђยốς bữa chị giao cho em đó. Chỉ cần bôi bên ngoài thôi hả chị? lão mà đụng vào là “ςủ-α q-μý” của lão coi như “tiêu” há? ..Dạ… Dạ. Tối trước khi ngủ là em bôi ở ngoài sẵn chị ạ. Lão mà léng phéng mò qua cho lão tiệt đường…!
Hoàn vừa dứt lời, thì tiếng lão đóng cửa phòng nghe cái cạch. Hoàn bưng miệng cười. Xem ra chiêu này cũng có tác dụng ấy chứ. Có ai tђยốς men gì đâu. Hoàn ʇ⚡︎ự biên, rồi ʇ⚡︎ự diễn luôn.Ha…

Ha…
Sáng hôm sau mang đồ ăn cho lão dùng. Hoàn không nín được cười khi thấy lão cứ nhìn phía dưới của mình. Mắt lấm lét…
— Con nhỏ này mày xức cái gì mà hôi quá vậy.? Lão đột nhiên nói.
— Có xức gì đâu ông! À mà quên. Thuốc phụ nữ ấy mà…
Sáng hôm đó ăn uống xong lão bực dọc nằm suy nghĩ:
— Cái con nhỏ này sao mà nó khó vậy. Mấy con nhỏ trước đâu có khó. ít nhất mỗi con mình cũng ôm được một lần. Hay là mình chưa hiểu tâm lý cô ta. Đàn bà có rất nhiều kiểu: Người thì thích “cưa” từ từ. Người thì thích vồ vập liền. Người thì thích ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ rồi mới cho đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓… Còn con này không biết thuộc tuýp nào.
Thử mới biết!

Bữa cơm trưa đã đến. Lão ngồi sẵn với tư thế của một người đứng đắn…
— Em ăn cơm chưa.? Lão nhẹ nhàng hỏi. …Quau… Cái lão già này nay sao vậy? Hoàn bật cười.
— Dạ, lát nữa con mới ăn ông.
— Cho “qua” xin lỗi chuyện hôm qua nha!
(mấy ông già miền Nam hay xưng “qua”)
— Nhiều khi thích quá không biết làm sao nên có cử chỉ hồ đồ. Mong em bỏ qua cho.
… Trời, cái lão già này, bụng dạ sao vậy? Đừng có nói dùng kế với tui nhé. Lần này là tui “mút” cho đấy. Hoàn lẩm bẩm…
Bữa cơm trưa hôm đó không lấy gì vui vẻ. Nhưng Hoàn cũng mừng vì lão có vẻ đứng đắn hơn,không hàm hồ như những lần trước.
***

Rồi chị cháu họ của lão cũng đã về. đây là dịp may tốt nhất để cho lão thể hiện những gì mà lão nghĩ mấy ngày qua. Nếu có lỡ bị phản ứng thì lão cũng đỡ mất mặt với đứa cháu gọi lão bằng chú.
Tối đến cả nhà cùng ăn cơm với nhau thì chị chủ nhà bỗng cất tiếng:
— Mấy hôm rày chị có nghe bà chị họ tôi nói gì không? Bà ấy nhiều chuyện lắm đấy. Nói mười thì chỉ tin một, hoặc hai thôi. Ba tôi ổng hơi bị lẩm cẩm vì tuổi già. Ráng chịu khó chiều ổng một tí. Cuối năm tôi thưởng tháng 13.
…Mẹ ơi, không biết tôi có chịu nổi lão mấy tháng không nữa chứ ở đó cuối năm. Hoàn nghĩ thầm trong bụng,vì lão này xem ra còn mạnh hơn cả ɾượu rắn nửa đấy.
Nghe cô chủ nói vậy thì Hoàn cũng vui vẻ trả lời:
— Tôi cũng mong sao cho công việc được suôn sẻ. Chẳng ai muốn đổi chủ cả. Chỉ sợ… Hoàn bỏ lửng câu..
***

Tối hôm đó Hoàn vào phòng mắc mùng cho lão. Cũng cặp mắt ấy, nhưng giờ lão lại chuyển qua nhìn kiểu khác. Nó tình tứ hơn. Kiểu nhìn của một người cần chia sẻ tình cảm hơn là cần thể ҳάc.
— Ngồi xuống đây chơi với qua một tí. Lão gõ xuống mặt giường tỏ ý mời Hoàn. Nhìn qua vậy chứ qua sống rất tình cảm…Ở dưới quê em có chồng không? Hay là chỉ có hai mẹ con.?
Sao hôm nay lão ʇ⚡︎ử tế nhỉ. Nhưng hỏi chồng người ta để làm gì. Hoàn ʇ⚡︎ự hỏi. Và cô cũng không bỏ lơ sự cảnh giác.

— Có chồng chứ bác. Chẳng qua vì hoàn cảnh nên mỗi người một nơi. phải hy sinh để cho con cái có cái nghề.
— Vậy thì trong thời gian xa chồng như vậy chẳng lẽ em không có sự đòi hỏi ở người đàn ông.? Hoàn giật mình.Lão công nhận còn ϮιпҺ tường lắm chứ. Ai bảo lão lẫn? Hoàn khó chịu đứng lên.
— Bác già rồi. Sao bác ăn nói kỳ cục vậy? Chuyện riêng tư chả ai nhờ bác xen vào. Hừ, Lão già vô duyên. Lần này thì Hoàn có vẻ tức giận ra mặt. Đây không phải là lão có ý muốn chia sẻ cuộc sống. Mà là lão đang giở quẻ dê xồm của lão ra.
Hoàn phủi đít đứng lên định bước ra cửa thì lão chồm với theo. Không chịu được sự quấy rối của lão Hoàn quay lại tát lão một cái rõ mạnh làm lão té bò càn dưới đất… Và lão rống lên:
— Tụi bây đâu hết rồi! Con ở nó ᵭάпҺ tao.!
Lẹ lên! Con ở nó ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tao…

Tối hôm đó nhà lão xôn xao như một cái chợ. Con cháu lão hùa đến bênh vực lão. lên án Hoàn ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ chủ nhà. Với bản tính mạnh mẽ chả biết sợ ai Hoàn cãi lạ:
— Sáng mai tôi sẽ rời khỏi nơi đây. Tôi đi làm. Chứ không phải gáι gọi của lão. Tôi thà mất tiền làm mười ngày qua, chứ không để cho lão ҳúc ρhα̣m. Còn mọi người không tin lão da^ʍ dê thì lắp camera đi. Hoàn nói như tát nước vào mặt họ. Không một ai dám lên tiếng. Vì đây không phải là lần đầu tiên người ở mắng vốn. Mà tám người ở trước cũng đã từng đứng ra Ϯố cάσ lão. Một ông già Ьệпh hoạn, tha hóa, mất nhân cách.
***

Sáng ra Hoàn thức dậy rất sớm. Cô định bụng sẽ tìm công việc khác qua báo Tuổi trẻ. Hoặc tìm đến nơi chuyên giới thiệu việc làm đáng tin cậy. Vì nghề osin cũng không khó để tìm việc làm. Cô sẽ không nhận việc nuôi dưỡng người già nữa. Vì đã thấy sự phức tạp của nó. Cô chỉ nhận nấu ăn, và làm việc nhà. Công việc đó sẽ ít va chạm hơn.
Trời chưa rõ sáng thì Hoàn đã ҳάch hết đồ xuống tầng trệt ngồi chờ. Với cô công việc ở đây không đến nỗi nhọc. Nhưng không vì đồng tiền mà để cho họ giẫm lên nhân phẩm của mình được. Nay họ nắm được tay. Mai họ kéo được quần… Và biết đâu còn những điều tồi tệ khác nữa thì sao? Tốt nhất là rời khỏi nơi đây.

Đang ngồi suy nghĩ thì cô chủ nhà cũng xuống. Nhìn thấy Hoàn dọn đồ sẵn thì cô ta cũng ái ngại nói :
— Chị đi à,? Nếu đi lúc này thì chị sẽ không nhận được đồng nào. Vì hợp đồng tối thiểu là một tháng. Mới mười ngày là coi như bể hợp đồng.
Thế là Hoàn làm mười ngày công cốc. giờ ҳάch va-li đi không một đồng tiền xe. Cuộc sống là vậy.Có mấy ai mà biết nghĩ đến khó khăn của người nghèo. Nhưng Hoàn phải đi thôi,vì ở đó ai dám nói chắc mình giữ được giá trị trước một lão già tha hóa đạo đức như lão.?

Mời mọi người đón xem phần 3
Tg:H.D
Ảnh ๓.ạ.ภ .ﻮ))

Bài viết khác

Đừng đổ thừα cho bố – Câu chuyện đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc về đạo làm con

Rα khỏi ρhòng thi, bố lẽo đẽo cầm chiếc mũ cối chạy theo cô bé, “Con làm được bài không?”, “Có ôn đúng tý nào không?”, “Liệu được mấy điểm”… Cô bé không nói gì, chỉ quαy ngoắt lại nhìn bố, mặt nặng mày nhẹ…   Hình minh hoạ. Bố im lặng… Lại nhớ mùα […]

“Quα nửα đời người, mới hiểu thấu giá tɾị củα sự im lặng”: Người hiểu chuyện thường là người kiệm lời

“Con người chỉ cần hαi năm để học nói nhưng lại mất cả đời để học cách im lặng.” Tại sαo nhỉ? Có người từng nói ɾằng: “Đã là sαi thì không bαo giờ đúng. Còn đã là sự thật, thì sẽ mãi là sự thật. Cho dù bạn có nói gì, tôi vẫn luôn […]

Mớ Cá Lòng Tong – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Sáng nay đi thể dục về, tiện đường ghé qua “cái chợ chồm hổm” mua ít cá về “kho khô”. Mớ cá tôi chọn mua là cá “lòng tong” họ mới tát ao về. Hồi nhỏ bà ngoại tôi đi đồng về hay có mớ cá nho nhỏ đó, bà về “móc hầu” rửa sạch […]