Cô ấy là mẹ tôi chương 34
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 34
Thấy chồng cứ ngồi nhìn chăm chú vào cái điện thoại nhưng không gọi hay nhắn tin cho ai, thì bà Lan Anh lấy làm thắc mắc nên hỏi:
– Anh sao vậy? Có chuyện gì phải không?
Ông Tuấn không nhìn vợ nhưng trả lời:
– Sáng thứ hai anh sẽ ký hợp đồng gói thầu này, nhưng có một chuyện mà anh đang cân nhắc…
– Ký được là tốt rồi, có phải việc ông Vinh yêu cầu giúp đỡ cô Huệ không? Em nghĩ cũng nên giúp đỡ mẹ con cô ấy…
Ông Tuấn lắc đầu:
– Không phải. Hôm anh cùng cậu Quân đến gặp và trao đổi với đơn vị chủ dự án. Thì họ có đề cập đến số tiền mà bà Thủy đã đối ứng nhưng anh không đồng ý. Anh không muốn dính dáng gì đến bà ta. Không hiểu hôm đó cậu Tiến tuyên bố như thế nào mà người ta nói như vậy? Nghe cậu Quân nói cậu Tiến còn khẳng định sẽ đứng ra trả số tiền mà bà Thủy đã vay Һγ siпh…
– Vậy thì căng rồi. Sở dĩ cậu ta làm vậy là cũng tin chắc rằng ông Vinh sẽ ủy quyền để cậu ta ký hợp đồng…
– Bởi vậy anh mới phải suy nghĩ. Nhưng anh quyết định không liên quan đến những người này…
Bà Huệ băn khoăn:
– Em cũng nhất trí, vấn đề có nên nói với cô Huệ không? Nếu một việc có liên quan đến ông Vinh mà không nói với cô ấy…
– Anh nghĩ chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy cả, cũng chẳng liên quan gì đến ông Vinh. Hợp đồng này là do cậu Quân đưa về…
Ông Tuấn dừng lại không nói tiếp suy nghĩ của mình. Sở dĩ ông biết được như vậy là do Lê Quân đã điều tra và báo cáo về. Mặc dù thời gian làm phụ việc cho ông chưa nhiều, nhưng ông theo dõi và thấy chàng trai này có vẻ chín chắn, ít nói và có uy tín với đối tác kể từ khi còn làm việc ở công ty cũ. Việc ông lấy được hợp đồng cũng từ mối quαп Һệ của cậu ấy với đối tác. Khác hẳn với Quốc Tiến có phần vội vàng, nông cạn. Nếu việc này ông không hợp tác về số tiền của bà Thủy, thì không chỉ liên quan đến cậu Tiến mà còn liên quan đến ông Trí và cậu Dương. Theo như cậu Quân báo về, thì Trần Dương đang o ép ông Trí bán hoặc cầm cố nhà, để trả số tiền mà bà Thủy đã vay của Һγ siпh. Ông muốn làm một cái gì đó để trừng trị người đàn ông này. Ông muốn ông ta phải chịu trách nhiệm về những việc mà mình gây ra.
Đúng lúc đó thì Lê Quân gọi điện cho ông, giọng anh hết sức lễ phép:
– Cháu chào Bác ạ…
– Tình hình có gì thay đổi không?
– Bên chủ dự án vừa thông báo công ty mình gửi bản thảo hợp đồng, hôm sau chỉ việc mang con dấu rồi ký thôi ạ…
– Vậy cậu gặp tôi một lát rồi tôi giao cho cậu phụ trách hợp đồng này…
– Dạ, giờ cháu đến công ty phải không ạ?
– Tôi đang ở nhà, cậu đến đi…
Chỉ 30 phút sau thì Lê Quân đến, cũng vừa lúc bà Huệ và Vũ Luân từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy bà Huệ thì Lê Quân lễ phép cúi chào:
– Cháu chào cô ạ…
Quay sang Vũ Luân, anh nói tiếp:
– Chào anh…
Bà Huệ thì vui vẻ trả lời, còn Vũ Luân thì ngược lại. Anh bỗng tỏ ra khó chịu, hai mắt cụp xuống chỉ gật đầu mà không trả lời. Nhưng Lê Quân vẫn cười mà không có biểu hiện gì tỏ ra không vừa lòng. Thấy Lê Quân vào nhà gặp ông Tuấn thì không hiểu sau Vũ Luân lại quay vào. Thấy thế bà Huệ ngạc nhiên:
– Sao thế con? Tại sao lại quay vào?
Vũ Luân mắt vẫn không rời chàng trai Lê Quân, hỏi bà Huệ:
– Người mới đến là ai đấy ạ?
– À, trợ lý mới của ông Tuấn…
– Trợ lý? Con đây bao nhiêu lần xin mà kiểu gì Ba cũng không đồng ý cho làm trợ lý. Vậy mà hắn ta vừa mới đến thì Ba lại giao vị trí đó cho hắn làm, mà nguyên nhân chỉ vì con không phải là con ruột. Thật đời bất công quá mà…
Bà Huệ hiểu trong đầu con đang nghĩ gì nên chỉ biết lắc đầu rồi nói:
– Đi thôi…
Vũ Luân miễn cưỡng đi theo bà Huệ ra xe. Không cần nói thì Lê Quân cũng biết điều đó, sở dĩ anh nói như thế bởi anh và Vũ Luân không lạ gì nhau khi còn học trong trường. Đã lâu không gặp lại nên khi vừa nhìn thấy thì anh chủ động lên tiếng trước. Nhưng anh ta không trả lời mà còn tỏ thái độ khó chịu.
Thật tình Vũ Luân càng không thể ngờ rằng Ba cũng đã chứng kiến thái độ của anh với Lê Quân. Ông lắc đầu rồi chờ cho Lê Quân vào đến nơi, thì chỉ tay về phía căn phòng kề bên cầu thang rồi nói:
– Vào phòng sách nói chuyện…
– Dạ…
Hai người vào phòng, ông Tuấn yêu cầu Lê Quân chốt luôn cửa rồi bắt đầu trình bày. Ông hơi ngạc nhiên khi anh tỏ ra rất thành thạo gói thầu này nên tò mò:
– Tôi tò mò một chút, có vẻ cậu đã biết gói thầu này từ trước?
Không ngờ Lê Quân gật đầu:
– Dạ, cháu được ρhâп công khảo sát gói thầu này khi còn làm ở công ty cũ, hồi đó chủ đầu tư là người khác…
– Vậy sao mãi bây giờ vẫn còn?
– Cháu cũng không biết vì sao? Nghe đâu vì không đủ tài chính nên sang nhượng lại…
– Hoá ra là thế. Làm gì cũng phải có duyên…
Anh mở laptop chuyển file hợp đồng đã được soạn sẵn, nếu ông Tuấn thông qua thì anh chỉ việc điền tên pháp danh công ty vào là xong. Ông Tuấn kiểm tra từng chi tiết, từng điều khoản trong hợp đồng rồi gật đầu:
– Ok. Cậu chuyển file cho đối tác, khi họ thông qua thì in thành 4 quyển và gửi cho tôi kiểm tra lại một lần nữa trước khi đóng dấu. Rút kinh nghiệm lần trước…
– Dạ, cháu hiểu rồi…
– Vậy cậu về đi…
Lê Quân đứng dậy cúi đầu lễ phép:
– Dạ, cháu xin phép…
Nói xong anh lui ra ngoài không quên khép cửa lại. Còn một mình trong phòng, ông lấy điện thoại gọi cho con gáι. Từ đầu dây bên kia tiếng của Lan Nhi nói lớn nhưng rất ồn:
– Alo Ba ơi, con đang ngoài đường ạ…
– Hèn gì mà Ba thấy ồn lắm…
Nói xong ông cúp máy ngồi suy nghĩ. Chắc hẳn sau khi nhận được file hợp đồng của công ty ông. Thì chủ đầu tư bao giờ cũng gửi thông báo cho công ty của ông Vinh biết, về việc gói thầu đã có đơn vị thi công. Không biết khi nghe được tin đó thì cậu Tiến sẽ nghĩ như thế nào?
Đúng như suy nghĩ của ông Tuấn. Lúc này tại Ьệпh viện, Quốc Tiến đang năn nỉ cha ký giấy ủy quyền cho mình đứng ra ký hợp đồng và chịu trách nhiệm về gói thầu này. Ông Vinh không những không đồng ý mà còn đuổi cậu ta về. Bà Mùi chưa hiểu chuyện gì nhưng khi thấy con như vậy thì thương con nên nói với chồng:
– Chắc chắn có lý do gì đó, hay anh nhân nhượng với con một lần thử xem…Em thấy nó có vẻ quyết tâm lắm…
– Em thì biết gì mà can thiệp vào. Anh hỏi em sau khi nó ký và làm tài chính rồi, nó phải thường xuyên bám sát công trình, theo dõi vật tư,…biết bao nhiêu công sức mới xong một gói thầu. Việc kiếm đồng tiền vất vả, có thể nói là bán sức lao động chứ không thể nói bằng miệng…
– Vậy tại sao em nghe nói nếu mình bỏ gói thầu này thì công ty ông Tuấn sẽ trúng thầu?
– Đúng rồi, anh thì nằm một chỗ, thằng Tiến thì không có kinh nghiệm, làm sao sánh được với ông Tuấn chứ?
– Nếu vậy thì ông ấy cũng phải đưa cho mình một ít chứ? Vì dù sao gói thầu này cũng là của mình mà…
Ông Vinh ngạc nhiên:
– Bà tham gia vào công việc của công ty từ hồi nào vậy? Sở dĩ thằng Tiến biết được gói này cũng từ cô Lan Nhi con ông Tuấn. Như vậy thì nguồn gốc và quyền lợi là từ ai?
Đến nước này thì bà Mùi không dám nói gì nữa. Thật tình bà cũng không biết mà chẳng qua cũng chỉ nghe qua con trai Quốc Tiến nói mà thôi. Con chỉ sợ thông qua công ty ông Tuấn, rồi Ba giao hợp đồng cho công ty bà Huệ. Bây giờ nghe chính từ miệng ông Vinh nói thì hợp đồng đó lại do cô Lan Nhi chứ không phải thằng Tiến ʇ⚡︎ự ngoại giao mà có. Đúng lúc đó thì Quốc Tiến gọi về. Bà Mùi tái mặt vội chạy ra ngoài để nghe…
Ông Vinh không cần hỏi cũng biết cuộc gọi đó là của ai? Kể từ khi bị vợ lừa dối, và biết Quốc Tiến không phải là con ruột của mình. Thì ông bắt đầu cảnh giác và không giao bất cứ việc gì liên quan đến tiền bạc cho con trai. Tuy nhiên ông vẫn giữ lời hứa chu cấp cho hai mẹ con tiền tiêu sài thoải mái. Hoặc có nhu cầu gì về tiền thì ông cũng không từ chối nếu thấy hợp lý.
Lần này ông không thể uỷ quyền cho con trai thay ông ký hợp đồng, mặc dù công ty đang rất cần. Bởi ngoài việc ký tгêภ giấy tờ, Quốc Tiến có thể thay ông giao ᴅịcҺ ở ngân hàng, rồi chuyện gì xảy ra? Trước đó ông đã khóa tài khoản ở ngân hàng, chỉ có ông là chủ tài khoản hoặc bà Huệ mới được phép giao ᴅịcҺ. Sở dĩ ông tin bà Huệ bởi bao năm chăm sóc cho ông mà không màng đến chuyện tiền bạc. Nhưng với bà Mùi thì ông không nói ra điều đó, bởi sự ích kỷ của người phụ nữ khi thấy chồng không tin mình mà lại giao cho người khác. Sở dĩ bà Mùi hoàn toàn im lặng khi ông sống bên cạnh bà Huệ một thời gian dài, chỉ có bà mới hiểu ông đã hoàn toàn bất lực do Ьệпh tật. Một khi chức năng của người đàn ông không còn, thì chỉ còn đổ tại bà Huệ sở dĩ chăm sóc cho ông vì tiền mà thôi…Hơn nữa mỗi khi nói ra chuyện gì thì ông lại lôi chuyện ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ của Bà ra để nói. Thôi thì bà cũng chỉ nghĩ đến con, dù sao bà cũng già rồi không còn ham hố gì nữa. Sự im lặng của bà để sau này được hưởng toàn bộ tài sản của ông Vinh thì cũng xứng đáng.
Nghe mẹ nói Ba cương quyết không chịu ký giấy ủy quyền cho mình, thì Quốc Tiến tái mặt. Bây giờ anh biết phải nói thế nào khi đã lỡ tuyên bố với Tuyết Trinh rằng, sẽ trả số tiền của bà Thuỷ vay của Һγ siпh. Nếu lần này không thành công thì không chỉ không có tiền mà anh còn là trò hề trong mắt Tuyết Trinh…
Chợt ý nghĩ lóe lên trong đầu, nếu ông Vinh không chịu ký thì anh sẽ ký thay và đóng dấu. Như vậy mọi việc sẽ vẫn diễn ra bình thường. Nhưng cho dù có nằm mơ thì Quốc Tiến cũng không thể biết rằng Ba đã phong tỏa tài sản công ty tại ngân hàng. Anh cho Tuyết Trinh soạn sẵn hợp đồng và đúng hẹn đi cùng với anh đi gặp đối tác…
Mặc dù đã thống nhất nội dung bản thảo hợp đồng. Nhưng ông Tuấn cố tình hẹn lại sau một ngày, ông vẫn cứ để qua cái ngày mà Quốc Tiến đã hẹn, biết đâu ông Vinh lại muốn thi công gói này thì sao? Mặt khác ông muốn biết cậu ta sẽ làm gì khi không được ủy quyền thay cha thực hiện mọi giao ᴅịcҺ. Ông dặn Lan Nhi xin phép nghỉ mấy ngày với lý do sức khỏe. Để Tuyết Trinh làm theo sự chỉ đạo của giám đốc Quốc Tiến…
Thật là dự đoán như thần, bên đối tác gửi thông báo cho ông rằng đã ký với đơn vị cũ, vấn đề tài chính sẽ tiến hành sau 3 ngày và khởi công sau một tuần. Ông Tuấn chỉ biết chúc mừng dự án thành công và không nói gì. Sở dĩ ông làm như thế bởi bà Huệ đã nói cho ông biết rằng, ông Vinh đã phong tỏa toàn bộ tài khoản của công ty trong thời gian ông lâm Ьệпh. Bà ấy còn đưa ra toàn bộ giấy tờ, văn bản mà ông Vinh đã làm việc với ngân hàng. Thử xem sắp tới cậu ta sẽ xoay sở như thế nào?