Cô ấy là mẹ tôi chương 37
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 37
Hai người phụ nữ ngồi im lặng hồi lâu mà không ai nói với ai một lời, bởi bây giờ họ biết nói sao cho đủ? Suốt mấy năm trời cùng chung sống với một người đàn ông mà cũng không ai nói với ai một lời. Giờ đây họ đang ngồi đối diện nhau trong một quán cafe ,mà muốn nói một cái gì đó thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Bà Huệ hiểu rằng với người phụ nữ như bà Mùi không giống như bà Thủy. Bà đã từng yêu, đã từng đau khổ nên rất hiểu hoàn cảnh của bà ấy. Đã nhiều lần bà nói với ông Vinh nên quay về nhưng ông ấy không đồng ý. Ngay cả việc bà chung sống bên cạnh ông ấy thì không có từ nào để biện minh hay giải thích. Việc một nam một nữ sống chung trong một mái nhà. Thì cho dù có trăm hay ngàn vạn lời nói cũng chẳng ai tin, mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu mà thôi.
Chính bà cũng không hiểu mình nghĩ gì về ông ấy? Nhưng nói rằng yêu thì không phải, cuộc đời bà đã bị người đàn ông tên Trí, tạo nên dấu chấm hết cho chữ Yêu thay bằng chữ Hận, từ thủa còn trong trứng nước rồi. Bất kỳ cuộc sống sau này hay phải ᵭάпҺ đổi bằng một cái gì đó, thì với bà cũng là bình thường. Với ông Vinh cũng thế, bà sống bên ông, chăm sóc ông cũng chỉ là tình thương giữa người với người. Bà hiến một bộ phận ς.-ơ τ.ɧ.ể cứu ông thì ngược lại ông cho bà tiền, mà bà đang rất cần tiền bởi trong tâm khảm của một người mẹ, bà muốn đi tìm con trai. Đứa con mà vừa ra đời chưa từng được uống một giọt sữa nào của mẹ đã phải rời xa.
Bà Mùi đang ngồi trước mặt bà đây cũng phải hạ mình tìm bà, bởi một lý do duy nhất là cứu con mình. Không chờ bà Mùi lên tiếng, bà trả lời:
– Chị gọi cho cậu Tiến gặp tôi, còn chị đừng lo nghĩ rồi sinh Ьệпh. Ráng chăm sóc sức khỏe bản thân cho tốt…
Bà Mùi vẫn chưa yên tâm:
– Nhưng cô phải hứa với tôi nói chuyện với ông ấy…
Bà Huệ cười:
– Chị nghĩ tôi là ai mà có thể nói một chuyện vô lý như thế, để ông Vinh chịu bỏ ra một số tiền lớn trả nợ. Nhưng tôi có cách, bà Thủy vay tiền của Һγ siпh thì chồng con bà ấy phải có trách nhiệm trả nợ, chứ tại sao lại đổi cho cậu Tiến?
– Nhưng thằng Tiến đã đứng ra ký vào giấy vay rồi…
– Tôi sẽ có cách yêu cầu chồng bà ấy phải bán nhà trả nợ…
Rồi bà kể cho bà Mùi nghe ông Trí cha của cô Tuyết Trinh cũng là chồng bà Thủy, chính là cha của Vũ Luân con trai bà…
– Như vậy cậu Luân không phải là con giám đốc Tuấn? Vậy mà tôi cứ nghĩ…
Bà Huệ lắc đầu. Vậy là thay vì gặp nhau để tìm cách trả nợ cho con. Thì hai người phụ nữ như bà Huệ, bà Mùi lại ngồi tâm sự với nhau như hai chị em cùng cảnh ngộ, mà khuôn mặt ai cũng đầm đìa nước mắt. Lúc này trong lòng họ chỉ còn sự cảm thông, và không còn những oán hờn hay nghĩ suy gì nữa. Lau nhanh giọt nước mắt, bà Mùi đứng dậy nói:
– Tôi phải về với ổng để cháu Tiến đến gặp cô. Tôi bắt nó phải xin lỗi vì sự khiếm nhã hôm trước, mong cô cũng xem nó như thằng Luân mà bỏ qua…
Bà Huệ cười:
– Tôi mà chấp thì đã báo côпg αп chứ không phải gọi cho chị…và việc tôi làm hôm nay cũng để trả cho sự im lặng của chị trong thời gian qua…chứ không phải vì bất kỳ điều gì…
Bà Mùi đã rời đi từ lâu mà bà Huệ vẫn ngồi yên như hóa đá. Bà đã từng thề với lòng không bao giờ gặp lại người đàn ông ấy. Nhưng bây giờ chính bà lại phải ʇ⚡︎ự hủy lời thề, để giải quyết cái ân cái nghĩa với một người đàn bà đau khổ như bà Mùi.
Bà đã từng ʇ⚡︎ự hỏi việc gặp lại ông ta lần này, có phải chỉ để giải quyết chuyện của gia đình bà Mùi hay không? Hay đó chỉ là một cái cớ cho một kế hoạch trả thù. Bà hận và muốn làm một cái gì đó để trả thù người đàn ông ấy. Nhưng là phụ nữ lại thân cô thế cô, bà hoàn toàn bất lực rồi đổ thừa cho hai chữ vì nghèo…
Giờ đây ông ta đã xuất hiện và gió đã đổi chiều, hoàn cảnh bà không còn như trước. Bà đã có tiền và bên cạnh là con trai Vũ Luân, chẳng nhẽ hai mẹ con bà lại không làm gì được ông ta hay sao? Vấn đề bà cần cân nhắc đó là có nên nói sự thật với Vũ Luân hay không? Bây giờ con đã trưởng thành và có thể chịu trách nhiệm trước cuộc đời của mình.
Không như bà Huệ suy nghĩ, bà đã phải chuẩn bị tâm lý để nói chuyện với con hy vọng con sẽ thông cảm và thương mẹ. Thì ngược lại thái độ của Vũ Luân hoàn toàn dửng dưng. Chờ cho mẹ nói xong thì anh cười:
– Con nghe mẹ Lan Anh nói rồi, hóa ra Tuyết Trinh cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô ta lừa đưa cậu Tiến vào tròng nhằm gánh số nợ cho mẹ cổ. Nếu vậy thì ông Trí không có lý do gì mà phải bán nhà, và sau mấy năm đi tù, bà Thủy trở về vẫn có nguyên tài sản mà ông bà nội để lại…
Bà Huệ cứ mắt chữ A, miệng chữ O nghe con trai nói. Con bà đã biết hết mọi chuyện qua bà Lan Anh, vậy mà nó vẫn dửng dưng như chưa biết gì? Bà trách con:
– Con nghe mẹ Lan Anh nói rồi mà cứ làm như không, khiến mẹ muốn đau tιм luôn nè…
Vũ Luân không nói gì mà đi ʋòпg sang ôm mẹ từ phía sau, nói ҳúc ᵭộпg:
– Con thương mẹ lắm, bây giờ cho rằng ai nói mẹ có làm gì đi chăng nữa thì cũng vì con, mẹ đã hy sinh cả cuộc đời rồi…
Bà Huệ nghe được những lời con trai nói với mình mà ҳúc ᵭộпg. Bà nghẹn ngào:
– Mẹ cảm ơn con, vậy là cuối đời mẹ cũng mãn nguyện rồi, không còn mong ước gì nữa…
Hai mẹ con cứ thế ôm nhau trong im lặng. Chợt nhớ ra chuyện gì, bà nói với con:
– Bây giờ hai mẹ con mình phải làm sao với ông Trí nè…mẹ phải yêu cầu ông ta bán nhà để trả nợ…
– Phải chia đều cho mấy anh em nữa chứ? Chỉ sợ ông ta dụ ngọt rồi tình cũ không rủ cũng tới mẹ lại siêu lòng. Đừng nói bỏ con mà đi theo ông ta nhé, là không xong với con đâu…
– Thằng nhỏ này, cứ trêu mẹ hoài à. Con nên nhớ rằng bà Huệ bây giờ không còn là cô Huệ quê mùa ngày xưa mà ai nói gì cũng tin…
Nhưng cả hai mẹ con đâu biết rằng ông Tuấn đã ra tay. Sau khi từ Ьệпh viện trở về nhà, ông thấy Lê Quân có vẻ trầm tư như đang suy nghĩ điều gì thì lấy làm thắc mắc:
– Có phải vì tôi không đồng ý cho cậu đuổi theo tên Tiến nên cậu không vui phải không?
– Dạ không. Cháu không chấp nhận cho tụi thằng Thứ cụt lộng hành như vậy. Hơn nữa cũng nên vạch rõ bộ mặt xảo trá của anh em nhà Trần Dương và Tuyết Trinh. Tiền bà Thủy vay thì gia đình bà ta phải trả, tại sao lợi dụng sự hiếu thắng và có phần sỹ diện của cậu Tiến mà trút số nợ lên đầu cậu ấy. Nếu hôm nay mà hai bác cháu về rồi thì ông Vinh không biết thế nào?…
– Thế lúc đó cậu định đuổi theo cậu Tiến để làm gì?
– Cháu muốn tát cho cậu ta sáng mắt ra mà nhìn rõ mọi vấn đề. Chỉ vì một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à mà về bất hiếu với cha mẹ. Mọi việc do cậu ta gây nên khiến cha mẹ đau lòng, trong khi đó lại bỏ chạy…
– Bây giờ cậu định thế nào?
Lê Quân vẫn đưa ánh mắt nhìn về một điểm vô định rồi trả lời:
– Cháu muốn làm một cái gì đó với cha con ông Trí, bà Thủy…
– Cậu tiến hành ngay đi, tôi muốn trả thù cho mẹ con cô Huệ…
– Vậy thì tốt quá rồi…
Hai người chụm đầu bàn tính, chỉ một lát sau thì ông Tuấn lấy điện thoại điện cho văn phòng thám ʇ⚡︎ử:
– Các anh theo dõi cha con ông Trí giúp tôi, báo ngay kết quả sớm nhất…
Trong khi ông Tuấn điện cho văn phòng thám ʇ⚡︎ử thì Lê Quân cũng gọi cho sư phụ Lê Hoàng ở sàn ᵭấu:
– Alo, anh nghe…
Tiếng Lê Quân dứt khoát:
– Sư phụ cho quân bám sát tên Thứ cụt giúp em. Khi thấy nó ở đâu thì đừng manh động mà gọi cho em đến giải quyết. Mấy cậu nhà mình không phải đối thủ của nó đâu…
Ông Tuấn lắng tai nghe và vô cùng ngạc nhiên khi nghe Lê Quân gọi một ai đó là sư phụ. Sau khi anh dừng máy thì ông hỏi:
– Cậu vừa nói chuyện với sư phụ nào đó? Chứng tỏ cậu có học võ?…
Lê Quân thừa nhận:
– Dạ có. Lê Hoàng vừa là sư phụ đồng thời là anh em kết nghĩa với cháu…
– Tôi có nghe cậu nhắc đến tên Thứ cụt?
– Hắn lập ra cái công ty chuyên đi ᵭòι пợ, nhưng thật ra đó chỉ là một tổ chức lừa gạt…cháu muốn thu hồi lại hợp đồng vay tiền mà cậu Tiến đã ký, trả hợp đồng của bà Thủy lại về vị trí cũ…
Bỗng ông Tuấn đứng dậy đưa tay về phía Lê Quân rồi nói:
– Võ sư Tuấn Anh xin chào đồng môn…
Lại một pha bất ngờ, Lê Quân cúi đầu đáp lễ:
– Chú là võ sư nhị đẳng Tuấn Anh?
Ông Tuấn gật đầu cười:
– Tôi tên là Vũ Tuấn, nhưng vì yêu cô gáι Lan Anh nên lấy luôn tên của hai người là Tuấn Anh…
– Hèn chi lúc mới gặp cháu đã ngờ ngợ nhưng không dám nói…
Rồi anh đứng dậy cúi đầu chào Nhị đẳng Tuấn Anh một cách hết sức thành kính. Ông Tuấn tỏ ra rất vui, vì không những trong công việc ông có được một trợ lý quyết đoán, tài giỏi mà còn có một sư đệ hỗ trợ thì không còn lo gì nữa.
Đúng là luật rừng nhanh hơn thám ʇ⚡︎ử, hai người vừa chào nhau xong thì võ sư Lê Hoàng đã gọi cho Lê Quân:
– Alo, trả kết quả nè…
Chưa vội bàn đến công việc, ông Tuấn cầm điện thoại nói chuyện với Lê Hoàng:
– Alo, chào võ sư Lê Hoàng…
– Ai đó? Quân đâu rồi?
– Không nhận ra tiếng hay sao? Tuấn Anh đây…
Lê Hoàng reo lên:
– Trời ơi Tuấn Anh, bộ nhà ngươi trốn đi đâu khiến võ đài của ta rêu phủ kín khắp nơi rồi…
Ông Tuấn cười khà khà rất vui. Võ sư Lê Hoàng nói tiếp:
– Khỏi bàn công việc, yêu cầu chủ doanh nghiệp Tuấn Anh mời anh em một chầu nhậu tại nhà hàng TT…
– Nhất trí, đi thôi…
Tất cả cùng cười và người vui nhất chính là ông Tuấn. Bà Lan Anh thấy hai người vừa về lại chuẩn bị đi thì tưởng có chuyện gì nên lên tiếng:
– Sao vừa về rồi lại đi nữa? Nhớ về sớm ăn cơm nhé…
Ông Tuấn nhìn vợ trả lời dứt khoát:
– Khỏi chờ cơm, chầu nhậu này thì về sao nổi chứ?
Bà Lan Anh chỉ biết lắc đầu. Nhưng trong lòng bà vui lắm, bởi cũng đã lâu lắm rồi bà không thấy ông cười, bây giờ lại khoác tay cậu Quân vừa đi vừa nói. Nhìn cậu Quân thì bà lại ước phải chi Lan Nhi với cậu ấy thành đôi, thì gia đình bà còn mơ ước gì hơn nữa…