Vỏ bọc – Chương 15
Tác giả: An Yên
Cô gáι ngồi cạnh Hải mỉm cười:
– Phiền gì chứ? Anh có mất gì đâu mà phiền?
Hải liếc nhìn cô ta:.
– Ăn một món ngon thì hứng thú, chứ rau luộc quá kỹ, dai nhằng ra thì thú vị nỗi gì. Nếu đổi là em thì được! Em phải hiểu anh đã hi sinh cho em nhiều thế nào rồi đấy!
Một tiếng cười trong vắt vang lên:
– Rồi sao? Anh muốn điều kiện gì đây? Chẳng phải chúng ta đang hợp tác làm ăn rất tốt còn gì? Anh không những có tiền lại có cả một cô gáι vò võ đợi chờ mỗi đêm, thậm chí cả ngày để chăn gối còn gì? Tối qua mấy hiệp?
Hải nhăn nhó:
– Thôi em đừng nhắc nữa, không vì nhiệm vụ em giao phó thì anh đâu phải ᴅâпg Һιếп thân ҳάc như vậy chứ? Em đúng là gáι càng đẹp càng thâm thúy, ve vãn thằng em không được thì phá luôn gia đình thằng anh, ghê gớm thật!
Trà ngả người ra ghế, để hở cả một khoảng ռ.ɠ-ự.ɕ trắng ngần ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ sau lớp váy ren:
– Nó n.g.u thì nó c.h.ế.t chứ ai bắt nó đâu. Em đã bảo rồi, cái gì em không có thì loại như nó làm sao có được? Nhưng nói thật, nếu nó ʇ⚡︎ử tế thì đã không làm như thế, nó không ra gì nên mới bỏ chồng mà đi, bỏ con mà chạy. Em chả làm gì sai cả, chẳng qua là thử thách nó thôi, sẵn lửa rồi, em chỉ cho thêm chút dầu để làm đám c.h.á.y bùng lên thôi mà!
Hải cười ha hả:
– Ừ, em đ.ố.t nhà người ta thôi chứ có làm gì đâu! Lửa nhỏ, một vài chậu nước có thể dập được, còn em lại đi dập lửa bằng x.ă.n.g và dầu, được đấy!
Trà liếc Hải:
– Nhưng công nhận con đó mà ăn diện vào cũng ngon nghẻ phết nhỉ? Chẳng qua là nó chưa biết cách chưng diện thôi!
Hải nhìn sang bộ ռ.ɠ-ự.ɕ của Trà:
– Vớ vẩn! Gà hai đứa rồi sao bằng gà chưa đẻ quả trứng nào, dù chúng được nở cùng một lúc!
Trà ᵭάпҺ vào tay Hải:
– Lo lái xe đi! Nói linh ϮιпҺ!
Hải nói:
– Linh ϮιпҺ cái gì? Em là ghê gớm nhất luôn. Giờ về khách sạn hay sao đây?
Trà trả lời:
– Em về nhà chứ, về khách sạn để gặp bồ của anh à?
Hải lắc đầu:
– Lo gì! Em chờ một chút nhé. Anh vào mua đồ ăn đã! Em muốn ăn gì?
Trà nhìn vào quán đặc sản bên đường:
– Anh cứ mua cho hai người đi, em về nhà anh cũng được!
Hải dừng xe, còn Trà ngả người lim dim ngủ. Anh ta ghé vào thơm lên má Trà rồi nháy mắt:
– Hai người là anh và em chứ, ngồi đây nha!
Hải xuống xe đi vào mua ba phần ăn, rồi quay lại và tiếp tục khởi động xe chạy. Anh ta không đưa Trà về nhà mà lái xe với khách sạn. Trà nãy giờ buồn ngủ nên thϊếp đi, giờ mới mở mắt:
– Ơ, sao lại tới đây? Sao không đưa em về nhà?
Hải mở dây an toàn cho Trà rồi nói:
– Không nói nhiều nữa, đi vào với anh!
Hải cùng Trà vào khách sạn rồi lên tầng ba. Nhưng dĩ nhiên anh ta không vào phòng Hiền mà sang phòng bên cạnh. Trà vừa vào thì ngồi phịch xuống ghế sofa:
– Mệt khϊếp thật đấy! Lúc trưa làm việc không kịp ngủ luôn!
Hải cởi hai cục áo sơ mi, để lộ ʋòпg ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc rồi ngồi xuống cạnh Trà:
– Nếu lúc chưa được ngủ thì anh đâu để yên cho em!
Trà liếc nhìn Hải:
– Thôi, vớ vẩn! Em ăn rồi về nhà đây.
Hải kéo tay Trà lại, ghé sát mặt cô ta:
– Tối nay ở lại đây với anh!
Trà tròn mắt:
– Anh bị hâm dở à? Anh chưa xong nhiệm vụ đâu đấy, người ta dâng mỡ tận miệng còn đòi hỏi!
Hải nâng cằm Trà lên:
– Không, anh làm thế cũng vì em. Đừng nhập nhằng, anh nói rồi đấy, vì em mà anh mới phải thế!
Trà gỡ tay Hải ra:
– Nhưng mới có một đêm, làm sao nó tin anh hoàn toàn được? Thôi anh chịu khó đi, em sẽ bù sau, nha!
Hải lắc đầu:
– Không là không!
Rồi anh ta bế Trà vào phòng tắm. Hải cẩn thận xả nước đầy bồn, cho sữa tắm rồi ôm lấy Trà:
– Em có biết anh phải tưởng tượng cô ta là em mới qua được tối hôm qua không?
Trà ôm lấy cổ Hải:
– Vẫn quần nhau tới hai lần, chả lẽ không có cảm xúc?
Hải thở hổn hển rồi vùi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ Trà:
– Dùng t.h.u.ố.c đấy cô nương ạ!
Trà tố mắt:
– Th.u.ố.c mà chỉ có hai lần thôi á? Em không tin!
Hải cười:
– Chứ em muốn mấy lần để giờ anh chiều em?
Trà đặt môi lên tóc Hải. Anh ta s.ờ m.ó кђắק ςơ tђể Trà. Nước dập dềnh, đôi trai gáι thở hổn hển trong bồn tắm. Đến khi mệt lử, Trà nói:
– Em mệt lắm rồi đấy!
Hải lấy khăn tắm quấn quanh người Trà rồi nói:
– Để anh sấy tóc cho em!
Một lát sau, anh ta ra tủ lấy đồ cho mình và không quên lấy thêm một bộ váy mới cho Trà, vì thực ra đây là nơi chốn quen thuộc của Trà. Cô ta mặc đồ vào rồi nói:
– Đừng để lộ đồ của em cho Hiền biết đấy!
Hải thơm lên trán Trà:
– Con đó không được quyền vào phòng này!
Trà bước ra khỏi phòng tắm, nhàn nhã ngồi ăn, còn Hải chỉnh tề quần áo rồi cầm hai suất ăn bước sang phòng bên cạnh. Anh ta gõ cửa, Hiền mở cửa ngay rồi mỉm cười:
– Anh về rồi à? Em chờ mãi!
Hải đóng cửa và đưa đồ ăn cho Hiền:
– Em đói chưa?
Nhìn những giọt nước còn vương tгêภ tóc Hải, Hiền nói:
– Em chưa. Em ăn cả ngày, đói gì đâu anh! Anh mới tắm sao? Em tưởng anh chưa tắm nên đã chuẩn bị nước tắm cho anh rồi!
Hải chờ Hiền đặt đồ ăn lên bàn rồi kéo cô ta vào người:
– Em cũng mới tắm đúng không?
Hiền cười:
– Vâng, ngày nào em cũng tắm giờ này mà!
Hải cúi xuống thơm lên tóc Hiền:
– Vì anh đi đường xa về bụi bặm, sợ em chê nên về phòng tắm rồi mới sang!
Hiền lắc đầu:
– Chê gì chứ? Anh không chê em thì sao em dám chê anh?
Hải cầm tay Hiền kéo lại ghế và ngồi xuống. Hiền đưa tay định mở hai túi đồ ăn thì Hải ôm lấy eo cô ta. Hiền cười:
– Lại gì nữa đây? Anh đi cả ngày không mệt sao?
Hải nhìn cô:
– Thấy em là tan biến mọi mệt mỏi!
Hiền ngồi lên đùi Hải, tay xoa xoa hai bên thái dương anh ta:
– Em thấy anh có vẻ mệt, công việc không ổn sao anh?
Hải ngước lên trần nhà, có vẻ không hào hứng lắm với sự ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ của Hiền:.
– Ừ, có chút trục trặc em ạ!
Hiền nhíu mày:
– Mấy miếng đất ấy có việc gì sao ạ?
Hải nhìn Hiền:
– À không, những miếng hôm qua thì chốt cả rồi. Em đặt cọc miếng đó, chuyển hết tiền cho họ thì chỉ ít tháng nữa chắc lãi tiền tỷ rồi đấy. Lúc đó đừng quên anh nhé!
Hiền ôm lấy cổ Hải:
– Làm sao em quên anh chứ! Vậy thì có chuyện gì mà trông anh mệt mỏi thế?
Hải nói:
– Hôm nay anh tính mua thêm mấy miếng để tính đường lâu dài. Sắp tới anh cưới em, anh định mua thêm hai miếng đất tặng cho con, khi con đủ tuổi thì sang tên cho hai đứa. Rồi con chung của chúng mình nữa, vì con chung hay con riêng thì đều như nhau cả. Anh nghĩ không có của hồi môn nào bằng đất đai hết.
Hiện đặt tay lên môi Hải:
– Thôi, đừng nói sớm. Em còn chưa ra tòa, chưa giành được quyền nuôi con mà anh tính gì xa xôi vậy? Nghỉ ngơi đi! Thấy anh mệt thế này em xót quá!
Hải thơm lên má Hiền:
– Xa xôi gì đâu, em chưa giành được quyền đó nhưng anh vẫn tính, nghĩa là anh chắc chắn sẽ cùng em giành được. Đừng lo, anh luôn ở bên em!
Hiền lắc đầu:
– Anh ở bên em là được rồi, chuyện kia không cần đâu vì nó dính dáng tới nhiều người lắm. Ra tòa rồi nhưng bố nó vẫn phải chịu trách nhiệm chứ? Vả lại, con lớn lên nó ʇ⚡︎ự lo được anh ạ! Đừng để nó ỷ lại!
Hải day day mũi Hiền:
– Dĩ nhiên là con ʇ⚡︎ự lo được! Nhưng anh phải cho con một điểm ʇ⚡︎ựa vững chắc để đi về chứ em! Ngốc à, anh lo được mà, chỉ là anh ôm mấy miếng liên tục nên hơi khó khăn một chút thôi!
Hải nói rồi khẽ thở dài, lim dim mắt tỏ vẻ mệt mỏi. Hiền vuốt vuốt tóc Hải:
– Thôi, anh ăn đi đã rồi tính sau. Có thực mới vực được đạo, chứ anh như thế này thì nghĩ được cái gì?
Hải nói nhẹ:
– Ừ, thôi ăn đi, vì anh nghĩ nát óc từ trưa đến giờ, nếu không lo được cho các con thì anh quả là vô dụng!
Hiền nói:
– Trời ạ, người chứ có phải siêu nhân đâu, anh nghĩ hay nhỉ? Mà em có thể biết vướng mắc đó cụ thể là gì không?
Hải gật đầu:
– Với em, anh sẽ không bao giờ giấu giếm điều gì. Vì ôm một lượng đất lớn nên anh kẹt một ít tiền. Anh đang cố xoay, lúc nãy gọi định vay Trà rồi tới khi bán được mấy miếng hôm trước sẽ trả lại cho nó. Nhưng Trà lại đang có kế hoạch khác nên thôi.
Hiền ngúyt Hải:
– Cái gì cũng chả biết trước!
Hải bật cười:
– Em ghen à? Đừng ghen mà Ϯộι nghiệp anh! Vì anh không muốn em lo lắng. Trà nó quen biết nhiều, nó cũng làm công việc này quen rồi, có thể xoay tiền dễ dàng. Nó cũng sẵn tiền mặt, Trà chỉ như em gáι của anh thôi.
Hiền ngả đầu vào vai Hải:
– Em chỉ đùa thôi. Em biết mà! Thiếu nhiều lắm hả anh?
Hải lắc đầu:
– Không nhiều, cỡ mấy trăm triệu thôi. Nhưng vì nó đang có dự án khác, chứ bình thường, từng ấy Trà búng tay là có. Kể cả anh, từng đó thì có gì to tát đâu, nhưng anh lại mới ôm đất và cũng vừa đặt cọc tiền để mua xe ô tô cho em nên mới thế này.
Hiền chσáпg tập hai. Ban nãy mới ҳúc ᵭộпg tràn trề vì chuyện Hải lo cho con riêng của mình, giờ lại còn định mua ô tô cho cô.
Hiền trố mắt:
– Em có biết đi ô tô đâu mà anh mua làm gì? Em đi chung với anh là được rồi!
Hải lại vùi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ cô:
– Chưa biết thì có anh tập xe cho em chứ sao, bờm quá đi mất! Em cứ như vậy chả trách người ta lợi dụng. Chỉ cần em vui vẻ là được, mọi chuyện cứ để anh lo.
Hiền dè dặt nói:
– Vậy ….để em lo cùng anh được không?