Vỏ bọc – Chương 9
Tác giả: An Yên
Trà nhẹ nhàng đứng dậy, đi rửa sạch sẽ những chiếc cốc, úp lên khay gọn gàng rồi bước ra sofa ngồi chờ Thắng. Cô ta nhìn thấy anh lảo đảo bước ra từ phòng ngủ, tay liên tục day day cổ áo tỏ vẻ rất bứt rứt khó chịu. Giọng Trà lả lơi như nước:
– Anh Thắng, em xin phép về nhé!
Thắng vừa gật đầu vừa vẫy tay:
– Ừ, cảm ơn em nhiều nhé! Tạm biệt… tạm biệt….
Thắng nói với giọng khá gấp gáp, Trà đỡ lấy Thắng:
– Anh mệt lắm sao? Có đứng được không? Thế này thì làm sao mà ra đóng cổng được!
Thắng lắc đầu:
– Không… Không sao, em về cẩn thận nhé.
Trà mỉm cười, đỡ Thắng ngồi xuống ghế:
– Anh thế này em về làm sao đành? Khó chịu lắm rồi đúng không?
Thắng đưa tay day day thái dương:
– Ừ… khó chịu… khó chịu lắm… không chịu nổi nữa, như có cái gì bò…
Trà cười nhẹ:
– Không có cái gì bò tгêภ người anh hết, là anh đang muốn em thôi, có gì bò đâu chứ? Để em giúp anh nhé!
Thắng ngã người ra ghế, tiện tay mở cúc áo thứ hai. Vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ sau lớp áo sơ mi, Trà đưa tay tháo những chiếc cúc áo còn lại của Thắng, đặt tay lên vòm ռ.ɠ-ự.ɕ đó mà xoa xoa:
– Khó chịu thì cứ nói, đừng ngại, em ʇ⚡︎ự nguyện mà…
Thắng cố gắng đẩy Trà ra:
– Không được… Trà…. không được. Anh phải đi tắm…. anh ….anh… có vợ rồi…
Trà đặt những nụ hôn ղóղℊ ҍỏղℊ lên cổ, lên ռ.ɠ-ự.ɕ Thắng:
– Không cần, để em tắm cho anh …trong biển tình của em…
Rồi cô ta đưa bàn tay của Thắng đặt lên ռ.ɠ-ự.ɕ mình:
– Anh chạm đi… anh xoa nắn nó đi…
Thắng vẫn cố đẩy Trà ra:
– Không được, em về đi …
Trà đẩy nhẹ Thắng nằm lên sofa, cô ta ngồi hẳn lên người Thắng:
– Thôi, đừng cố nhịn nữa. Vợ anh bầu bì thế kia làm ăn được gì chứ? Mà giờ này mẹ Hòa và chị Diệp ngủ say lắm rồi, không biết trời trăng gì nữa đâu. Uống cả cốc nước có th.u.ố.c m.ê thì sáng mai chưa chắc đã tỉnh. Còn anh, th.u.ố.c k.í.c.h d.ụ.c đang ngấm dần vào ɱ.á.-ύ, đến mười em cũng không đủ đâu, để em giúp anh thoải mái một chút, chịu không?
Thắng càng đẩy, Trà càng sà tới, hôn gấp gáp lên mặt anh. Khi tay Trà chạm đến thắt lưng của Thắng, anh chợt ᴅịcҺ chuyển người ra phía ngoài, cả ς.-ơ τ.ɧ.ể Trà ngã xuống nằm cạnh Thắng. Cô ta cười sung sướиɠ:
– Thắng à, em đã nói rồi, anh phải là của em, con mụ Diệp kia làm gì có cửa. Con Trà này một khi đã muốn thì không có thế lực nào ngăn cản được. Dù anh có ở cạnh Diệp, em cũng sẽ khiến anh phải luôn nhớ tới em…
Giọng Thắng trở nên khàn khàn:
– Em chắc chưa?
Trả thủ thỉ:
– Chắc chứ, chắc như đinh đóng cột! Em đã cất công đến tận công ty anh làm hợp đồng, đã lên biết bao nhiêu kế hoạch, đã vất vả từ chiều đến giờ để chuẩn bị cho sinh nhật anh. Vậy thì giờ là lúc em được hưởng thụ chứ!
Thắng nói:
– Em…em… không sợ sao?
Trà vuốt nhẹ lưng Thắng:
– Sợ gì? Anh bảo em phải sợ ai đây? Mẹ và con vợ ngốc của anh giờ ngủ không biết gì rồi, th.u.ố.c m.ê mà tu cả cốc như thế thì tỉnh làm sao được!
Bỗng nhiên đèn tắt phụt. Trà dáo dác nhìn xung quanh:
– Sao… sao lại mất điện thế nhỉ?
Thắng mỉm cười:
– Em quan tâm đến chuyện đó làm gì? Chả phải em là người luôn đứng trong bóng tối sao?
Trà nhìn bóng tối trước mặt rồi nói:
– Hay là …mình vào phòng đi anh, hai người kia ngủ chẳng biết gì đâu, mình có nằm lên người cũng chẳng biết đâu!
Đèn chợt bật sáng, nhưng hình ảnh hiện lên trước mắt đã khiến cô ta há hốc miệng:
– Sao… sao…
Diệp đứng khoanh tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ mỉm cười:
– Sao hai con mồi của em lại đứng ở đây đúng không?
Thắng nhanh tay đẩy Trà ra, cài lại cúc áo cẩn thận, anh còn phủi phủi khắp người như để những cái bẩn thỉu rơi xuống rồi quay sang Diệp:
– Xin lỗi vợ, vì anh vừa chạm vào người cô ta.
Diệp cười:
– Không sao, em hiểu mà, chồng em mà muốn thì làm gì tỉnh táo được đến thế này?
Trà ngồi bật dậy, tay kéo chiếc áo xộc xệch và chiếc váy đã được cô ta kéo lên để lộ cặp đôi thon trắng:
– Chả phải hai người….hai người… đã uống…
Bà Hòa đưa taγ tάt bốp vào mặt Trà, một bên má cô ta in hằn năm ngón tay. Bà rít lên:
– Loại dơ bẩn, trơ trẽn, uổng công bố mẹ cô cho cô ăn học hết trường này đến lớp khác, uổng công gia đình tôi đối xử ʇ⚡︎ử tế với cô, để đến giờ này cô định phá nát gia đình con trai tôi. Cả thế giới này hết đàn ông rồi hay sao mà cô đi chen chân vào nhà người khác hả?
Trà xua tay rồi cầm lấy bàn tay bà Hòa:
– Không cô ơi, cô hiểu nhầm rồi ạ. Con ban nãy có uống một chút ɾượu nên không được tỉnh táo, có hơi chσáпg váng. Thấy anh Thắng uống cũng nhiều, người lảo đảo, con chỉ định dìu anh ấy xuống ghế nghỉ ngơi, nào ngờ… anh ấy không làm chủ được nên… gạ gẫm con. Còn con… con thì cô biết rồi, con cũng có tình cảm với anh Thắng, con lại là phụ nữ, làm sao chống lại được anh ấy ạ? Con biết anh ấy có gia đình rồi, con có thương cũng chỉ từ một phía. Cô ơi, con làm sao dám làm cái việc đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ thiếu đạo đức như vậy hả cô?
Bà Hòa giật tay ra khỏi tay Trà và taγ tάt bốp vào má kia của cô ta:
– Cái tát lúc nãy là tôi thay mặt bố mẹ cô dạy dỗ lại cô. Còn cái tát này là tôi cảnh cáo cô. Ở đời, đến đồ đạc của người khác còn không nên tranh giành, huống hồ là chồng người ta, có đăng ký kết hôn rõ ràng, có cưới hỏi đàng hoàng mà cô tính ςư-ớ.ק không à? Loại cô làm gì có đạo đức mà thiếu?
Trà trân trân nhìn hai người phụ nữ, đưa tay lên ôm má rồi nói:
– Hai người…hai người…
Diệp nhếch miệng:
– Chắc em nghĩ giờ này chúng tôi đang ngủ không biết gì đúng không? Rồi chồng chị sẽ rất khó chịu và tìm em để thoải mái đúng không? Em có học mà sao em suy nghĩ đơn giản quá vậy? Chị đâu n.g.u đến mức đó hả em?
Trà vẫn ngơ ngác như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Diệp cười:
– Em ơi, em đi học tận bên nước ngoài về mà sao không đem những thứ bổ ích để giúp nước giúp nhà, lại nghĩ ra mấy trò này phá hoại gia đình người ta vậy? Em định chuốc cho mẹ con chị ngủ say sưa, còn chồng chị sẽ chịu không nổi, rồi khi chuyện vỡ lở lại chịu trách nhiệm với em đúng không? Nhưng em nhầm rồi! Tính ra trí tuệ của sự pha tạp Tây lẫn Ta trong em nó kém cỏi hơn nhiều so với gia đình chị nhỉ? Chắc em pha tạp nhiều quá giờ nhụt hết ý chí, chẳng suy nghĩ được ʇ⚡︎ử tế, đầu óc ngờ nghệch!
Trà lắc đầu:
– Chị Diệp, em không hiểu chị nói gì, em xin phép về đây!
Bà Hòa:
– Thôi, sao lại bảo muốn ở lại với cô cơ mà? Dù sao gia đình cô cũng cảm ơn cháu đã qua đây sớm, phụ giúp toàn bộ nguyên liệu để anh Thắng có một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ, rồi lại cất không rửa dọn giúp gia đình cô. Đây có lẽ là bữa tiệc khỏe nhất, chúng tôi chả phải làm gì, chỉ mỗi việc ngồi ăn!
Trà đứng phắt dậy, mặt tỏ rõ sự tức giận:
– Các người lừa tôi?
Diệp cười:
– Không ai lừa cô hết, là cô ʇ⚡︎ự đưa dây buộc mình. Gia đình người ta đang yên ấm, người ʇ⚡︎ử tế thì vui vén, người không ʇ⚡︎ử tế thì phá đám. Tôi biết cô không ra gì nên cố tình đi ra ngoài để cô có việc để làm. Chắc cô thắc mắc vì sao tôi và mẹ lại tỉnh táo đúng không? Vì chúng tôi không uống cốc nước của cô!
Trà tròn mắt:
– Không thể nào… không thể…
Diệp ngồi xuống ghế và nói:
– Cô ép nước trái cây, bỏ tђยốς vào, nhưng tôi đã lường trước được việc đó. Một người như cô làm gì biết từ thủ đoạn nào. Tôi đã để sẵn nước ép vào tủ lạnh rồi, vì gia đình tôi nhiều trái cây thật nhưng mùa này chỉ có mỗi dưa hấu là ép nhanh nên chắc chắn cô sẽ chọn loại quả đó để ép. Khi tôi bảo cô đi ra để bỏ đá vào cũng chính là lúc tôi đổi nước đấy, cô đã hiểu chưa? Bất ngờ không?
Trà liên tục lắc đầu tỏ rõ thái độ không tin vào những gì mình vừa nghe:
– Không thể như thế được, các người đang ʋu ҟҺốпg người khác, tôi đâu có bỏ cái gì vào nước ép và cô cũng đâu có thể đổi nhanh như vậy được?
Diệp đưa điện thoại của mình ra huơ huơ trước mặt Trà:
– Một người làm báo, chuyên săn tin và viết phóng sự có tư duy nhanh, tay chân nhanh là chuyện bình thường. Còn ʋu ҟҺốпg ư? Bằng chứng ở đây này! Cô muốn xem không? Cô nên nhớ, nhà tôi rất sẵn camera. Kẻ ác khi làm việc xấu thì cũng phải quan sát chứ, lần sau rút kinh nghiệm nhé!
Thắng nói nhanh:
– Thôi, không lèo nhèo nữa, đưa lên phường mà giải quyết!
Trà hoảng sợ đến run rẩy, cô ta nắm lấy tay Thắng, lắc đầu nguầy nguậy:
– Không anh ơi, em xin anh đấy! Tương lai em còn dài, đừng vì cái chuyện này mà ᵭάпҺ mất tất cả!
Bà Hòa liếc Trà, ánh mắt tức giận:
– Cô đã biết sợ sao còn làm việc thất đức hả? Tôi nhịn cô nãy giờ là quá lắm rồi đấy! Cút ra khỏi nhà con tôi!
Trà đứng bật dậy:
– Các người được lắm, dám hùa nhau lại để hại tôi. Tôi không để cho các người yên đâu, chưa xong với tôi đâu!
Bà Hòa nhìn thẳng vào Trà:
– Ghê chưa? Con giáp thứ mười ba mà còn dám to tiếng. Tôi thách cô đấy! Cô thử đụng đến một cọng lông chân của con trai hay con dâu tôi xem nào? Không phải dọa, chứng cứ rành rành, video sắc nét lắm! Trong khi cô đang vất vả hì hụi trong bếp ép nước, rửa dọn thì chúng tôi chỉ nhàn nhã mở camera ngồi xem tгêภ điện thoại mà thôi. Hiểu chưa? Cút ngay!
Mặt Trà từ đỏ chuyển sang tái xanh rồi vội vàng cầm túi ҳάch đi thẳng ra cửa…