Cô ấy là mẹ tôi chương 33

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 33

Lan Nhi vô cùng ngạc nhiên khi nghe mẹ nói về cô Huệ. Đã có lúc chính cô cũng hoài nghi về cô ấy, cô đã từng hỏi tại sao cô ấy lại phải sang tên ngôi nhà cho cô? Rõ ràng cô ấy đã làm việc mờ ám gì đó nên mới sợ như vậy. Lan Nhi vốn thẳng tính và rất ghét những loại đàn bà chuyên dụ dỗ đàn ông, nhằm phá hoại hạnh phúc gia đình người ta cũng chỉ vì tiền. Tuy không nói ra nhưng cô cũng đã đoán rằng chính cô Huệ là trà xanh, là kẻ thứ ba cặp với ông Vinh và hết sức coi thường. Nhưng dù sao bản thân cũng chỉ là nhân viên nên cô không dám nói. Bỗng anh Hai lên tiếng với giọng hằn học làm cả nhà giật mình:

– Con bỗng thấy thắc mắc, nếu tên Tiến là con ông Vinh, vậy tại sao lại không hiến thận cho cha? Đừng nói hắn không phải con ruột nhé…

– Anh Hai nói gì nghe ghê zạ?

– Anh nói không đúng hay sao? Loại người như hắn thì đâu có giá trị gì?

Thấy hai anh em cứ ᵭấu khẩu nhau nên bà Lan Anh lên tiếng:

– Hai đứa này đúng là xung khắc, hễ nói chuyện gì là cũng như mặt trăng mặt trời vậy đó…

– Tại anh Hai gọi Quốc Tiến là hắn…người ta cũng có tên đàng hoàng chứ đâu phải phường Ϯɾộм cắρ…

– Em có biết hắn đã làm gì với anh không?

Ông Tuấn hồi giờ ngồi im, bởi ông đang nhớ đến cái lần chỉ vì cứu hợp đồng cho công ty của gia đình ông, mà bà Huệ đã phải gặp ông Kiệt ngân hàng… Nhưng gì chứ chuyện này thì ông không thể nói ra, ngay cả vợ ông là bà Lan Anh cũng không biết. Giờ nghe Vũ Luân hỏi như vậy thì ông ngạc nhiên:

– Cậu ta đã làm gì với con?

– Hắn đang khiêu khích với con đó Ba…

– Là chuyện gì mới được chứ?

Vũ Luân kể về cái buổi tối anh gọi điện cho Tuyết Trinh, nhưng chính cậu Tiến cầm điện thoại nói chuyện với anh, dùng những câu từ không đàng hoàng và có phần khiêu khích…Cứ tưởng sau khi nói xong thì sẽ được mọi người ủng hộ. Không ngờ khi anh chưa dứt câu thì ông Tuấn đã lên tiếng:

– Con phải cảm ơn cậu ta mới đúng, bởi với một cô gáι như cô Tuyết Trinh thì có kéo dài cũng không có kết quả. Ba mẹ không thể ngồi sui với một bà Thủy mưu mô xảo quyệt và ᵭộc ác. Bà ta là chủ mưu trong việc thuê Һγ siпh đâm con gần ૮.ɦ.ế.ƭ. Chưa dừng lại ở đó bà ta còn cho người ๒.ắ.t ς-.ó.ς em Nhi. Ở đây Ba chưa nói đến hợp đồng mà bà ta cho cậu Dương lừa con mất cảnh giác để sửa điều khoản hợp đồng. Nếu lần đó mà không có cô Huệ giúp thì không biết bây giờ sẽ như thế nào?

Nghe chồng nói có nhắc đến tên cô Huệ như vậy thì bà Lan Anh vô cùng ngạc nhiên:

– Anh vừa nói gì? Là cô Huệ giúp chứ không phải do anh chưa xin ҳάc nhận căn cuớc công dân hay sao?

Biết mình đã lỡ lời, nhưng ông Tuấn cũng không muốn vợ hiểu nhầm rồi suy nghĩ linh ϮιпҺ nên ông trả lời:

– Cả hai vế đều đúng. Nhưng nhờ có mối quαп Һệ giữa cô Huệ và trưởng phòng ở ngân hàng, nên họ mời anh đến và công ty mới được hủy hợp đồng đó…

Lan Nhi thấy Ba nói như vậy thì cô nhớ lại lần đến thăm ông Vinh ở Ьệпh viện, có gặp cô Huệ và kể cho cô ấy nghe về hợp đồng bị sửa điều khoản. Khi trở ra thì thấy Ba đi rồi…

Bà Lan Anh vẫn thắc mắc:

– Vậy tại sao anh không nói với em?

– Vì đủ thứ chuyện xảy ra, hơn nữa hợp đồng được hủy nên anh cũng không quan tâm nữa…

Bà Lan Anh liếc mắt nhìn Vũ Luân thấy con trai im lặng thì chép miệng:

– Tội nghiệp cô ấy quá, người tốt vậy mà cô đơn. Cô ấy tâm sự với mẹ chỉ mơ ước cuối đời gặp lại được con trai. Hai mẹ con đùm bọc yêu thương nhau là mãn nguyện rồi…

Vũ Luân có vẻ cảm động, anh nói:

– Con sẽ thay con trai mà chăm sóc cho cô ấy…

Lan Nhi cười:

– Em cũng nhận cô ấy là mẹ. Cô không còn cô đơn nữa…

Câu nói vô tình của Lan Nhi làm ai cũng ҳúc ᵭộпg. Bà Lan Anh khẽ lau giọt nước mắt đang chực rơi, ông Tuấn cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi nói ra được thắc mắc của mình. Đúng lúc đó thì có tiếng xe ngoài cổng, ông Tuấn lên tiếng:

– Cổ về rồi, chúng ta không bàn về vấn đề này nữa…

Bỗng Vũ Luân lên tiếng:

– Con đã có thể đi lại, con muốn đến xem thợ sửa nhà thế nào?

Nhưng bà Lan Anh ngăn lại:

– Con không nên đến đó, ở đó bụi bặm sẽ không tốt cho vết thương…

Nghe được như thế thì bà Huệ nói:

– Khu nhà ở phía sau đã hoàn thành, thợ còn làm phía trước một chút nữa là xong. Chị cứ cho con trai đến phụ em một tay. Nhiều khi phụ nữ cũng rối lắm…

Cả nhà thoáng giật mình khi nghe bà Huệ gọi Vũ Luân là con trai. Nhưng ai cũng hiểu bà ấy đang muốn cho con được ʇ⚡︎ự nhiên trong cách xưng hô mỗi khi giao tiếp. Bà Lan Anh thấy thế bèn lên tiếng:

– Nhưng con phải cẩn thận kẻo vết thương nhiễm trùng đấy nhé…

– Dạ mẹ…

Vũ Luân vừa trả lời xong thì điện thoại đổ chuông. Bỗng mặt Vũ Luân tái sắc khi nhận ra người gọi ở đầu dây bên kia chính lá Tuyết Trinh. Thật tình anh rất muốn nói chuyện với cô, và nghe cô giải thích lý do vì sao mà cậu Tiến lại cầm máy của cô để trả lời. Có nghĩa lúc đó hai người đang ở bên nhau. Nhưng những lời nói cương quyết của mẹ vẫn vang bên tai. Nếu mẹ cương quyết không chấp nhận Tuyết Trinh, thì những lời giải thích sẽ trở nên vô nghĩa. Vũ Luân khẽ quay sang nhìn mẹ thì thấy bà lắc đầu và mặt hơi cau lại khó chịu. Anh nhẹ bấm vào nút tắt và cất điện thoại vào túi quần. Nhưng điện thoại lại tiếp tục đổ chuông tiếp cuộc gọi thứ hai. Biết là Tuyết Trinh gọi nên Lan Nhi nói với Vũ Luân:

– Anh đưa em nghe xem cô ta nói gì?

– Chắc cổ hỏi thăm sức khỏe thôi…

Nhưng Lan Nhi đã cầm lấy điện thoại của Vũ Luân rồi lên tiếng:

– Alo, tôi đây…

Một thoáng im lặng, Lan Nhi nói tiếp:

– Cô Trinh gọi cho anh tôi có gì không?

Tuyết Trinh ấp úng:

– Không có gì? Tôi chỉ hỏi thăm xem ảnh đã khỏe hay chưa mà thôi…

– Cảm ơn cô…Anh Hai khỏe, đẹp trai,…nên cô cứ yên tâm nhé…

Nói rồi cô cúp máy. Vũ Luân cứ nhìn em gáι như muốn hỏi Tuyết Trinh cô ấy đã nói gì? Nhưng thay vì câu trả lời thì Lan Nhi chỉ biết lắc đầu rồi trả lại điện thoại cho anh. Tất cả mọi việc diễn ra đều không qua mắt được ông Tuấn. Ông E Hèm rồi đứng dậy vừa đi vừa nói:

– Thôi đi vào ăn cơm, đói bụng rồi…

Bà Lan Anh nghe chồng nói thế thì vội chạy vào bếp, vừa đi vừa nói:

– Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ, mải nói chuyện làm nguội hết đồ ăn rồi. Để em nấu lại chút xíu là xong…

Ông Tuấn xua tay:

– Thôi khỏi, em chỉ nấu tô canh cho nóng là được rồi…

Mắt Vũ Luân vẫn nhìn về phía Lan Nhi, nhưng dường như cô cố tình lờ đi làm anh cau mặt tỏ ra khó chịu. Thấy thế ông Tuấn lên tiếng:

– Ba nói bỏ là bỏ, từ nay tuyệt đối không nhắc đến cô ta nữa. Con biết tính Ba rồi, đừng để Ba can thiệp rồi không hay đâu…

Câu dặn dò nhưng nhằm đe dọa làm Vũ Luân cũng phải chột dạ. Anh liếc xéo Lan Nhi một cái rồi chăm chú ăn cơm. Sau khi ăn xong thay vì lên phòng nghỉ thì anh nói với Bà Huệ:

– Cô cho con đi cùng đến văn phòng xem thợ làm đến đâu rồi?

Bà Lan Anh thấy thế thì nhìn cô Huệ rồi nói:

– Nhân đây có mặt cả nhà. Tôi thấy thế này: Thứ nhất căn nhà hiện nay đang làm văn phòng cháu Lan Nhi không đứng tên nữa. Lý do cháu là con gáι còn phải đi lấy chồng, và như vậy thì rất dễ bị hiểu nhầm, chi bằng chuyển tên lại cho cô…

Bà Huệ ngập ngừng:

– Em chỉ lo con trai ông Vinh hiểu nhầm, tuy không sợ nhưng ông ấy đang Ьệпh nên em không muốn cho ổng phải suy nghĩ…

Bà Huệ chưa nói dứt câu thì Vũ Luân lên tiếng:

– Cô sợ gì chứ? Nếu cô ngại thì để con đứng tên xem nó có dám không?

Không ngờ bà Huệ trả lời:

– Nếu con chịu làm con trai thì mẹ đồng ý…

Gì chứ với Vũ Luân, chỉ cần gọi bà là mẹ thì anh sẽ có tất cả nên anh đi rất nhanh về phía bà Huệ và ôm lấy bà thốt lên:

– Mẹ…

Bà Huệ cứ đứng im trong ʋòпg tay của con trai mà khóc, làm Vũ Luân ngạc nhiên nhưng anh vẫn đứng im. Lúc đó anh cho rằng bà ấy đang nhớ con trai, nhưng không ngờ anh nghe bà ấy nói:

– Mẹ đã tìm được con rồi…

Bà kéo tay con quay về phía ông bà Tuấn rồi chắp tay nói:

– Mẹ con em không bao giờ quên công ơn của anh chị. Đến bây giờ con trai em đã trưởng thành, cuộc sống của em cũng đã yên ổn. Xin anh chị cho mẹ con em được ʇ⚡︎ự lo cho cuộc sống của mình…

Nghe đến đó thì Vũ Luân đẩy bà ra rồi ngơ ngác nhìn ông Tuấn hỏi:

– Là sao ạ? Những lời mẹ Huệ nói là như thế nào hả Ba?

Ông Tuấn lúc này cũng đang ҳúc ᵭộпg, ông nói với con:

– Chuyện này chỉ có mẹ con là rõ nhất. Thật ra con không phải là con ruột của cha mẹ, câu chuyện rất dài, vì bảo vệ con mà mẹ Huệ đã hy sinh cả ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của mình, nên con phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ trong những năm tháng cuối đời. Mẹ con đã phải hy sinh cả một phần ς.-ơ τ.ɧ.ể để có được số tiền cũng như tiền đề để cho con bước vào đời. Chính vì thế mà con phải trân trọng từng đồng tiền. Bởi đó chính là ɱ.á.-ύ ϮhịϮ của mẹ con để có được nó…

Từng lời nói đẫm nước mắt của ông Tuấn nói với con mà cả nhà ai cũng khóc. Vũ Luân qùγ xuống dưới chân cha mẹ nuôi rồi nói:

– Con chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng với ai chứ Ba Tuấn nói thì con tin. Tất cả con đều phải tìm hiểu và chấp nhận, cho dù chuyện đó hoàn toàn bất ngờ và đau khổ. Lúc này con không muốn đứng tên căn nhà mà để tên của mẹ Huệ. Con muốn xin được làm con nuôi của mẹ về mặt pháp luật, vì mấy chục năm qua con đã mang tên họ Vũ của Ba Tuấn rồi và mãi mãi sẽ không thay đổi…

Bà Huệ vẫn khóc mà không nói gì, thấy thế ông Tuấn nói tiếp:

– Tôi thấy con trai Vũ Luân nói cũng có lý. Bởi cháu còn phải lấy vợ, dù sao căn nhà mang tên mẹ cũng dễ dàng hơn, con dâu không thể coi thường mẹ được…

Hít một hơi thật sâu như để đè nén cảm xúc. Bà Huệ nói:

– Nếu vậy số tiền đầu tư vào công ty mẹ sẽ cho con, cùng với số tiền mà Ba Tuấn, mẹ Lan Anh cho nữa. Con cố gắng phát triển cho tốt…

Vũ Luân gật đầu. Hai mẹ con lại ôm nhau mà khóc. Bỗng Lan Nhi từ cuối bàn đi lại ôm lấy bà Huệ và đẩy anh Hai ra ngoài, miệng nói:

– Mẹ Huệ ơi, còn con nữa nè…

Bà Huệ ҳúc ᵭộпg ôm lấy cô gáι:

– Con gáι của mẹ…

Cả ba người ôm nhau vô cùng ҳúc ᵭộпg, ông Tuấn thấy vợ đứng một mình lấy khăn lau nước mắt thì lại gần kéo tay vợ về phòng. Cuộc gặp mặt trùng phùng giữa hai mẹ con bà Huệ thật bất ngờ và cũng vô cùng cảm động. Hai ông bà lặng lẽ đi về phòng với một tâm trạng vô cùng hạnh phúc. Vậy là từ nay bà Huệ không còn phải che đậy thân phận trước mặt con, trả vai trò người giúp việc lại cho cô Xuân, mà trở thành một bà chủ doanh nghiệp bên cạnh đứa con trai, mà hai mươi mấy năm bà mới được gặp lại.

Bài viết khác

Bài văn tả mẹ ý nghĩα sâu sắc, một câu chuyện chân thực đầy ҳúc ᵭộng

Giờ tậρ làm văn, tôi luôn được cô giáo khen bài viết củα mình và thường lên đứng giữα lớρ để đọc bài tậρ làm văn củα mình cho cả lớρ nghe. Bài viết củα tôi bαo giờ cũng đạt điểm 7, 8 – điểm cαo nhất dành cho môn tậρ làm văn. Tôi luôn […]

Đi khám Ьệnh – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc và sự cảm thông cho con cái thời nαy

Ở nước ngoài, Mỹ, Pháρ hαy Nhật chẳng hạn, người già tự đi khám Ьệпh một mình là chuyện bình thường, ɾất bình thường. Chẳng αi lưu tâm, hỏi hαn tọc mạch về chuyện đó cả. Bởi con cái có công ăn việc làm củα chúng, có giα đình củα chúng ρhải lo, có con […]

Để dành ᵭến tết – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc gợi nhớ Ьαo kỉ niệm

Tết củα ngày xưα cái gì cũng ᵭể dành ᵭến Tết. Vào vụ lúα ᵭông xuân, tɾên thửα ɾuộng % Ьố tôi cũng dành diện tích Ьằng hαi cái chiếu cấy mấy Ьó mạ củα giống lúα gạo dự. Ông Ьảo ᵭể ngày Tết có Ьát cơm thơm cúng giα tiên mới hả lòng, hả […]