Đủ nắng hoa sẽ nở 21
Tác giả: An Yên
An tiếp tục công việc của mình. Vậy nhưng sáng nay, cô lại tiếp một vị khách không mời mà đến…
Lúc đó khoảng chín giờ sáng, Thiên Vương có gọi cho cô bảo rằng mười một giờ anh sẽ qua tập đoàn đón cô đi ăn trưa. Đang nghe điện thoại của anh, trợ lý Hoàng Oanh bước vào nói:
– Dạ thưa chủ tịch, có người nói là bạn của chị muốn vào gặp ạ!
Tuệ An gật đầu, tay vẫn cầm điện thoại nghe Thiên Vương nịnh nọt. An đang cười trước những câu trêu chọc của anh thì thấy Hoàng Oanh đưa “ người bạn” đó vào – chính là Lê Na. An hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chỉ chiếc ghế cho Lê Na ngồi rồi nói vào điện thoại:
– Em biết rồi ạ, mười một giờ anh qua đúng không ạ? Bây giờ em có chút việc rồi ạ!
Thiên Vương gửi một nụ hôn cho cô rồi nói:
– Ừ, em làm việc đi! Anh yêu em!
Tuệ An nói khẽ “ Em cũng vậy” rồi tắt máy. Tuy nhiên, lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. An muốn tạo cho anh một bất ngờ nên cô đi lại gần phía cửa sổ, cách xa Lê Na một quãng và gọi điện báo nhà hàng làm một số món mà Thiên Vương thích rồi nói sẽ qua nhà hàng lúc mười một giờ. Lan Hương có hỏi cô:
– Chị có cần em đưa xe đón tới cửa hàng đợi anh Vương hay không ạ?
Nhưng cô trả lời Lan Hương:
– À không, khoảng mười giờ rưỡi chị sẽ ʇ⚡︎ự đi xe đến Ьệпh viện rồi cùng anh ấy tới đó.
Cuộc điện thoại chấm dứt, cô quay lại với vẻ mặt nghiêm túc rồi ngồi xuống đối diện với Lê Na:
– Chào chị, không biết chị đến gặp tôi có việc gì không ạ?
Lê Na tỏ vẻ bối rối, hai tay nắm chặt vào nhau rồi nói:
– Chắc là… anh Vương đã kể với em chuyện tối qua rồi…
An nói:
– Dạ chưa ạ, hôm qua anh Vương ở Ьệпh viện phẫu thuật cả đêm nên chúng em chưa trò chuyện gì chị ạ. Vả lại, nếu không phải là chuyện liên quan đến hai đứa thì chúng em cũng ít khi nói lắm. Mà có chuyện gì vậy ạ chị?
Lê Na vẫn còn bối rối:
– Vậy….chuyện anh Thành… Em có biết không?
Tuệ An vẫn giữ khuôn mặt bình thản:
– À, em có nghe qua, nhưng em vẫn chưa hiểu ý của chị là gì? Em không có nhiều thời gian, chị có thể đi thẳng vào vấn đề được không ạ?
Lê Na nhìn An:
– Chị biết chị sai…những việc đó thật đáng xấu hổ. Nhưng cũng có tuổi rồi, chị yêu quá hóa liều chứ đó không phải bản chất của chị đâu. Em đừng nghĩ sai chị nhé…
An nhíu mày:
– Chị Lê Na này, với em những chuyện đó không quan trọng đâu ạ. Vì nó chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống, đến công việc của em cả. Đó là việc cá nhân của chị và quyết định là ở chị, hậu quả cũng là chị nhận. Chị nói với em những điều đó để làm gì ạ?
Lê Na gượng cười. Có vẻ như cô gáι mỏng manh ngồi trước mặt không yếu đuối như cô ta nghĩ. Lê Na đành nói:
– Việc làm ăn của công ty nhà chị với tập đoàn của em…
An cười, cuối cùng chị ta cũng nói ra ý định của mình:
– Chị Lê Na này, thực ra chuyện làm ăn không liên quan đến đời tư của chị, trừ trường hợp đời tư ảnh hưởng trực tiếp đến doanh thu của công ty thôi ạ. Còn giờ, người đứng đầu công ty vẫn là chú Lân nên chuyện đời tư của chị không ảnh hưởng gì. Nhưng vì hợp đồng với công ty nhà chị không quá lớn, lại cũng không phải gấp rút nên bên em chưa xem tới nơi thôi, chứ tính em công tư ρhâп minh, chị yên tâm nhé.
Lê Na bỗng chùng giọng xuống:
– Giá mà trước đây chị đồng ý lời tỏ tình của anh Kem thì mọi việc có thể đã khác…
Kem ư? Sao bỗng nhiên chị ấy lại nói thế nhỉ? Chẳng phải anh Kem đã yêu Cà Chua từ bé sao? Nực cười thật, không lẽ chị ấy thất bại trước anh Thành, giờ lại chuyển sang người yêu của An sao? Tuệ An vẫn im lặng lắng nghe, còn ánh mắt của Lê Na thì đảo lên để đoán xem Cà Chua đang cảm thấy thế nào ? Đúng là phụ nữ, đôi mắt Cà Chua có nét xao động, khác vẻ nghiêm túc ban nãy. Lê Na tiếp tục:
– Em biết không, Kem thích chị từ lúc còn ở trường mầm non. Anh ấy rất quan tâm đến chị, từ việc ăn cho đến việc ngủ. Lúc ấy mới bốn tuổi mà Kem đã biết đòi mẹ Vy mua quà tặng chị. Hôm thì đồ chơi, hôm chiếc kẹo dâu.. Chắc là anh ấy không kể với em đâu nhỉ? Sau này lớn lên, bọn chị cùng học ở trường chuyên, chỉ là chị học khối A, còn anh Kem học khối B nhưng vẫn dính nhau như sam, nổi tiếng là đôi trai thanh gáι lịch của trường chuyên đấy. Lúc đó em còn nhỏ, chắc em cũng biết anh Kem thường đi cùng với chị đúng không?
Nghe giọng mỉa mai của Lê Na, Cà Chua mỉm cười:
– Trí nhớ của em không được tốt lắm, chuyện lúc nhỏ em cũng không nhớ nhiều. À, hồi đó em hay ốm vặt, chỉ nhớ là chú Vỹ thường sang khám cho em, chú dắt theo cả anh Kem, rồi anh ấy hay đút cháo cho em ăn thôi.
Lê Na nắm chặt tay nhưng vẫn không bỏ cuộc:
– Ừ, anh ấy có kể với chị những chuyện đó, nhưng anh ấy bảo chỉ khi ở bên cạnh chị, anh ấy mới sống thật với bản thân mình, mới thấy vui vẻ. Còn ở cạnh em thì chẳng biết nói gì cả.
Nếu là trước đây, chắc là Cà Chua đã tin sái cổ vì đúng là anh Kem ít nói chuyện với cô. Nhưng giờ Cà Chua hiểu rằng vì anh thương mình nên bối rối khi gặp mình. Giữa một thanh mai trúc mã và một kẻ dối trá, hiểm ᵭộc như Lê Na, dĩ nhiên Cà Chua phải tin người mình yêu chứ? Thấy cô im lặng, Lê Na có vẻ thừa thắng xông lên:
– Lúc anh Kem tỏ tình, chị vui lắm nhưng chị nghĩ hai người sẽ đi du học ở hai nước khác nhau, không biết yêu xa rồi sẽ thế nào? Sự nghiệp chưa có, mà tính chị lại thích ᵭộc lập kinh tế, không muốn dựa dẫm. Thế nên, chị đã từ chối anh ấy để lo cho sự nghiệp. Chị đã rất buồn, đã khóc rất nhiều, nhưng chị vẫn hi vọng sau khi về nước anh ấy vẫn còn yêu chị, lúc đó chị sẽ sẵn sàng cho một mối quαп Һệ mới. Nhưng khi chị về thì anh ấy …đã yêu em rồi.
Tuệ An nhíu mày:
– Chẳng phải chị nói đã yêu anh Vương Thành lâu nay sao?
Lê Na lắc đầu:
. – Không phải,anh Vương Thành có gặp chị mấy lần, chị không biết anh ấy quen anh Kem, nhưng anh ấy có vẻ ngoài phong trần, khá cuốn hút, mồm miệng cũng hoạt bát, ăn nói có duyên nên chị và anh Thành hay trò chuyện. Chị biết anh Kem đã yêu em, chị thấy tiếc cho tình cảm thanh xuân đó. Đúng là chị quá sai lầm khi từ chối anh Kem. Thế nên chị mới nghĩ yêu anh Thành để lấp đi khoảng trống mà anh Kem để lại. Chị đã tin tưởng vào quyết định đó và tuổi chị cũng nhiều rồi, muốn lập gia đình cho xong, nên chị nghĩ ra cách bẫy anh Thành… hi vọng mình chỉ cần một người để nương ʇ⚡︎ựa khi người mình yêu đã có cuộc sống mới. Nhưng nào ngờ…
Quả là An đã nghe một câu chuyện lâm ly bi đát. Cô hít sâu một hơi rồi nói:
– Thôi chị ạ, em không để ý những chuyện trong quá khứ đâu, vì dẫu sao nó cũng đã qua rồi. Em sống cho hiện tại và tương lai. Với anh Kem, chúng em không có gì phải hối tiếc khi đến với nhau cả.
Lê Na nói:
– Chị nghĩ đôi khi em chỉ là người thay thế chị trong trái tιм anh ấy.
Cà Chua cười:
– Thay thế hay không cũng không quan trọng nữa, vì hiện nay chúng em đang rất hạnh phúc, điều đó mọi người đều biết.
Lê Na vẫn ρhâп bua:
– Em không thấy là người thay thế sẽ rất mệt mỏi sao? Em không qua nổi cái bóng của chị đâu.
Cà Chua lắc đầu:
– Em không quan tâm đến quá khứ, khi anh ấy chạy đến sân bay giữ chân em lại thì có nghĩa là anh ấy đã suy nghĩ kỹ rồi. Em không ân hận và chẳng thấy mệt mỏi gì cả.
Nói xong, cô đứng dậy:
– Em bận rồi, nếu không có việc gì thì mời chị!
Lê Na hậm hực tức tối nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười:
– À, không có gì, em cứ làm việc đi. An này, nếu cậu Hoàng trợ lý của anh Kem có lỡ nói ra chuyện tối qua chị ở lại phòng anh ấy thì em cũng đừng nghĩ nhiều nhé. Thực sự hôm qua tâm trạng chị tệ quá, và người chị tìm đến tâm sự chỉ có thể là anh Vương thôi. Cảm ơn em, nói chuyện với em, chị cũng khỏe ra rồi. Tạm biệt!
Lê Na nói xong thì đi nhanh ra cửa, tгêภ môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai…
Cà Chua thấy ngán ngẩm trước thái độ của Lê Na, nhưng nếu nói cô không suy nghĩ là không đúng. An vẫn đặt niềm tin vào Thiên Vương. Giả sử có chuyện chị ấy ngủ lại đêm qua thì chắc chắn cũng có một lý do đặc biệt nào đó, chị ấy ở lại phòng của anh Kem không có nghĩa là ở cùng với Kem vì Thiên Vương cả đêm qua ở trong phòng phẫu thuật. Nhưng có một điều cô thấy hơi khó hiểu. Trợ lý của Kem tên gì cô cũng không biết, thậm chí sáng nay cô mới biết đó là con trai, vậy mà có vẻ như Lê Na lại biết rõ về điều ấy. Cà Chua ʇ⚡︎ự nhủ lòng mình không được ρhâп tâm rồi tiếp tục công việc. Cô quyết định sẽ đến Ьệпh viện gặp anh lúc mười giờ rưỡi, vì thực ra Ьệпh viện của anh gần nhà hàng của cô hơn. Nếu để anh lái xe đến tập đoàn chở Cà Chua thì mất thời gian cho anh. Cô nghĩ nên dành nhiều thời gian cho những người mình yêu thương …
Còn Lê Na, rời khỏi tập đoàn Cao Thị, cô ta đi làm một số việc rồi mười giờ có mặt ở Ьệпh viện Thiên Vĩ. Cô ta đi thẳng lên phòng giám đốc. Cô định gõ cửa thì thấy trợ lý của Thiên Vương từ trong bước ra. Lê Na liền hỏi:
– Xin cho tôi hỏi, giám đốc Thiên Vương có ở đây không ạ? Tôi là bạn có hẹn với anh ấy!
Trợ lý Hoàng gật đầu:
– Dạ có, đi chị đợi một chút để em báo sếp!
Cậu trợ lý bước vào và nói:
– Sếp ơi, có một chị bảo là bạn của anh và có hẹn với anh.
Thiên Vương nhíu mày, anh có hẹn hai tới đây đâu nhỉ? Nhưng thôi, anh ngẩng lên nhìn Hoàng:
– Được, em bảo người đó vào đi!
Hoàng gật đầu:
– Dạ, anh nhớ mười giờ rưỡi lên tầng bảy hội chẩn nhé!
Thiên Vương đồng ý:
– Ừ, anh nhớ rồi, ca này đã hội chẩn tối qua rồi, lát nữa tổng hợp ý kiến thôi, nhanh mà!
Hoàng khẽ “ Dạ “ rồi bước ra ngoài. Lê Na bước vào:
– Thiên Vương!
Vương ngẩng lên, ánh mắt hơi khó chịu:
– Cậu đến đây làm gì vậy? Tôi không giúp cậu làm giấy tờ gì giả mạo đâu nhé!
Lê Na cúi đầu ngồi nép một góc:
– Tôi chỉ muốn đến xin lỗi cậu. Những.chuyện đó thật sự đáng xấu hổ. Tôi sẽ rút kinh nghiệm và rời khỏi đây. Tôi chỉ muốn gặp và chào cậu thôi, có gì cậu đừng để bụng. Tôi không muốn mất đi một người bạn như cậu.
Ồ, một Lê Na hiếu thắng sao giờ thay đổi nhanh vậy nhỉ? Nhưng có thể cô ta sợ ảnh hưởng đến công ty nhà mình nên mới như vậy thôi. Cũng được – đỡ phiền phức. Vương nói:
– Được, cậu đã có lời thì tôi cũng không nghĩ nữa. Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi, giờ tôi bận rồi! Chúc cậu bình an nhé!
Lê Na bối rối:
– Có vẻ… cậu rất ghét tôi…
Vương lắc đầu:
– Không, bình thường thôi, bạn bè mà. Vả lại, con người ai cũng có lúc ích kỷ, sai trái, không sao đâu m. Vậy nhé!
Lê Na ngẩng lên nhìn Vương:
– À, giờ cậu lên tầng bảy đúng không? Tôi muốn tham quan Ьệпh viện cậu một chút, cậu cho tôi lên đó được không?
Vương lại tỏ ra hơi khó chịu. Cô ta lên đó làm gì nhỉ? Hay lại định giở trò gì đấy? Vương nói:
– Chỗ đó không tùy tiện lên được đâu. Mọi căn phòng trong tòa nhà này đều có chức năng của nó, cậu không làm việc ở đây thì lên làm gì?
Giọng Lê Na năn nỉ:
– Đằng nào tôi cũng sắp xa nơi đây rồi. Tôi chỉ muốn nhìn qua một chút nơi cậu làm việc rồi đi xuống thôi!
Nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rưỡi, Thiên Vương nghĩ cô ta cũng chẳng làm được gì vì camera lắp khắp nơi, nên anh nhanh chân bước ra cửa và để lại một câu:
– Tùy cậu!
Cậu Thiên Vương đi thẳng đến thang máy, đối diện với thang bộ. Vì anh quay lưng với thang bộ nên không để ý Tuệ An đang bước gần đến phòng mình. Tiếng “ ϮιпҺ” vang lên. Thang máy mở cửa, Vương bước vào và lúc đó Lê Na cũng nhào theo:
– Chờ em với! Em còn chưa mặc xong đồ mà!
Trước khi thang máy khép lại, Tuệ An chỉ kịp nhìn thấy cảnh Lê Na ngã vào người Thiên Vương…