Sau 20 năm ly hôn, con trai tôi đột nhiên đưa chồng cũ của tôi về nhà
Sau 20 năm ly hôn, con trai tôi đột nhiên đưa chồng cũ của tôi về nhà.
“Mẹ, tuy rằng lúc trước bố có lỗi với mẹ, nhưng bây giờ bố đã biết sai rồi.”
“Nếu mẹ và bố tái hôn, bố sẽ có người chăm sóc, mà mẹ cũng có người để dựa vào khi về già, có phải là đẹp cả đôi đàng không?”
Tôi tức đến mức bật cười, nhanh chóng đuổi cả hai người ra ngoài giữa đêm khuya.
“Mày tự chăm sóc bố mày đi thôi, đừng để mẹ cản trở tấm lòng hiếu thảo của mày!”
Sau khi đi du lịch về, tôi bỗng phát hiện ra trong phòng khách có thêm rất nhiều đồ đạc.
Trong phòng khách có tiếng hai người đang nói chuyện.
Tôi đẩy cửa bước vào, không ngờ lại nhìn thấy con trai và lão chồng cũ bị liệt đang nằm trên giường.
Tôi đã từng nghe nói về việc anh ta bị liệt.
Suốt mấy chục năm nay, anh ta hút thuốc uống rượu như nước lã, gia đình lại có tiền sử huyết áp cao và mỡ máu cao, việc anh ta bị liệt đã sớm được dự đoán trước.
Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ta đã bị liệt rồi mà còn có thể xuất hiện trong nhà tôi.
Chồng cũ nằm trên giường, thấy tôi bước vào thì cúi mặt xấu hổ.
Con trai tôi lại vui mừng chạy đến đón tôi.
“Mẹ, mẹ nhìn đi, con giúp bố tập hồi phục chức năng, bây giờ chân bố đã có phản ứng rồi đấy!”
Tôi nhíu mày, kéo con trai ra ngoài.
“Con đưa ông ta về làm gì?”
Con trai giải thích:
“Mẹ, bố con bị liệt đã rất khổ rồi, bố cũng có vẻ hối hận về chuyện trước đây.” “Nếu bố đã biết sai rồi, vậy thì mẹ cũng đừng so đo tính toán nữa.”
“Hai người cứ tái hôn đi, sau này bố con có người chăm sóc, mà mẹ cũng có người để dựa vào khi về già, thế là cả nhà chúng ta đoàn tụ rồi!”
Tôi nghẹn họng nhìn nó:
“Con gọi đây là đoàn tụ à???”
* * *
Đây là câu chuyện cháu đã đọc trên một trang facebook. Từ nhỏ, trong đầu cháu luôn tự đặt ra câu hỏi: ” Hạnh phúc thật sự trong một gia đình là gì ? ”
– LÀ cha mẹ yêu thương nhau, là anh chị em yêu thương nhau.
– LÀ cha mẹ và con cái cùng hoàn thành trách nhiệm và hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau để mọi người vui cùng vui, nghỉ ngơi cùng nghỉ ngơi, làm việc cùng làm việc.
Là ở đó, cha phải ra cha, mẹ phải ra mẹ, con cái phải ra con cái, chồng phải ra chồng, vợ phải ra vợ, phải có nghĩa vụ và trách nhiệm vun đắp cho đời sống gia đình, nhưng rồi, cháu chẳng cảm nhận được, cái gọi là 1 gia đình thật sự, một người chồng là thế nào?
Một người vợ là ra làm sao? Thế rồi, cháu cũng không biết gia đình mình có thật sự hạnh phúc hay là không? Gia đình mình có phải là tấm gương, là động lực, là cái cớ để mình có thể tìm kiếm một người đàn ông thật sự cùng chung tay xây đắp 2 chữ hạnh phúc.
35 tuổi, cháu ngại lập gia đình, cháu sợ mình sẽ đi vào vết đổ của vô số các cặp đôi trước đó. cháu sợ sự tan vỡ, cháu sợ sự chia rẽ, cháu sợ cái cảnh, cha mẹ mở miệng ra là sẵn sàng la lối: ” tao cố gắng gìn giữ cái gia đình này là vì chúng mày, chứ không là tao li dị lâu rồi. sinh tụi mày ra, nếu biết có ngày hôm nay, thà tao bóp mũi chết quách cho rồi…”. Vậy đó. kết hôn thì chúng ta được gì ?
Bao nhiêu cô chú trên này, trải qua mấy chục năm hôn nhân, đi qua bao gian nan khốn khó, qua bao nhiêu thăng trầm, cay đắng ngọt bùi, có ai trả lời giúp cháu với được không ?
Liệu rằng, người phụ nữ trên bài đăng kia, lựa chọn vì con mà đoàn tụ, vì hi sinh mà quay lại thì bà có được hạnh phúc ở những ngày cuối đời chăng?
Bài và ảnh sưu tầm
Không rõ tác giả