Vỏ bọc – Chương 5
Tác giả: An Yên
Thắng ngạc nhiên tột độ. Vậy ra, người mà giám đốc Tuấn nói đến là Trà sao? Đúng rồi, người Hà Nội, đi du học về, là giám đốc chi nhánh ở Đà Nẵng …tất cả thông tin đều trùng khớp với Trà. Không lẽ mọi chuyện lại tình cờ đến mức như có sự sắp đặt vậy ư? Thắng cau mày suy nghĩ rồi nói:
– Kế hoạch kinh doanh vẫn bàn bạc chứ, nhưng sẽ được bàn vào giờ làm việc. Anh đâu ʇ⚡︎ự bóc lột sức lao động của mình đến mức làm việc cả vào giờ ăn trưa. Vậy chiều nay mấy giờ em rảnh nhỉ? Em có thể tới công ty của anh một chuyến được không? Chúng ta sẽ bàn bạc về kế hoạch kinh doanh, cũng là để em làm quen với công ty của anh, hoặc em có thể chọn một địa chỉ khác!
Trà ngả người ra ghế:
– Thảo nào Việt Nam vẫn cứ nghèo, người Việt Nam không biết tranh thủ thời gian chút nào cả. Ở nước ngoài, đôi khi chỉ một bữa ăn trưa cũng có thể ký được một hợp đồng đấy!
Thắng bật cười:
– Em nói người Việt Nam không biết tranh thủ thời gian? Anh thấy câu này không đúng. Thứ nhất, em nhìn lại xem mình có phải người Việt Nam không? Hay là em đi du học vài năm về đã không còn là người Việt nữa? Thứ hai, tranh thủ cũng có lúc nhưng không phải là bất chấp, anh làm việc luôn có nguyên tắc, không ᵭάпҺ đổi tất cả vì tiền. Có lẽ tư duy của các nước tư bản chủ nghĩa khác với những người của nước Việt Nam, đúng không nhỉ – cô du học sinh?
Trà cảm thấy bực tức, nhưng giọng vẫn nhã nhặn:
– Dĩ nhiên em vẫn là một cô gáι Việt Nam, ý của em là một số người không chủ động trong công việc, quá trì trệ cho nên dẫn đến công việc không được suôn sẻ. Hay là …. chiều nay anh tới khách sạn chỗ em ở được không? Vì em mới về nước, Sài Gòn thay đổi nhiều quá, em không rành đường cho lắm!
Thắng cười thành tiếng:
– Câu này nghe không hợp lý chút nào. Thứ nhất, anh không có thói quen bàn công việc ở những chỗ riêng tư như thế. Thứ hai, em từng sống ở Sài Gòn bao nhiêu năm, thời gian em học ở đại học ở đây nhiều hơn quãng thời gian em đi du học cơ mà? Với lại, giờ cho dù đường sá có thay đổi thì em chỉ cần bấm địa chỉ cần đến ngay tгêภ điện thoại của mình hoặc nhiều phương tiện khác có thể đưa em tới đây mà?
Trà cười mỉa mai:
– Có vẻ như công ty anh không lớn nên chưa thấy hết tầm cao của Tập đoàn bên em. Vì thế, anh không thiết tha lắm với hợp đồng lần này nhỉ? Anh nên nhớ, tập đoàn của em rất lớn và có thể nuốt chửng công ty của anh, bắt tay hợp tác với chúng em là một cơ hội rất tốt. Biết đâu, với hợp đồng này, anh sẽ được thăng quan tiến chức cũng nên ấy chứ!
Cô ta có vẻ rất hiểu tâm lý người đối diện, đưa chức tước ra để dọa Thắng ư? Anh nhếch môi:
– Trà này, anh thực sự say mê công việc, trong kinh doanh không bỏ qua cơ hội, nhưng như thế không có nghĩa là anh bất chấp ᵭάпҺ đổi những thứ quan trọng đâu. Theo anh, công việc nên làm vào thời gian, địa điểm phù hợp. Nếu em muốn đến tham quan công ty thì anh sẵn sàng, chứ em đừng đưa Tập đoàn ra để dọa anh, vì không có tập đoàn bên em thì lâu nay công ty của anh và tập đoàn bên anh vẫn phát triển rất tốt. Tất cả mọi hợp đồng đều có lợi cho cả hai bên, điều này một người đi du học nước ngoài về như em chắc hiểu chứ?
Trà im bặt. Những lời đanh thép của Thắng khiến cô ta không muốn nói năng gì thêm. Là giám đốc của một chi nhánh mới, ký hợp đồng này cũng là trách nhiệm, là một cơ hội để Trà chứng minh năng lực của mình sau khi du học về. Nếu không ký được thì mặt mũi đâu mà nhìn chủ tịch tập đoàn – đó là một người phụ nữ quyền lực mà Trà sợ một phép. Vả lại, mang tiếng học ở nước ngoài về mà một hợp đồng như thế này cũng không xong thì Trà đâu dám nhìn mặt nhân viên trong công ty mình nữa. Vậy nên, Trà dịu giọng:
– Thôi, em đùa anh có một chút mà anh làm căng quá. OK, em hiểu nguyên tắc làm việc mà. Hai giờ rưỡi chiều nay em sẽ có mặt tại công ty của anh nhé! Hẹn gặp anh chiều nay ạ!
Thắng cũng ” OK ” rồi tắt máy. Anh nhắn tin dặn dò Diệp ăn uống đầy đủ rồi xuống căng tin của công ty ăn cùng các đồng nghiệp.
Chiều hôm đó…
Thắng đón Trà ở sảnh công ty, đưa cô đi xem một ʋòпg để Trà thấy quy mô của công ty mình, rồi anh mời cô ấy vào phòng kinh doanh. Đây là một căn phòng rất rộng và chia ra các ngăn cho từng nhân viên làm việc nên việc ai nấy làm, không ảnh hưởng đến người khác. Thắng kéo ghế mời Trà ngồi rồi anh cũng ngồi xuống phía đối diện trình bày kế hoạch của mình. Không biết Trà nghe được mấy phần, nhưng cô ta nhìn Thắng rất chăm chú. Nói xong phần mình, Thắng nhìn Trà:
– Em thấy có cần bổ sung gì không? Anh có thể gửi mail cho em nghiên cứu thêm!
Trà mỉm cười:
– Anh luôn xuất sắc, đâu cần bổ sung gì nữa, cũng chẳng cần gửi mail đâu. Anh có thể mở laptop và em xem luôn tгêภ đó được không?
Thắng nhanh tay thao tác mở máy. Trà rời ghế rồi bước lại phía sau lưng Thắng. Trong khi anh đang bấm máy thì Trà đặt nhẹ tay lên vai Thắng rồi xoa xoa nắn nắn. Sự va chạm không mạnh nhưng đủ để Thắng thấy khó chịu. Anh xoay laptop về phía đối diện rồi nói:
– Em cứ ngồi ở chỗ của mình mà xem, không cần đứng như vậy đâu, mỏi chân!
Trà cau mày một cái rồi mỉm cười:
– Em chỉ định đi lại một chút thôi, để em xem nào!
Cô ta quay lại chỗ ngồi của mình và thong thả xem. Trà rất hài lòng về bản kế hoạch đó. Mọi việc xong xuôi, cô ta ấn định ngày ký kết hợp đồng và đứng dậy ra về. Nhưng vừa dậy, Trà bỗng lảo đảo như người bị chóng mặt. Thắng hỏi:
– Trà, em ổn chứ?
Trà nhăn mặt:
– Tự nhiên em thấy chσáпg váng quá! Anh Thắng dìu em ra xe được không?
Thắng đỡ Trà ngồi xuống rồi nói:
– Để anh gọi taxi cho em nhé, về khách sạn nghỉ ngơi đi!
Trà đưa tay xoa xoa thái dương rồi lắc đầu:
– Em sợ bị lừa lắm, lỡ họ thấy em như thế này rồi đưa đi lung tung thì sao? Đằng nào… hợp đồng cũng xong rồi, anh có thể đi cùng em không?
Thắng ghé vào vách ngăn bên cạnh nói:
– Chị Lý ơi, chị giúp em một chút với ạ!
Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang ngồi làm việc, nghe Thắng gõ vào vách ngăn và gọi thì đi ra:
– Sao vậy Thắng?
Anh chỉ tay vào Trà:
– Cô này đến bàn bạc hợp đồng với em mà bỗng nhiên bị chσáпg. Chị đỡ cô ấy giúp em ra taxi và có thể về khách sạn với cô ấy được không? Vì em là đàn ông, đi không tiện lắm!
Chị Lý nhìn biểu hiện của Trà rồi cười rõ tươi:
– OK em, chị hiểu vấn đề rồi!
Chị Lý vừa nói vừa đỡ lấy Trà rồi quay sang Thắng:
– Em cứ làm việc đi, để chị lo cho!
Thắng nói tiếng ” cảm ơn chị ” rồi đứng hẳn dậy. Trà xua tay:
– Dạ không cần đâu chị ạ! Em chỉ chσáпg một chút thôi, vả lại em với anh Thắng quen nhau từ rất lâu rồi, xem nhau như người nhà nên em mới dám nhờ chứ ạ…
Chị Lý cười:
– Chị hiểu mà, nhìn kiểu chσáпg của em là chị biết chứ, nhưng chú Thắng có gia đình rồi. Trừ khi chú ấy được chứng nhận là anh trai ruột của em, nếu không thì chị nghĩ mọi sự thân thiết đều cần có giới hạn!
Thấy chị Lý vẫn ôm lấy mình và dìu đi, Trà đành ngậm ngùi ôm một bụng tức tối. Cô ta thầm nghĩ ” không biết mụ này là con q.u.ỷ cái nào mà giúp Thắng nhiệt tình thế nhỉ? Mẹ k.i.ế.p, đừng nói là muốn tranh giành với mình nhé! Có thể tuổi tác không bằng nhưng thủ đoạn thì con Trà này không thiếu đâu!”
Khuôn mặt nhăn nhó của Trà lóe lên một tia sắc lạnh với chị Lý rồi tiếp tục để chị dìu đi. Ra đến sảnh công ty, Trà nói:
– Chị ơi, đến đây được rồi ạ. Taxi kia rồi, em sẽ nói họ chở tới khách sạn là xong, em cũng thấy đỡ nhiều rồi, em không dám phiền chị đâu ạ!
Chị Lý tỏ ra lo lắng:
– Không được đâu! Chị đã hứa với chú Thắng rồi, phải đưa em đi đến nơi về đến chốn. Với lại, ban nãy em còn lo sợ rằng taxi sẽ chở em đi lung tung đấy thôi. Chị cũng xong phần việc của mình rồi, đưa em về khách sạn chị mới yên tâm được!
Chị Lý vẫy taxi rồi cùng Trà lên xe. Cô ta vẫn vui vẻ thỉnh thoảng bông đùa ít câu cho có không khí. Tới khách sạn H, Lý chờ Trà trả tiền taxi rồi nói với tài xế:
– Anh chờ một chút nhé, tôi đưa cô này lên phòng cho yên tâm, rồi xuống và trở về công ty luôn, có được không ạ?
Bác tài gật đầu:
– Được chứ, cô cứ lên đi, tôi chờ ở dưới này!
Trà nhìn sang Lý:
– Em ʇ⚡︎ự đi được rồi, em đỡ rồi mà chị!
Nhưng Lý vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
– Không được, chị phải hoàn thành nhiệm vụ, ai lại để khách về trong tình trạng sức khỏe không ổn định, đi nào!
Trà miễn cưỡng cùng Lý lên phòng mình. Tới cửa, cô nói:
– Chị ơi, hay chị vào uống với em cốc nước ạ!
Lý cười:
– Cũng được!
Bước vào trong, chị Lý thấy căn phòng khá sang trọng. Chị ngồi xuống sofa và nói:
– Ở đây có thể nhìn thấy khung cảnh thành phố, rất đẹp!
Trà rót nước mời Lý rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
– Dạ em sống tạm ở đây mỗi lần đi công tác. Trước đây là sinh viên thì em thuê chung cư, nhưng giờ chỉ ở thời gian ngắn nên em ở khách sạn cho tiện chị ạ. Chị mới được đi ạ! À, chắc là chị thân với anh Thắng nhỉ?
Biết ngay mà, cái màn này qua mắt Lý sao được? Cô ả này đang lân la hỏi để biết về mối quαп Һệ giữa Lý và Thắng. Lý nhếch miệng:
– Thân gì đâu em, thân ai nấy lo thôi!
Trà cười:
– Vì em thấy anh Thắng nhờ một câu mà chị nhiệt tình quá!
Lý ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Thực ra, phòng kinh doanh nói riêng và công ty cũng như tập đoàn bên chị nói chung, mọi người đều cư xử với nhau như thế. Tất cả đều vì lợi ích chung của công ty và tập đoàn, không nói xấu, không nghi kị, không ᵭấu đá nhau, ai có việc gì thì mọi người đều giúp đỡ. Bởi vì ngăn của chị sát ngăn chú Thắng nên chú ấy gọi chị, nếu là người khác cũng sẽ xử sự như chị thôi. Với lại chị nghĩ Thắng là đàn ông, những tình huống như thế này dễ bị hiểu nhầm lắm!.
Những lời nói của chị Lý không chỉ khiến Trà tò mò mà còn thấy hổ thẹn. Một người luôn vỗ ռ.ɠ-ự.ɕ cho rằng mình giỏi giang, đi du học nước ngoài về, nhưng giờ lại cảm giác như đang được một người không hề du học du hiếc gì dạy cho một bài học về ϮιпҺ thần đoàn kết trong tập thể. Không biết những lời chị Lý nói là vô tình hay hữu ý, nhưng nó cũng khiến Trà thấy bẽ mặt. Cô ta cười đưa đà:
– Dạ đó là một trong những tiêu chí tốt để dẫn đến thành công lớn ạ!
Chị Lý gật đầu:
– Phải, như phòng kinh doanh của bọn chị cũng khá đông người, nhưng việc ai người đó làm, chỉ hỗ trợ nhau chứ không tranh giành hay chia sẻ, đặc biệt cái gì không phải việc của mình thì sẽ chẳng xía vào!
Trà bỗng có cảm giác như chị Lý đang ám chỉ gì đó, nhưng hình thức câu nói thì có vẻ rất khách quan nên cô ta nghĩ chỉ là trùng hợp và cười:
– Vâng ạ!
Chị Lý nói vài câu xã giao nữa rồi đứng dậy:
– Thôi chị về nhé! Em nghỉ ngơi đi, hi vọng hai công ty sẽ hợp tác vui vẻ!
Trà nói:
– Chị ngồi chơi một lát đã, nói chuyện với chị thật thoải mái ạ!
Chị Lý xua tay:
– Thôi, chị phải về kẻo bác tài đợi lâu, Ϯộι nghiệp bác ấy. Với lại, chưa hết giờ làm việc mà!
Trà cũng không xuống nữa mà tiễn thì ra cửa. Về tới công ty, chị bước sang ngăn của Thắng. Anh thấy chị Lý thì cười rõ tươi:
– Cảm ơn chị nhiều nhé!
Lý khoanh tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ:
– Haizzz, kể ra cái Diệp lấy một người chồng đẹp trai, có tài cũng hợp đôi đấy, nhưng mà cái cảnh trà xanh lượn lờ ra tín hiệu thế này, nó mà biết thì mệt mỏi lắm!
Thắng bật cười:
– Diệp biết Trà mà chị, nhưng chị cũng biết tính Diệp nhà em đấy, rất vô tư và ϮιпҺ tế, không đến nỗi gây sự ồn ào đâu!
Chị Lý lườm Thắng:
– Hôm nay chú xử sự được nên chị tạm tin, nhưng đừng biến đối tác thành nguyên nhân chia rẽ gia đình là ҳάc định không xong với chị đâu, vì chị rất quý bé Diệp. Mấy cái trò giả vờ chσáпg váng rồi nhờ đưa về, sau đó lại tha thiết ” Anh ơi, anh đừng đi…” Ôi dào, chị mày nằm trong lòng bàn tay rồi…
Thắng nhìn chị nhún vai:
– Kể ra cái việc mê phim, mê truyện của chị cũng có ích đấy chứ nhỉ?
Chị Lý cười:
– Chuyện, phim là đời, truyện là cuộc sống mà chú!
Thắng nói:
– Để cảm tạ chị đã cứu em lần này, em trân trọng mời chị dùng bữa tối với vợ chồng em nhé!
Chị Lý hỏi dồn:
– Ai nấu? Chú nấu hả?
Cả công ty ai cũng biết Thắng không chỉ năng động, sáng tạo trong công việc mà còn là một đầu bếp cừ khôi. Thắng gật đầu:
– OK chị, em sẽ vào bếp phục vụ chị và vợ em, để em gọi cho Diệp nhé!
Chị Lý cũng ra dấu hiệu OK rồi vui vẻ quay về ngăn làm việc của mình…