Phép thử – Câu chuyện nhẹ nhàng ý nghĩa nhân văn
Xe tôi đang chạy trên đường đến đèn vàng, tôi bật đèn để đi chậm đỗ lại cách xe trước khoảng 2m, thì bỗng ầm tận hai cái húc đuôi xe. Chỗ ấy có CSGT cũng may tôi cũng hãm xe bằng tay nữa nên chỉ nhào lên một chút không húc đuôi xe trước, xuống xe thì thấy 2vợ chồng thêm 1 bé nhỏ đang được người đi đường đỡ dậy, tay tui gãi đầu khi nhìn xe móp lớn, cũng may không vỡ đèn …
Hai anh CSGT ra đưa cả người và xe họ vào vệ đường và nói tôi lái lên chút đỗ lên vỉa hè rộng không kẹt xe …
Sau khi thấy tôi thì anh chồng xin lỗi tôi, dù vẫn còn đau và vợ thì xít xoa đứa nhỏ.
Tôi nói anh CSGT thôi để chúng tôi thỏa thuận chứ nhìn cách anh ăn mặc thêm cái xe 22 năm chưa thay” theo giấy tờ xe biển Bình định” …
Tôi chỉ hỏi : – Chở vợ con sao đi nhanh đến thế, đèn vàng là chuẩn bị dừng rồi mà …
Anh phân trần : – Xin lỗi cô vì tôi vừa đi vừa nghĩ nên tôi không để ý đường, hiện tại 2 vợ chồng tôi chỉ có 700k thôi , tôi vừa đóng tiền cho má tôi chạy thận, tôi chưa biết làm sao, cô cho tôi số điện thoại rồi về xoay xở đền cô, chứ thu xe máy thì tôi không biết làm thế nào để đi làm, lên viện …
— Vậy anh ở đâu ?
Vợ chồng tôi thuê nhà ở Bình Thạnh, đưa mẹ lên viện để chạy thận, cũng 4 tháng rồi, cả hai vợ chồng đều làm việc để kiếm tiền lo cho mẹ …
Được rồi vậy anh cho tôi số nhà anh thuê tôi sửa xe xong tôi sẽ gặp anh.
Cậu ta cho địa chỉ, rồi không an tâm đưa cả giấy nhập viện và giường thuê cho mẹ ở sát cổng viện, nói nếu không cô cứ tới đây, mẹ tôi bệnh không chạy đi đâu được vì 1 tuần 3 lần chạy thận …
Tôi cười lên xe lái đi, tôi thử tin người chút chứ xe tôi bảo hiểm 100% chỉ đưa xe vào sửa thay bửng sau, nhưng cũng phải đặt đã…
Chứ sống Sài Gòn mà toàn nghe, hay đọc báo những chuyện giật gân, những nạn trộn cướp thì nước nào cũng có, chỉ họ đăng báo tiếng nước họ nên có ai rảnh dịch đâu …
Vài ba hôm sau thì thấy cậu ta điện lại nói :
– Cô ở đâu, tôi vay được chút tiền đưa lại cho cô
Tôi thì đang rảnh đi với Triều An nên hỏi ở khúc nào tiện tôi ghé
Đúng thiệt nhà hẻm sâu nhưng phía này có chỗ đậu xe nên tôi ngồi cafe đợi cậu ta.
Hình minh họa
Cậu đi ra, tôi cười hỏi : – Cậu xoay xở ở đâu ra tiền thế, vợ con ổn chứ
Cậu cười : – Vợ tôi đau tay vì đỡ đầu con bé nên tím hết, tôi có người bạn họ cũng vất vả như tôi nhưng cũng cố gắng cho tôi mượn đỡ …
– Đừng nói anh vay tiền xã hội nhé …
– Không dám vay đâu, thà nói cô khất nợ chứ vay họ là hết tất cả …
Tôi đưa lại tiền cho cậu, nói : _ Không phải đền tôi chỉ muốn xem cậu có đáng tin không thôi. Mẹ cậu ra sao ?
Ánh mắt cậu ta bừng lên nói:
– Mẹ thì vẫn chạy thận, có đỡ cô ạ, khả năng rút xuống tuần hai lần rồi sẽ ổn bác sĩ nói thế …
– Thôi cậu về nghỉ ngơi, chúc mừng cậu, tôi không nhận tiền, nhận câu xin lỗi là được rồi …
Chúng tôi ngồi lại nói chuyện một tý thì bác chủ quán ra ngồi nói chuyện :
– Thằng Tiến ở Bình Định đưa mẹ vào chạy thận, nó chịu khó làm nhiều việc lắm, mưa gió ai gọi móc cống, hay leo trần nhà bốc lá làm kẹt ống thoát nước cũng làm, không ngại khổ … đêm nào cũng khuya mới về, có bao nhiêu tiền hai vợ chồng ăn dè để lo cho mẹ trước, tôi thương nó nên hay thuê vợ nó rửa ly dọn quán, nay vợ nó lên bệnh viện với mẹ chạy thận, nó tông xe họ nhưng chân đau, cả mạn xương sườn bầm tím, thở mạnh cũng đau, nói đi viện nó bảo chỉ phần mền, nó học võ nên nó biết … Vợ chồng tôi e ngại quá …
Tôi cười nói : – Vậy há, sao không thấy cậu ta nói gì …
Chú chủ nhà nói : – Thấy tội nghiệp, cậu ta đi lính về nên chẳng học được nhiều, ngoài quê thì chỉ 2 anh em nhưng con em cũng nghèo… Đàn ông việc gì cũng làm, bà cho thuê nhà tháng lấy 200k trả điện nước thôi, vì mọi sự trong nhà cậu làm hết, vợ nấu ăn, giặt dọn nhà …
Triều An trả tiền cafe rồi lên xe lấy thêm mấy triệu nói chú chủ quán, cho tụi cháu ủng hộ anh Tiến ít tiền, và mong anh đừng ủi đít họ nữa chứ anh không đền nổi đâu …
Cả mấy chú cháu cười vui …
Hai chị em ra về, thấy lòng vui vì họ không nói dối và cũng không có ý định xù mình, họ nghèo nhưng lòng tự trọng cao, chỉ phép thử thôi mà
TL
Trần Thị Linh Miêu