Vỏ bọc – Chương 18

Tác giả: An Yên

KẾT

Hải nói xong thì tắt máy, để lại Hiền chưng hửng ngồi đó, cô không tin vào những gì mình vừa nghe. Vậy là mất tất cả rồi – gia đình, tiền bạc, mơ ước …Tất cả chỉ là ảo vọng. Cô ta đã bỏ mọi thứ – chồng con, gia đình, công việc…, đã bất chấp tất cả để đi theo một thứ không tồn tại, một thứ không có thật. Là chúng quá gian xảo hay do cô quá ngu ngốc? Biết trách ai bây giờ? Là do Hiền ʇ⚡︎ự chọn lựa, ʇ⚡︎ự rời đi với tâm thế của kẻ chiến thắng, là Hiền ʇ⚡︎ự chê bai cuộc hôn nhân nhạt nhẽo, giờ biết trách ai đây? Thấy Hiền ngồi thẫn thờ, Trà lấy lại điện thoại của mình rồi nói:

– Sao? Bây giờ mày tin chưa?

Hiền vung tay định tát vào mặt Trà. Nhưng cô ta còn nhanh hơn, giữ tay Hiền lại và dằn mạnh từng tiếng:

– Mày định ᵭάпҺ tao ư? Mày chưa đủ tuổi nhé! Mày n.g.u thì mày chịu, trách gì ai? Mày định kiện à? Kiện ai? Kiện vì lý do gì? Vì mày ʇ⚡︎ự đưa tiền cho trai rồi đòi không được đúng không?

Hiền cố giật tay ra rồi nói trong tiếng nấc:

– Đúng, là tại tao, do tao n.g.u. Nhưng mày là bạn thân của tao cơ mà? Bạn thân từ nhỏ, tại sao mày lại đẩy tao vào đường cùng tay trắng như thế này? Mày giới thiệu anh Hải cho tao, bảo anh ấy mê mệt tao, rồi cuối cùng bây giờ hai đứa chúng mày hùa vào hại tao, vậy có hay ho gì không?
Trà cười lớn:
– Thời buổi này mà mày vẫn còn đưa cái lý thuyết tình cảm bạn bè đó ra để trách tao ư? Với tao, chỉ có tiền thôi cưng à! Không có tiền thì đất cũng chả có mà cạp ăn chứ bạn bè nỗi gì?

Hiền nghe đến đó thì ôm mặt khóc nức nở. Trà lên tiếng:
– Giờ mày đã hiểu hết chuyện chưa? Hiểu rồi thì đi ra khỏi đây, để tao còn ngủ, mệt quá!
Hiền đứng dậy, kéo vali đi ra khỏi khách sạn. Lúc qua quầy lễ tân, cô nhìn thấy mấy nhân viên đang đặt ánh mắt tò mò lên mình. Có lẽ vì chẳng có vị khách nào ra khỏi khách sạn với khuôn mặt sưng húp vì khóc như vậy.

Rời khỏi cái nơi mà Hiền từng cho là điểm bắt đầu của những tháng ngày rực rỡ trong cuộc đời, cô đi lang thang tгêภ vỉa hè, biết đi đâu bây giờ? Về nhà Toàn thì không thể, về nhà bố mẹ lại sợ họ mang tiếng. Bố mẹ cô chắc vẫn chưa biết sự tình đâu – Hiền hi vọng thế. Nhưng lúc này đây, ngoài gia đình thì cô ta chẳng còn nơi để bấu víu nữa. Thế nhưng, đứng tần ngần một lát để cảm nhận hết những mất mát, Hiền quyết định thuê một căn phòng nhỏ và rẻ để nghỉ ngơi. Tài khoản chỉ còn một số tiền nhỏ sau khi chuyển khoản cho Hải, những ngày tiếp theo Hiền chưa biết mình sẽ sống thế nào, nên phải chi tiêu dè dặt đã. Vì vậy, dù đau đớn, dù uất ức vì bị người yêu phụ tình, bị bạn thân phản bội nhưng Hiền vẫn cố kéo vali đi tìm nơi nghỉ chân. Mà cũng chẳng phải là phụ tình, anh ta đã yêu cô ngày nào đâu? Cô chỉ là một trò đùa của hắn thôi. K.h.ố.n n.ạ.n thật! Cô với anh ta đâu có thù hằn gì chứ? Không lẽ anh ta mê con Trà đến mức làm hại cả người khác vậy ư? Đúng là loại bám váy đàn bà, yêu lắm rồi lú lẫn ra mà….

Hiền đi tìm một phòng trọ nhỏ gần bến xe. Cô chọn chỗ này vì những nơi như vậy mới có thể cho trọ tính theo ngày, chứ phòng trọ bình thường họ cho thuê theo tháng, mà Hiền lại không biết mình sẽ đi đâu tiếp theo. Nếu thuê khách sạn thì đắt quá. Vả lại, ở đây sẽ có nhiều xe hàng đi về, biết đâu gặp được người quen buôn bán cũ, vay tạm ít tiền làm vốn để buôn bán lại – Hiền đang tính thế. Nhưng cái trước mắt là hai ngày nữa cô sẽ ra tòa. Với những mối quαп Һệ của Toàn và lối sống liêm chính của anh ấy thì chắc chắn sẽ được mọi người giúp đỡ tận tình, thủ tục sẽ nhanh chóng thôi. Bây giờ Hiền mới hiểu sự chính trực của Toàn không sai, bởi điều đó sẽ nhận lại sự giúp đỡ chân thành, còn lối sống ăn xổi ở thì cũng chỉ nhận lại được những kiểu đối đãi chóng vánh mà thôi. Giờ đây, Hiền thấy thèm cuộc sống bình dị mà mấy ngày trước đó vẫn ở trong tầm tay cô. Sáng sáng đi chợ, ngồi vừa bán hàng vừa nghe những câu chuyện hài hước, nói những câu bông đùa. Tối về nghe con kể chuyện ở trường lớp, nghe tiếng tivi bố mẹ xem phim….Rồi cô ta tiếc, Hiền thấy nuối tiếc những khoảnh khắc bên gia đình nhỏ. Mười năm lấy chồng, bao nhiêu lần Toàn tổ chức cả gia đình đi chơi nhưng cô lại tiếc một buổi chợ dù chồng đã giải thích thời gian bên con quan trọng hơn nhiều. Giờ đây, Hiền tiếc những cái ôm của con khi mẹ đi chợ về bị cô gạt ra, tiếc những bữa cơm đầm ấm bên gia đình, cô tiếc nhiều thứ lắm …Nhưng muộn rồi, cô đã xỉa xói họ, ngẩng cao đầu ra đi thì quay lại sao được nữa.

Hai ngày sau, tại tòa án…
Mọi chuyện đã được sắp đặt nên diễn ra nhanh chóng. Bố mẹ Toàn và bố mẹ cô đều có mặt, chỉ không thấy hai đứa bé đâu. Vì việc chia tài sản hai bên ʇ⚡︎ự thỏa thuận nên tòa giải quyết nhanh lắm. Và dĩ nhiên quyền nuôi con thuộc về Toàn. Hiền không dám xin xỏ điều gì vì cô ta cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình không còn xứng đáng để nói lên bất kỳ yêu cầu nào hết.

Ra khỏi tòa án, Hiền đi lùi lại phía sau. Bố mẹ cô vẫn đang nói chuyện với gia đình Toàn. Một lát sau, Hiền mạnh dạn bước lại và cất tiếng:
– Anh… Toàn …
Toàn nhìn cô, khuôn mặt vẫn rất điềm đạm, không hề có một chút oán giận, trách hờn:
– Có việc gì nữa sao?
Hiền rụt rè:
– Con của chúng ta…. Sao em không thấy???

Toàn ” à ” lên một tiếng rồi nói:

– Đúng là tгêภ giấy tờ vẫn là con chúng ta, nhưng hiện tại tгêภ thực tế thì chúng chỉ ở với tôi, nên cô cũng đừng nói ra những lời ấy. Vợ chồng em trai tôi bay ra Hà Nội ngay trong cái đêm cô rời đi và đưa hai đứa cháu vào Sài Gòn chơi ít hơn cho khuây khỏa rồi.

Hiền nói:
– Chú thím bận thế mà vẫn có thời gian ư?
Toàn gật đầu:
– Dù có bận thì gia đình vẫn là tổ ấm, là nơi để trở về, nơi đáng trân trọng. Hai đứa sẵn sàng bỏ dở công việc khi gia đình gặp chuyện, thế thôi!

Hiền rưng rưng nước mắt:
– Anh Toàn… em xin lỗi. Em đã không biết trân trọng cái mà mình đang có, anh …anh và mọi người…có thể cho em một cơ hội được không???
Mẹ của Hiền nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:
– Con còn nói được những câu đó sao? Con không thấy xấu hổ, ทɦụ☪ nhã ư? Lấy được một người như Toàn, vào được một gia đình như nhà ông Tân bà Hòa đây quả là có phúc. Vậy mà con còn dứt áo ra đi được thì con còn ở với ai được nữa? Bố mẹ sinh ra con nhưng không bao giờ bênh vực con chuyện này!

Bà Hòa cầm lấy tay mẹ Hiền:
– Thôi bà, giờ quyết định là tụi nó, mình không nên can thiệp. Chúng ta ra kia uống nước cho hai đứa nói chuyện.
Thế nhưng, Toàn nói:
– Dạ cũng không cần đâu ạ, con chỉ nói vài câu nữa thôi! Với con, bố mẹ của Hiền vẫn là bố mẹ, nếu bố mẹ có việc cần, con sẽ có mặt ngay. Con cũng xin lỗi bố mẹ vì đã để cho hai người buồn lòng.

Rồi anh quay sang Hiền:
– Còn với Hiền, giờ chỉ có hai vấn đề. Thứ nhất, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Người đã vì vật chất mà rời bỏ gia đình một lần thì vẫn có thể có những lần sau. Thứ hai, tôi vừa chuyển khoản cho cô số tiền cô đã đặt mua đất. Đó thực ra là một mảnh đất ảo vì nằm trong khu quy hoạch của thành phố rồi, làm gì còn cơ hội cho một người chân ướt chân ráo bước vào thị trường bất động sản như cô? Còn đây là một nửa số trang sức đã được bố mẹ hai bên trao vào ngày cưới cách đây mười năm. Tôi gửi lại cho cô một nửa không phải vì tính toán, mà phần còn lại để dành cho các con thôi!

Hiền há hốc miệng vì kinh ngạc:
– Sao… sao lại …sao anh lại có được nó?
Toàn cười:
– Tại sao tôi lại có ư? Người mà cô định chạy theo đó, anh ta đã ʇ⚡︎ự tới gặp tôi, Hải đưa toàn bộ những thứ này cho tôi. Hải nói rất đúng, đó là một phép thử dành cho cô và cô đã không vượt qua được cám dỗ, chứ anh ta không thiếu tiền để phải làm việc đó.
Hiền chỉ biết ôm mặt nức nở:
– Toàn à… em xin lỗi….

Toàn lắc đầu:

– Tôi đã cùng Hải làm đơn kiện Trà và đó là việc ʇ⚡︎ử tế cuối cùng tôi có thể làm cho cô. Chúc cô luôn sống tốt và biết trân trọng hạnh phúc. Tạm biệt!

Anh nói rồi quay gót rời đi. Mẹ của Hiền cũng chỉ biết xin lỗi gia đình Toàn rồi nói với con gáι:
– Đó là bài học đắt giá cho con. Làm lại đi, mọi thứ vẫn ở phía trước và bố mẹ vẫn luôn ở cạnh con, mong con biết hối cải.
Hiền ôm lấy mẹ:
– Con xin lỗi bố mẹ, con sai… con sai quá rồi….
Bố mẹ an ủi Hiền mấy câu rồi cùng cô ta về nhà. Suy cho cùng, gia đình vẫn là điểm ʇ⚡︎ựa bình yên nhất…

Cũng trong buổi sáng hôm đó, Trà đang ngồi ở khách sạn thì nghe tiếng gõ cửa. Cô ta vội vàng bước ra, hai đồng chí cα̉пh sάϮ đã chờ sẵn, lệnh bắt được đọc với tôi l.ừ.a đảo c.h.i.ế.m đ.o.ạ.t tài sản. Trà há hốc miệng:
– Không thể nào, tôi không làm gì cả, là do người khác làm…

Cô ta đang cố thanh minh thì Hải bước vào:

– Đúng, là tôi làm nhưng theo lệnh của cô!

Trà chỉ tay vào Hải và nói với cα̉пh sάϮ:
– Đúng rồi, anh ta mới là người l.ừ.a đảo tiền của bạn thân tôi để trục lợi!
Đồng chí cα̉пh sάϮ lắc đầu:
– Không, anh Hải đây đã trả lại toàn bộ số tiền và trang sức cho người nhà cô Hiền và giúp gia đình họ kiện cô, sẵn sàng đối chất với cô trước cơ quan pháp luật!

Trà đưa ánh mắt căm phẫn nhìn Hải:

– Thì ra con Hiền nó nói đúng, anh là loại k.h.ố.n n.ạ.n. Anh lừa cả hai chúng tôi, uổng công tôi đã yêu anh!

Hải cười:
– Em chưa bao giờ yêu tôi, kể cả Thắng, em cũng chỉ ích kỷ muốn giành lấy bằng được anh ta, chứ đó cũng chẳng phải là tình yêu. Với tôi, tôi đã từng rất yêu em, không chỉ vì vẻ xinh đẹp mà em rất trí thức. Tuy nhiên, khi nhận ra em đang cố chen chân vào gia đình Thắng, tôi đã khuyên em. Nhưng em như con thiêu thân lao vào những việc làm phi lý, tôi chỉ còn cách làm theo lời em để chờ ngày cho em một bài học. Khi thực hiện những việc đó, tôi cũng hận bản thân mình lắm, nhưng rồi tôi chấp nhận để em biết rằng bản thân em đã sai tới đâu. Đây cũng là việc làm ʇ⚡︎ử tế cuối cùng mà tôi dành cho em.
Trà ngồi phịch xuống sàn. Vậy là chấm hết, một cô gáι xinh đẹp, tràn đầy tuổi xuân, trí thức giỏi giang nhưng vì quá ích kỷ mà phải lãnh lấy hậu quả. Chiếc còng số tám lạnh lẽo chụp lấy bàn tay thon thả của cô ta khiến Trà hiểu rằng mọi thứ đã kết thúc rồi.

Mấy ngày sau đó…

Hiền lấy hết can đảm tới nhà Toàn, căn nhà mà cô đã từng nghĩ sẽ là mái ấm của mình suốt đời. Hiền chọn đi vào buổi tối để gặp được tất cả mọi người. Nhìn quanh không thấy con, cô ta cũng ʇ⚡︎ự hiểu là hai đứa vẫn ở thành phố Hồ Chí Minh. Hiền cúi chào mọi người rồi nói:

– Hôm nay con đến đây, trước là để con nói lời xin lỗi mọi người. Con biết có xin lỗi bao nhiêu cũng không thể xóa đi được những gì mình đã gây ra, nhưng con vẫn muốn nói lời tạ Ϯộι trước gia đình mình. Sau đó, con cũng chào bố mẹ và anh, con chuẩn bị đi xuất khẩu lao động, làm lại cuộc đời. Con nhờ bố mẹ và anh chăm sóc hai cháu, sau này hi vọng khi gặp lại, con sẽ trở thành người ʇ⚡︎ử tế và đủ tư cách là một người mẹ tốt gặp lại các con.

Bà Hòa cũng rưng rưng nước mắt:
– Yêu hay bỏ là quyền của hai con, giờ mọi chuyện hai con quyết định. Mọi sự đã rồi, nhưng hai gia đình vẫn xem nhau như tình cảm bạn bè thân thiết, Chúc con thượng lộ bình an!
Hiền ôm lấy bà rồi lại rời căn nhà đó trong đêm, nhưng lần này lòng cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều…

Thành phố Hồ Chí Minh…

Thắng và Diệp hôm nay có việc quan trọng tới công ty. Hai bé đi chơi với ông bà, Toàn cũng xin nghỉ mấy ngày cùng bố mẹ vào đây để thay đổi không khí. Nhưng hôm nay anh thấy trong người hơi mệt nên không đi chơi cùng các con. Vừa dậy được một lúc, nhìn thấy trời đã chiều, anh nghe tiếng chuông cửa. Vì không quen biết ai ở đây nên Toàn cũng ngại ngần khi bước ra. Thấy một cô gáι trước cổng, anh hỏi:
– Cô kiếm ai?
Người đó cười tươi:
– Chào anh, em tên là Lý – làm cùng phòng với Thắng. Vì Diệp hôm nay hơi bận nên Thắng nhờ em đi mua ít đồ về nấu ăn. Anh cho em vào được không hay để em gọi điện cho Thắng đã nhé!

Chị Lý vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm gọi. Toàn cũng muốn chắc ăn nên chờ nói chuyện với em trai xong rồi mới mở cửa cho chị Lý vào. Anh cũng đã đỡ hơn nên cùng chị chuẩn bị đồ nấu nướng, cả hai vừa làm vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang rôm rả nấu nướng thì nghe tiếng hắng giọng:
– Ái chà, vui ghê nha! Hình như em về không đúng lúc rồi!
Đó là Thắng và sau câu nói đó lại là tiếng của Diệp vang lên:
– Hả? Đâu đâu? Vui ở đâu chồng?

Thắng hất hàm vào bếp và nói:

– Vợ này, hay là chỗ này chúng mình hơi thừa, để cho hai người kia đi. Anh và em vào phòng làm việc, chứ anh thấy mình giống kỳ đà cản mũi quá!

Diệp cũng cười rồi cả hai kéo nhau vào phòng. Ông Tân bà Hòa cùng hai cháu về ríu rít tắm rửa rồi ra mời cơm. Bữa cơm hôm ấy không chỉ vui vẻ ấm cúng mà còn có những điều lạ lẫm. Dường như một làn gió nhẹ mơn man, ôm ấp, ѵυốŧ ѵε vạn vật và đang sưởi ấm cả căn nhà…

Thiết nghĩ trong cuộc sống, mỗi người đều luôn tạo cho mình một vỏ bọc. Người lương thiện sẽ có một vỏ bọc chân thành để đem ra đối đãi. Người ích kỷ sẽ cố tô vẽ vỏ bọc ʇ⚡︎ử tế, nhưng dù thế họ cũng chẳng thể nào có được hạnh phúc trọn vẹn. Mỗi người trong chúng ta đều có một bản chất và cái vỏ bọc bên ngoài là cái cách đối đãi để bộc lộ bản chất bên trong. Vì thế, hãy nên biết trân trọng những gì mình có, trân trọng những hạnh phúc bình dị. Hạnh phúc ấy đôi khi chỉ là một bữa ăn đạm bạc hoặc chỉ là những câu nói bông đùa vui vẻ, nhưng khi mất đi rồi thì có nuối tiếc cũng không kịp nữa. Cuộc sống là cho đi, nhưng cho cái gì và nhận lại cái gì lại xuất phát từ cái tâm của mỗi người. Mọi sự ích kỷ, tham lam đều chỉ đem lại những điều không tốt đẹp.

Kết thúc

Bài viết khác

Chuyện về một lần đi Nhật – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Con dâu sanh cháu gái đầu lòng,vì chỉ có hai vợ chồng bên ấy,mẹ đẻ sang Nhật 3 tháng giúp cháu rồi,bây giờ đến mẹ chồng(chuyện đã 5năm rồi)… Lần đầu sang Nhật đi một mình nhưng cũng không lo lắng, vì chỉ 6 tiếng là đến, mà con trai dặn kỹ rồi nên không […]

Tình thương, xúc ᵭộng một câu chuyện nghẹn lòng và ᵭầy ý nghĩα

Tiếng con chó vαng lên ở góc ρhố vắng lặng. Nó chạy ᵭến Ьên ông lão. Tɾên miệng nó ngậm một ổ Ьánh mì ᵭã Ьị xé một nửα. Chân sαu nó ᵭαng chảy máu, những giọt máu ᵭỏ tươi chảy xuống vỉα hè Ьên cạnh ông lão. Ông ɾun ɾun ᵭôi Ьàn tαy gầy […]

Nhát đục cuối cùng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sαu sắc

Ông sống tận cuối làng, cô đơn và khó tính. Không giαo du quα lại với αi. Ngày lại ngày, có việc thì cặm cụi đục đẽo, không việc thì lúi húi chăm sóc miếng vườn nhỏ, trồng dăm bụi sắn, vài luống rαu và ít bụi hoα. Người trong làng thỉnh thoảng ghé đến […]