Cô ấy là mẹ tôi chương 29
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 29
Riêng ông Trí có vẻ không được bình tĩnh. Phải khó khăn lắm ông mới ngăn được những dòng nước mắt đang chảy xuống cổ làm ông không thở được. Lúc này ông mới hiểu được sự can đảm của người phụ nữ như bà Huệ thật đáng khâm phục biết nhường nào. Càng khâm phục thì ông càng thấy mình vô dụng, là một kẻ chuyên sống tầm gửi vào tiền bạc của cha mẹ. Và rồi bỗng ông đi đến quyết định bán nhà. Ông bán cho ai và để làm gì thì chính ông cũng chưa biết, nhưng ông chỉ biết mình phải làm một cái gì đó để lương tâm không cắn rứt. Vẫn biết sẽ còn những rắc rối, những khó khăn trước mắt nhưng ông cần phải đi đến quyết định, bởi nếu còn căn nhà thì không chỉ Trần Dương mà nhỡ may thêm những Trần Dương khác nữa bất ngờ xuất hiện. Không phải ông muốn chối bỏ trách nhiệm, nhưng tất cả phải đều có quyền lợi như nhau. Nhưng quyết định là vậy, còn phải bắt đầu từ đâu thì ông chưa biết.
Tuyết Trinh biết Ba không bình tĩnh nên cô lại gần kéo tay ông rồi nói:
– Mình về thôi Ba…
– Thế con không gặp cô Huệ à?
– Con sẽ gặp sau…
Bỗng ông Trí nói làm cô ngạc nhiên:
– Nhưng Ba cần gặp bà ấy…Ba quyết định bán nhà, góp vốn vào công ty của bà ấy cho con…
Tuyết Trinh im lặng, nếu được như Ba nói thì còn gì mừng hơn. Nhưng Ba không biết rằng nếu cô làm ở đây đồng nghĩa với việc thường xuyên gặp Vũ Luân, mà điều đó thì cô hoàn toàn không muốn. Thấy con gáι im lặng thì ông hỏi tiếp:
– Ý con thế nào?
– Ba muốn thế nào cũng được, còn quyết định làm ở đâu thì con tính sau…Bây giờ cuộc sống của mẹ con cô Huệ đã tạm ổn, con nghĩ cha con mình không nên làm phiền cô ấy nữa…
– Vậy thì phải thế nào đây?
– Con sẽ xin việc ở công ty của anh Tiến, Ba cũng về đó làm bảo vệ. Như vậy sẽ không còn liên quan gì đến mẹ con cô Huệ…
Miệng nói nhưng tay cô đã mở điện thoại gọi cho Quốc Tiến. Từ đầu dây bên kia, Quốc Tiến đang cười rất tươi:
– Lâu rồi không gặp, em ổn chứ?
Tuyết Trinh biết Quốc Tiến lo lắng về chuyện của mẹ cô nên mới hỏi thế. Nhưng cô không trả lời vào câu hỏi của anh mà hỏi sang chuyện khác:
– Em muốn gặp anh được không?
– OK. Quán cafe sinh viên…
Nói xong cô quay sang nói với Ba:
– Mình đi thôi…
– Ơ, thế không chờ cô Huệ xem cổ nói gì?
– Con có hẹn phải đi rồi nên để lúc khác…
Ông Trí chân bước theo con nhưng đầu vẫn ngoái lại kiếm tìm bà Huệ, nhưng kể từ lúc đó đến giờ thì ông không thấy bà ấy nữa. Hai cha con đến một quán cafe bình dân rồi bước vào. Lúc này trong quán đã có một thanh niên ngồi ở góc bàn phía trong giơ tay vẫy:
– Tuyết Trinh, anh đây nè…
Tuyết Trinh mỉm cười rồi nói với Ba:
– Lại đó đi Ba…
Bỗng ông Trí hỏi:
– Cậu ta là ai?
– Là Giám đốc Tiến mà con định xin vào làm việc. Chắc chắn ảnh không phải con của Ba đâu? Thiệt chán quá…
Ông Trí im bặt và có phần ngại ngùng. Ông còn biết nói gì nữa khi hậu quả của việc ăn chơi đã phức tạp như thế nào? Nhìn đâu ông cũng sợ người đó là con mình, rồi sau này không biết phải thế nào…
– Cháu chào bác ạ…
Không thấy Ba trả lời, Tuyết Trinh kéo tay cha:
– Sếp Tiến chào Ba kìa…
Ông Trí giật mình quay lại:
– Vâng, chào Sếp…
Hai người cùng cười, không cần hỏi thì Quốc Tiến cũng đã từng nghe nói về sự chịu chơi của chồng bà Thủy. Vô tình hôm nay anh lại được gặp, anh nhìn ông rồi nói đùa:
– Khi nào rảnh, Bác chỉ cho cháu vài đường cơ bản về tán gáι nhé…
– Ôi trời, tôi cũng có gì đâu, đấy là các bà ấy chỉ mê tiền của tôi thôi…
– Nhưng ngoài tiền ra thì cũng phải biết tán gáι chứ?
Tuyết Trinh lên tiếng:
– Ảnh trêu Ba đấy, anh Tiến thiếu gì em theo…
– Anh nói thiệt đấy, em có tin là anh chưa có bạn gáι không?
Tuyết Trinh im lặng một hồi rồi lí nhí:
– Làm sao em biết…
Quốc Tiến nhìn cô cười rồi nói:
– Bây giờ em tính làm ở đâu chưa? Không thì về đây với anh…
– Em cũng định nhờ anh giúp đỡ…
Ông Trí nghe thấy thế thì phản ứng:
– Không được, con đã hứa gặp cô Huệ rồi…
Nhắc đến tên Huệ, Quốc Tiến sa sầm nét mặt. Anh không muốn cho cha con Tuyết Trinh biết bà Huệ chính là tình nhân của ông Vinh cha anh. Chính anh cũng đã từng phải chứng kiến sự đau khổ của Mẹ khi Ba có người phụ nữ khác bên ngoài. Nhưng ông trời thật khéo trêu đùa khi anh biết bà ta lại chính là mẹ của Vũ Luân, anh trai của Lan Nhi. Chính vì vậy anh khuyên mẹ bỏ qua và không nhắc đến nữa…thấy ông Trí nói như vậy thì Tuyết Trinh lên tiếng:
– Con hẹn gặp chứ không nhất thiết phải làm bên công ty đó…
– Anh đang cần một người thay thế Lan Nhi, cô ấy rút cổ phần về làm việc tại công ty của gia đình…
– Em sẽ cố gắng, anh giao cho em…
Ngập ngừng một lát, cô nói tiếp:
– Anh giúp Ba em có việc gì đấy, như bảo vệ chẳng hạn…
Bỗng ông Trí cương quyết:
– Ba vẫn bán nhà đóng góp cổ phần với công ty bà Huệ…
Quốc Tiến trả lời nhưng mắt lại nhìn đi nơi khác:
– Bà ấy không thiếu vốn để cần đến tiền của Bác đâu ạ…
– Sao anh lại nói thế?
– Chuyện dài lắm, khi nào rảnh thì anh sẽ nói với em sau. Còn bây giờ em vào phòng để Lan Nhi có thể hỗ trợ về chuyên môn và kinh nghiệm. Khi nào cô ấy chính thức nghỉ thì em cũng ổn rồi…
Quay sang ông Trí, anh nói:
– Thật tình công ty không cần thêm bảo vệ, nhưng nhận thêm Bác thì cháu cũng có thể bố trí được. Sáng mai Bác và Em đến công ty gặp cháu nhé…Bây giờ cháu phải trở về công ty để làm việc, hẹn gặp hai người vào ngày mai ạ…
Anh định đứng dậy rời đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì bèn nói:
– À còn chuyện này. Gói thầu mà bà Thủy đã ký với chủ dự án vẫn có hiệu lực, có điều là anh sẽ ký trực tiếp chứ không qua bà Thủy nữa. Anh yêu cầu đơn vị san lấp phải nghiệm thu và bàn giao thì mới nhận thi công…
– Vậy họ có đồng ý không?
– Không đồng ý sao được, vì chủ đầu tư vẫn đang còn giữ tiền của họ mà…
– Còn tiền của mẹ em?
– Đáng lý ra đến thời hạn mà không khởi công, hoặc có văn bản xin kéo dài ngày thi công với lý do hợp lý. Thì bên mẹ em sẽ phải chịu mất số tiền đó. Nhưng anh nhận luôn rằng anh và bà Thủy đã ký liên danh, sẽ cùng nhau thi công gói thầu này…
– Vậy mẹ em không mất số tiền đó?
– Đúng rồi. Sau khi xong mọi thủ tục, tiền bảo lãnh đã chuyển về ngân hàng bên anh thì anh sẽ giao lại cho em…
Bất ngờ khi nghe Quốc Tiến nói như vậy, Tuyết Trinh đứng dậy ôm lấy anh rồi nói:
– Em cảm ơn anh, vậy là có tiền trả cho Һγ siпh rồi…
Đến lượt Quốc Tiến ngạc nhiên:
– Em vừa nói gì? Tại sao lại dính đến Һγ siпh ở đây?
Tuyết Trinh kể cho anh nghe hoàn cảnh của hai cha con có nhà mà không dám về. Trong khi đó Trần Dương đứng ra nhận trả số tiền đó, với điều kiện ông Trí phải bán nhà. Vừa nhắc đến tên Dương thì Quốc Tiến lên tiếng:
– Chuyện này thì liên quan gì đến Trần Dương? Anh vừa cho anh ta nghỉ việc rồi…
– Tại sao ạ?
– Khi không đủ độ tin người nào thì không trọng dụng nữa, anh nói vậy chắc em hiểu rồi…
Tuyết Trinh im lặng, cô không muốn nói với anh Trần Dương cũng chính là anh trai của cô. Nhưng nghe Quốc Tiến nói như vậy thì tốt nhất là im lặng. Một lúc sau thì Quốc Tiến có cuộc điện thoại và ra về…
Chỉ còn lại hai cha con, Tuyết Trinh mới nói với ông Trí về lý do vì sao mà cô không muốn làm việc tại công ty của bà Huệ, bởi cô yêu Vũ Luân trước khi biết sự thật rằng anh ấy cũng là con ruột của Ba với bà Huệ. Như vậy có nghĩa cô và Vũ Luân chính là hai anh em cùng cha khác mẹ…
Nghe con gáι nói và ông Trí vô cùng hối hận. May mà kịp dừng lại nếu không hai đứa lấy nhau rồi không biết thế nào? Tất cả đều là do ông gây nên, thật Ϯộι lỗi quá…
– Ba xin lỗi con…
– Xin lỗi lúc này thì có ích gì hả Ba?
– Vậy còn thằng Dương?
– Ba nghe anh Tiến nói rồi đó, như vậy con sẽ lấy tiền của mẹ về để trả cho Һγ siпh, anh Dương cũng không có lý do gì mà thúc ép Ba phải bán nhà nữa…
Ông Trí im lặng, như vậy là ý định bán nhà đưa tiền cho bà Huệ sẽ không thực hiện được. Mọi việc trong cái nhà này không còn do ông quyết định mà là do Tuyết Trinh. Thấy Ba im lặng thì cô hiểu rằng Ba đang tâm trạng không tốt. Cô nghĩ trong thời gian mẹ phải đi tù mấy năm, cũng không nên bán nhà khi không có ý kiến của mẹ. Tuy căn nhà đó là của ông Bà, nhưng chỉ có mẹ là chăm sóc cho ông bà từ khi Ьệпh cho đến khi quα ᵭờι. Trước giờ không ai nhắc đến chuyện này, giờ mẹ mới bị bắt chưa biết như thế nào? thì chưa gì đã bàn đến chuyện bán nhà chia năm xẻ bảy thật đau lòng quá…
Khi hai cha con ông Trí rời đi thì bà Huệ mới quay trở vào. Thật tình đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng bà thấy mình cũng cần phải có thời gian. Chính vì thế khi hai cha con đang quan sát bên trong thì bà vội ra ngoài, rồi đi thật nhanh đến quán cafe đối diện và ngồi vào một bàn khuất bên trong. Đã gần một tiếng trôi qua mà bà vẫn thấy tιм mình ᵭ.ậ..℘ liên hồi. Mãi sau khi thấy ông Tuấn đến thì Bà mới trở về. Vừa nhìn thấy bà Huệ và nhớ đến hai cha con ông Trí thì ông Tuấn nói:
– Cô còn định dính dáng đến ông ta bao lâu nữa? Quá khứ như vậy còn chưa đủ hay sao?
– Dạ không, em chỉ thương con bé Tuyết Trinh nên hẹn nó đến…
– Vậy cô có nghĩ nó và thằng Luân đã từng yêu nhau. Bây giờ lại làm cùng một nơi để rồi ngày nào cũng gặp mặt. Chỉ cần nghĩ đến thế thôi cũng đã thấy rắc rối rồi…
Bà Huệ nghe ông Tuấn nói thì giật mình:
– Giờ phải làm sao đây? Em lỡ hẹn rồi…
Ông Tuấn nói tiếp:
– Rồi đâu phải chỉ có mình nó, còn người đàn ông kia suốt ngày tìm đến. Bộ cô vẫn còn luyến tiếc với ông ta hay sao?
– Dạ không, em sai rồi…
Ông Tuấn chỉ cần nói như thế rồi để mọi việc cho bà Huệ quyết định. Thật tình ông cũng đang rất bận, nhưng vì không muốn bà Lan Anh vợ ông phải buồn mà ông phải làm việc này, là tạo điều kiện cho hai mẹ con cô ấy có công việc và ổn định cuộc sống. Chứ thật ra ông cũng không muốn dính dáng đến mớ rắc rối này. Đúng lúc đó thì con gáι Lan Nhi gọi đến:
– Alo, Ba nghe nè con…
– Ba có muốn thi công gói thầu của bà Thủy không? Con nói với Sếp Tiến nhường cho Ba một phần…
– Con nói gì mà Ba không hiểu, bà ta bị bắt rồi còn gói thầu gì nữa…
– Sếp Tiến ký lại rồi, giao cho con soạn lại hồ sơ nè…
Quá bất ngờ, ông Tuấn nói với con:
– Ba đến quán cafe gần cổng công ty, con ra gặp Ba nói chuyện cụ thể, chứ nói qua điện thoại không tiện…
Nói với Lan Nhi xong rồi ông nhanh chóng ra xe. Bà Huệ đứng nhìn theo mà không hiểu chuyện gì? Bà cũng không hiểu cả với chính mình, chỉ biết vô cùng lo lắng trước công việc mới, không biết liệu con trai bà có đảm đương được không?