Vỏ bọc – Chương 1
Tác giả: An Yên
– Vợ à, dậy chưa?
– Mấy giờ rồi anh? Tối qua một giờ rưỡi em mới đi ngủ đấy!
Trần Thắng nghe Ngọc Diệp nói thì nhìn vợ đầy cưng chiều:
– Em quên hôm nay mẹ vào chơi với vợ với chồng mình hả?
Diệp bật gậy như lò xo:
– Hả? Ôi trời ơi, sao em lại không nhớ gì cả vậy nhỉ?
Diệp cuống cuồng bò dậy, Thắng giữ lấy eo cô:
– Em làm cái gì thế? Đi từ từ thôi, ngã bây giờ! Mẹ có phải người khó tính gì đâu, em hoảng lên thế làm gì?
Diệp gãi đầu gãi tai:
– Nhưng em chưa dọn nhà, mấy hôm nay em bận quá nên …
Thắng nhẹ nhàng thơm lên tóc cô:
– Giờ anh đưa em đi ăn, rồi về vợ chồng mình cũng dọn nhà, chịu không?
Diệp tròn mắt:
– Được như vậy sao chồng? Nhưng… lỡ mẹ biết thì sao?
Thắng cười:
– Sao lại không chứ? Mẹ biết thì sao? Mình đã nói rồi, gia đình là của cả vợ cả chồng, việc nhà phải làm cùng nhau, mẹ biết thì càng vui chứ sao?
Ngọc Diệp và Trần Thắng đã cưới nhau gần một năm trời. Diệp là một nhà báo, còn Thắng làm ở phòng kinh doanh cho một công ty lớn. Hai vợ chồng được bố mẹ hai bên mua đất làm nhà cho tại thành phố Hồ Chí Minh. Căn nhà không quá rộng nhưng ấm cúng và hạnh phúc lắm. Gia đình Thắng ở Hà Nội, còn nhà Diệp ở khu vực ngoại thành Hà Nội. Mặc dù con trai và con dâu quyết định Nam tiến nhưng cả hai bố mẹ đều ủng hộ các con và cũng không giục giã chuyện sinh em bé. Điều này khiến Diệp khá thảnh thơi và thoải mái. Thế nhưng, bởi cô chưa sống trong cảnh mẹ chồng nàng dâu nên việc mẹ chồng vào thành phố Hồ Chí Minh với Diệp là cả một vấn đề. Cô phải thật chỉn chu, phải ra dáng dâu thảo vợ hiền chứ. Thấy vợ loay hoay, Thắng mỉm cười, đi vào nhà vệ sinh, nhả kem ᵭάпҺ răng cho Diệp rồi nói:
– Em cứ luýnh quýnh làm gì, không ᵭάпҺ răng rửa mặt à?
Diệp quay lại, chạy vào nhà vệ sinh. Một lát sau, cô bước ra, thấy Thắng đã chuẩn bị sẵn quần áo cho mình ở tгêภ giường:
– Em thay đồ rồi mình đi ăn, có thực mới vực được đạo. Hiểu chưa? Nếu cứ loay hoay sẽ không kịp giờ nào đâu đấy!
Diệp nhanh như cắt vào thay đồ. Thắng phì cười:
– Làm con của mẹ gần một năm rồi, gọi điện thoại suốt ngày mà cứ như lần đầu ra mắt nhà chồng không bằng!
Diệp chu môi:
– Gọi điện thoại nó khác, giờ ở trực tiếp khác chứ anh. Mình đi thôi anh, rồi lát anh chở em qua siêu thị mua ít thức ăn nữa!
Thắng nói:
– Hay là trưa nay mình đưa mẹ đi ăn nhà hàng một bữa. Em đỡ nấu nướng!
Diệp xua tay:
– Thôi thôi anh ơi, những người như bố mẹ không thích như thế đâu. Bố mẹ hay tiếc tiền lắm!
Thắng lại thơm lên má vợ:
– Rồi rồi, con dâu hiểu mẹ chồng thế còn gì. Anh chỉ sợ em mệt thôi. Nhưng không sao, chồng em là một đầu bếp tài ba nên không lo nha!
Hai vợ chồng đến quán bún quen thuộc. Đây là quán bún mang hương vị miền Trung giữa đất thành phố Hồ Chí Minh tấp nập, nên luôn thu hút đông người đến. Nhưng bà chủ đã quá quen với vợ chồng Thắng và Diệp bởi hai người tới đây ăn từ lúc còn yêu nhau cơ đấy. Vừa thấy bóng dáng cao lớn của Thắng cầm tay Diệp bước vào, bà Hạnh chủ quán đã nở nụ cười tươi rói:
– Nay ngày nghỉ nên tới ăn trễ hơn hả hai đứa?
Thắng vừa cười vừa gật đầu:
– Dạ vâng ạ. Tối qua vợ cháu thức khuya viết bài nên cháu cũng để Diệp ngủ thêm. Với lại, hôm nay nhà có việc chứ không chắc cháu để vợ ngủ tới trưa luôn ạ!
Bà Hạnh vừa nghe vừa thoăn thoắt lấy bún ra bát rồi đưa cho hai vợ chồng ăn trước. Tô bún bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt, Diệp hít hà hương thơm khó cưỡng rồi từ từ đưa những thìa nước dùng lên thổi thổi và đưa vào miệng. Hai vợ chồng đang ăn ngon lành thì một thanh âm vang lên:
– Anh Thắng đúng không ạ?
Thắng và Diệp dừng động tác ăn và cùng ngẩng lên. Một cô gáι trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc sành điệu đang đứng trước bàn của họ. Trong khi Diệp gật đầu chào cô gáι thì Thắng mỉm cười:
– À, Trà hả? Khá lâu không gặp nhỉ? Em cũng đi ăn ở đây sao?
Rồi anh quay sang nhìn Diệp:
– Đây là Trà. Em ấy cũng là người Hà Nội, bạn thân của chị Hiền đó vợ!
Diệp” à ” lên một tiếng rồi nhìn sang cô gáι tên Trà:
– Em chào chị ạ!
Chị Hiền là chị dâu của Thắng. Đúng ra chị ấy ít tuổi hơn Thắng và Diệp. Nhưng vì lấy anh trai của Thắng nên dĩ nhiên vợ chồng Diệp phải gọi một tiếng ” chị “. Giờ đây nghe chồng giới thiệu như vậy, Diệp cũng gọi cô Trà đây là ” chị ” dù biết cô ấy ít tuổi hơn mình.
Trà kéo ghế ngồi xuống rất ʇ⚡︎ự nhiên bên cạnh Thắng:
– Vợ anh đấy ư? Em ít tuổi hơn chị ấy đúng không?
Diệp cười:
– Nhưng Trà là bạn thân của chị Hiền nên mình cứ gọi một tiếng ” chị”, có mất mát gì đâu!
Trà nhìn Diệp một lượt rồi nói:
– Hình như anh Thắng thay đổi con mắt nhìn người hay sao ấy, trước đây anh đâu thích mẫu người như vợ anh!
Diệp bắt đầu thấy hơi khó chịu với thái độ ʇ⚡︎ự nhiên hơn ruồi và lối nói năng sỗ sàng của cô gáι trước mặt. Cô chưa nói gì thì đã nghe Thắng cười:
– Anh chẳng có gì thay đổi cả. Chỉ là em không biết anh cần người như thế nào thôi!
Trà nhìn Diệp:
– À quên, em ngồi đây được không chị?
Diệp cười:
– Bàn ghế là của quán, em ngồi ở đâu chả được!
Rồi cô lại nhìn sang chồng:
– Chồng nhỉ?
Thắng quay sang nhìn Trà:
– Vợ chồng anh ăn gần xong rồi, em muốn thì ngồi đây, không thì kiếm bàn khác ngồi vì bọn anh chuẩn bị đi!
Trà quay mặt vào trong:
– Bác ơi, cho con một bát bún nhé!
Diệp thực sự không thích kiểu lả lướt của Trà lắm, nhất là cái ánh nhìn của cô ấy với Thắng. Có thể là phụ nữ nên chắc cô hơi đa nghi, nhưng cái cách Trà ngồi, cách nói chuyện với cả cách nhìn Thắng thật sự không bình thường chút nào. Trong khi chờ phần ăn của mình, Trà nói với Diệp:
– Trước đây, em học đại học ở trong này, em và anh Thắng vẫn tới đây ăn bún mỗi lần anh ấy vào thăm em đấy!
Miếng bún trong miệng Diệp đang định nuốt bỗng có cảm giác gượng ép. Cô không hiểu mục đích Trà nói chuyện ấy với mình làm gì, bởi Diệp không thích bới móc lại quá khứ, nhưng ánh mắt của Trà như đang khiêu khích. Cô nhìn sang chồng. Tuy nhiên, Thắng không cần bắt ánh nhìn đó của vợ mà anh liếc sang Trà:
– Em kể hay nhỉ? Câu chuyện có anh mà anh cũng chả biết gì luôn. Cũng may là vợ anh không có ๔.â.ץ t.ђ.ầ.ภ к.เ.ภ.ђ ghen trong người đấy, chứ nếu gặp người vợ có ɱ.á.-ύ Hoạn Thư thì mấy lời bông đùa của em vừa rồi có thể châm ngòi cho một trận cãi vã không chừng đấy! Anh đâu có vào đây thăm em? Anh vào đây công tác, tình cờ em học đại học ở trong này và cũng tình cờ gặp nhau dọc đường chứ không hề có sự hẹn trước, cũng chưa hề đến đây ăn. Quán này anh biết từ ngày yêu Diệp trong một lần đưa cô ấy đi chơi, thế thôi!
À, hóa ra là như vậy. Cô Trà này cũng thích đùa phết nhỉ? Nhưng đùa kiểu này chẳng vui tẹo nào! Diệp nhìn sang chồng:
– Trời ạ, anh không cần phải giải thích, em luôn tin anh mà. Với lại, nếu có chuyện đó thật thì nó cũng thành quá khứ rồi, có quan trọng gì đâu. Chúng ta sống cho hiện tại và tương lai mà!
Trà cũng cười giả lả:
– Vâng, em chỉ đùa chút thôi. Hai năm vừa qua em đi du học, em mới về và tình cờ biết anh đã lấy vợ. Cuộc gặp ngày hôm nay cũng không hẹn mà gặp nên em muốn thử đùa một chút xem chị phản ứng thế nào thôi à! Anh chị đừng để bụng nhé!
Diệp nhìn sang Trà:
– Em yên tâm, vợ chồng chị yêu nhau chân thành, đến với nhau chân thành, không bao giờ vì mấy lời khích bác kia mà có thể giận hờn ghen tuông vớ vẩn đâu. Yêu nhau, cưới nhau rồi thì phải tin nhau chứ! Cuộc đời này biết dài ngắn thế nào, nên trân trọng hiện tại!
Thắng âu yếm nhìn sang vợ:
– Em ăn xong chưa? Mình về thôi. Hôm nay anh đã hứa giúp vợ dọn nhà mà!
Trà nghe thấy thế vội trố mắt:
– Hả? Anh Thắng dọn nhà sao? Thế vợ anh không biết làm việc nhà ư? Nghe Hiền bảo gáι quê mà, sao không biết làm?
Thắng cười:
– Công việc của vợ anh rất bận, thường phải làm việc khuya mới được ngủ và cô ấy cũng làm việc nhà rất giỏi. Nhưng nhà là nhà chung, cho nên việc dọn dẹp chẳng phải của riêng ai cả!
Đúng chuẩn chồng Diệp, lý lẽ sắc bén khiến đối phương chỉ biết tâm phục khẩu phục. Trà nghe đến đó thì im lặng. Thắng lại nhìn sang Diệp:
– Vợ thấy anh nói có đúng không?
Diệp đang lâng lâng cảm xúc sau câu nói vừa rồi, nghe chồng hỏi thì giật nhẹ mình:
– Dạ quá chuẩn ạ, mình đi thôi anh!
Cô quay sang Trà:
– Em ngồi sau nhé!
Trà chưng hửng, nhưng rồi chỉ khẽ ” dạ ” và nheo nheo mắt nhìn theo bóng dáng của Thắng đang nắm tay vợ đi ra khỏi quán. Lòng Trà thấy trống rỗng đến mức không để ý lời mời của vị chủ quán…
Vợ chồng Thắng vừa dọn dẹp xong nhà cửa thì điện thoại Thắng reo lên. Anh nhìn máy rồi nói:
– Mẹ ơi, mẹ tới nơi chưa ạ?
Bà Hòa mẹ anh cất tiếng:
– Mẹ xuống sân bay rồi và đang di chuyển tới nhà hai đứa đây!
Nghe thấy thế, Thắng quay sang vợ thì đã chẳng thấy cô đâu. Mấy giây sau, anh nghe tiếng xả nước trong nhà tắm và cũng chỉ khoảng mười phút sau đó, Diệp được ra khỏi nhà tắm với bộ quần áo kín đáo hơn mọi ngày:
– Chồng, trông em đã ổn chưa?
Thắng khá ngạc nhiên với bộ dạng của vợ rồi bật cười:
– Em cứ như thời phong kiến không bằng ý. Mẹ tư tưởng thoải mái thế cơ mà, được rồi!
Tiếng chuông cửa cũng vừa vặn được vang lên. Diệp và Thắng bước ra cổng, thấy bà Hòa tay ҳάch nách mang, cô vui vẻ nói:
– Con chào mẹ ạ!
Diệp vừa nói vừa mở cổng rồi đỡ đồ giúp bà:
– Mẹ đi đường có mệt không ạ? Trời, mẹ đưa gì nhiều đồ thế này?
Bà Hòa cười:
– Mẹ không sao, máy bay cũng ngồi mấy lần rồi, khỏe re mà!
Vào đến nhà, bà nhìn nhà cửa của con rồi nói:
– Ở nơi này, nhà cửa sắp xếp, bài trí như vậy là hợp lý rồi!
Diệp đặt đồ xuống sàn rồi nói:
– Mẹ ngồi nghỉ đi ạ!
Cô nhanh chân lại tủ lạnh lấy cốc nước cam mới vắt ban nãy mời mẹ chồng:
– Mẹ uống nước cam cho mát ạ!
Bà Hòa nhẹ nhàng nói ” mẹ cảm ơn ” rồi nhìn Thắng:
– Con đưa đồ cất đi, cái nào bỏ tủ lạnh, cái nào bỏ ngoài thì làm đi, gà mẹ đã làm sạch rồi đấy!
Thắng vừa ” dạ”, Diệp đã bảo:
– Thôi, anh ngồi với mẹ đi, để em làm cho!
Bà Hòa xua tay:
– Ấy, con cứ để nó làm, vợ làm việc nhà là chuyện bình thường rồi. Lâu lâu để chồng làm cho nó hiểu việc của mình chứ? Con chiều nó quá là không được đâu! Lại đây mẹ xem nào, nhìn tгêภ điện thoại nhiều chứ ngoài đời thì đã mấy tháng chưa gặp rồi còn gì. Lại đây!
Cũng đúng lúc đó, tiếng chuông cửa lại vang lên…