Đủ nắng hoa sẽ nở 9
Tác giả: An Yên
Vẫn là đôi mắt ϮιпҺ tế của ông Minh Nhật nhìn thấy trong cặp mắt sâu của vị bác sĩ lóe lên vẻ thảng thốt và tiếc nuối. Ông nghĩ có lẽ thằng bé hiểu chuyện con gáι ông đi du học có liên quan đến lời từ chối của nó nên có chút áy náy. Nhưng ông cũng biết rằng tình yêu không nên gượng ép, đã không có tình cảm thì không thể vì bất kỳ điều gì mà cả nể. Hi vọng sau hai năm con bé trở về, cả hai sẽ có hạnh phúc riêng và vẫn là anh em tốt. Ông vỗ vỗ vai Kem:
– Sao thế? Ngạc nhiên lắm hả?Trước đây hai bác nghĩ sức khỏe của con bé không được tốt, sang xứ lạnh sợ lại ốm ra. Vả lại, những chuyện trong quá khứ theo nó sang nước ngoài, ở một mình dễ tủi thân, ốm đau thui thủi Ϯộι nghiệp nên để Khoai Tây đi. Giờ thấy Cà Chua ngày càng vững vàng, còn trẻ, chưa lập gia đình, con bé muốn được trải nghiệm thì cứ để nó xông pha, khám phá thêm những điều mới mẻ.
Vương ngạc nhiên chứ. Hơn một tuần trôi qua, anh tưởng con bé giận dỗi. Anh tưởng là con bé ngại không muốn gặp anh, nào ngờ Cà Chua lại chuẩn bị rời xa Việt Nam. Có thể cô bé đã có dự định từ trước và hành động của anh khiến cho cái dự định đó diễn ra nhanh hơn. Vương nghĩ vậy, nhưng anh không biết nói thế nào với bố mẹ cô. Cuối cùng, anh gật gật đầu:
– Dạ bác nói đúng ạ, tuổi trẻ phải xông pha chứ. Vậy khi nào Cà Chua đi ạ hai bác?
Bà Nhi nói:
– À, chắc là vài tuần nữa, nhanh thì cuối tuần sau!
Nhanh vậy ư? Ánh mắt Vương tràn ngập sự tiếc nuối và bất lực. Anh hỏi sang sức khỏe của bà Nhi rồi xin phép ra về.
Vương đi rồi, bà Nhi quay sang chồng:
– Anh này, sao em thấy thái độ của Kem hơi lạ.
Ông Nhật ôm ngang eo bà như hồi còn trẻ:
– Anh cũng thấy thế, nhưng chuyện của bọn trẻ, mình không hiểu hết và không quyết định được vợ ạ. Có thể Kem nó áy náy, nó cho rằng vì nó mà Cà Chua đi du học, phải xa gia đình, xa mọi người. Nhưng thật ra con gáι mình đã có dự định từ trước mà, chỉ là đi sớm hơn thôi.
Bà Nhi gật đầu:
– Em cũng thấy nó có vẻ áy náy. Em không hỏi Cà Chua xem hôm đó Kem đã nói những gì mà khiến con bé lại quyết định nhanh như vậy, em sợ con bé buồn.
Ông Minh Nhật nói:
– Chúng lớn cả rồi, chúng có những suy nghĩ riêng, tình cảm riêng, mình không nên can thiệp vào quá sâu em ạ. Khuyên răn thì được, nhưng cứ để bọn trẻ quyết định, trừ khi là hành vi sai trái, mù quáng thì mình ngăn cản thôi. Anh nghĩ bài học về chuyện của Chivas đã khiến con mình nhìn mọi chuyện theo một hướng tích cực hơn.
Bà Nhi cũng đồng ý với chồng, hai người rời khỏi quán cơm và đi tới biệt thự của Cà Chua để xem con gáι chuẩn bị đồ đạc như thế nào rồi. Cả hai luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt Cà Chua để bản thân cô cũng không phải suy nghĩ gì cả.
Thiên Vương rời khỏi quán cơm thì không về nhà bố mẹ mà về biệt thự của mình. Anh thẫn thờ, lòng cảm thấy phức tạp rồi Vương rút điện thoại nhắn tin vào nhóm “ anh em “ một câu gọn ghẽ:
– Cà Chua tỏ tình với tôi!
Cái sức nóng của tin ấy còn nhanh hơn cả đám ch.á.y.
Bơ:
– Thế bao giờ cưới?
Chivas:
– Giờ hai người đến giai đoạn nào rồi?
Vương Thành:.
– Anh vừa về đến Việt Nam, đọc cái tin mà lòng rộn ràng hẳn!
Sonic:
– Tỏ tình khi nào vậy anh? Tại sao lại là chị ấy tỏ tình nhỉ?
Cảnh Khang:
– Vợ anh sắp sinh, chú có đắm đuối thì cũng không được lơ là đâu đấy!
Thiên Vương thở dài. Những câu nói ấy vào thời điểm này chẳng làm anh vui nổi. Giờ anh mới hiểu tâm trạng của Chivas khi bị anh trêu chọc lúc tán tỉnh Dạ Quỳnh. Giờ anh mới hiểu nhưng lại không biết phải làm sao cả, không biết phải bắt đầu thế nào cả. Vương từ tốn nhắn tin:
– Nhưng…. mình chưa trả lời…
Một loạt icon ngạc nhiên được thả vào nhóm, riêng chủ tịch Trương Bá Tùng lại chơi hẳn một ít con giận dữ, rồi anh nhắn:
– Con bé tỏ tình bao giờ mà anh chưa trả lời hả? Anh tưởng anh còn trẻ lắm sao? Anh đã đầu ba đuôi chơi vơi rồi đấy bác sĩ Kem à, suốt ngày sách vở với phòng phẫu thuật rồi không khéo khi tỉnh ra đã đầu bạc răng long, hết cứu!
Vương Thành cũng nói:
– Ừ, anh thấy Bơ nói đúng đấy, anh cũng già nhưng chẳng có ai tỏ tình. Anh thấy con bé Cà Chua cũng ngoan ngoãn, tốt nết, ổn mà!
Vương chậm rãi nhắn:
– Gần mười ngày rồi, em ngạc nhiên quá nên chưa kịp nói gì và từ hôm đó con bé cũng xuất hiện trước mặt em nữa. Ban nãy em nghe bác Minh Nhật nói Cà Chua sắp đi du học Pháp hai năm.
Cảnh Khang lúc này mới nói câu liên quan đến vấn đề đang được bàn luận:
– Vấn đề là em đã nói gì với con bé?
Thiên Vương kể lại chuyện hôm đó. Cảnh Khang nói:
– Vậy là An hiểu sai ý của em, thái độ đó thì con bé sẽ nghĩ là em từ chối nó.
Bỗng nhiên Sonic nhắn một câu:
– Nhưng ý của anh Kem là sao? Anh có yêu chị Cà Chua không? Nếu không thì nói thẳng, chứ người như chị ấy khối anh theo đấy.
Chivas điềm tĩnh hơn:
– Nhìn chung là bác sĩ này chỉ khéo chữa Ьệпh và khịa người khác thôi, chứ chuyện của mình thì dở ẹc!
Bơ nói:
– Thôi Chivas ơi, em đừng có cái kiểu lấy được vợ rồi qua cầu rút ván. Em mà không nhờ cái nhóm tư vấn này thì còn khuya mới lấy được Dạ Quỳnh. Ngày đó anh Kem không khịa Ьệпh ra cho Quỳnh nằm viện thì khéo xôi hỏng bỏng không cả. Em cũng chỉ biết kiếm tiền chứ hiểu quái gì yêu đương đâu mà to miệng!
Kem nhức hết cả đầu với màn ᵭấu khẩu của mọi người nên viết:
– Xin mọi người đấy! Em rối lắm rồi, lên đây tìm cách giải quyết chứ có phải căng tai nghe cãi nhau đâu!
Sonic nhanh nhẹn nhắn:
– Thì em bảo rồi đấy! Anh yêu thì nói, không yêu cũng nói, chứ im im thì ai biết đường nào mà lần.
Kem vò đầu bứt tai:
– Nhưng cụ thể là phải nói như thế nào?
Sonic thủng thẳng:
– Đã chán anh. Nếu anh không nói thì để người nào dám bày tỏ nói ra!
Rồi cu con của Lê Minh không nhắn nữa. Sonic ngồi thẫn thờ trước màn hình điện thoại, trong lòng cảm giác như mình sắp ᵭάпҺ mất đi một điều gì quý giá…
Trong nhóm “ Anh Em”, cuộc đối thoại vẫn chưa có hồi kết. Bao nhiêu cách tỏ bày tình cờ được đưa ra của các tư vấn viên nhưng bác sĩ Kem đều cảm thấy khó khăn. Cuối cùng, cα̉пh sάϮ Khang nói:
– Anh nghĩ mọi việc chỉ có thể do người trong cuộc giải quyết, chứ chúng ta chỉ khuyên thôi. Tóm lại là Kem cứ làm theo trái tιм mách bảo vì mỗi người phụ nữ có một tính cách riêng, giống như hoa trong vườn mỗi loài một màu ý. Em cứ làm thế nào để ổn cho tất cả là được.
Mọi người nhất trí với ý kiến của Cảnh Khang, nói vui vui mấy câu rồi tạm biệt nhau…
Thiên Vương lại ngồi ngẫm nghĩ, rồi anh đưa tấm ảnh quen thuộc trong ví ra ngắm nghía. Ánh mắt to tròn, trong veo của cô bé trong ảnh như một động lực kỳ diệu khiến Kem mỉm cười và nói một mình:
– Có lẽ đã đến lúc anh không nên im lặng nữa…
Mấy ngày sau đó, Thiên Vương vẫn thấy cô nhân viên ngoan ngoãn đưa cơm đến cho mình. Mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ, chỉ là Vương cảm nhận những bữa ăn như đậm đà hơn một chút. Có lẽ cô bé Cà Chua đang dồn toàn bộ tâm sức để nấu những bữa ăn thật ấn tượng và đáng nhớ cho anh trước khi rời khỏi Việt Nam.
Trong khi đó, Tuệ An tất bật với việc bàn giao những gì đang làm dở dang tại Tập đoàn cho ông Minh Nhật và trợ lý Hoàng Oanh. Chuỗi cửa hàng cơm cũng được cô họp bàn nhiều lần để chỉn chu mọi việc trước khi cô đi Pháp. Khoảng một tháng nữa, Khoai Tây về nước, ông Nhật sẽ giao tập đoàn Cao Thị cho con trai, còn ông sẽ giúp Lan Hương quản lý chuỗi nhà hàng. Dĩ nhiên An sẽ điều hành mọi thứ từ Pháp chứ không phải hoàn toàn bỏ lại tất cả. Vì vậy, những ngày trước khi sang Pháp, cô vô cùng bận rộn. Cô vẫn dành mỗi ngày vài tiếng cho việc nấu nướng, đồ đạc đều được cô chuẩn bị vào mỗi tối. Bề bộn công việc khiến An bị cuốn theo, cô để cho đầu óc mình thảnh thơi, không nghĩ tới chuyện của Thiên Vương nữa. Hai người không liên lạc, chỉ là tối đến, cô mới đối mặt với nỗi cô đơn. Mấy hôm nay, cô đều ăn cùng bố mẹ và ngủ lại bên ấy chứ không về biệt thự. Cô muốn bên cạnh bố mẹ nhiều hơn, cũng tránh cảm giác một mình. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ ổn…
Mười ngày sau…
Sân bay Thành phố C hôm nay không quá đông người, nhưng không khí bịn rịn, sự lưu luyến không thay đổi. Những dòng nước mắt tạm biệt, những cái ôm thật chặt, những nụ cười chào đón người thân trở về… Mọi xúc cảm đó được tồn tại nơi đây. Cà Chua đi du học cũng như những đứa con khác của nhóm bạn thân ông Minh Nhật, mọi người đều thấy đây là chuyện vui vì vợ chồng ông không muốn nói ra việc của Thiên Vương bởi sợ ảnh hưởng tới gia đình ông Vỹ. Chuyến bay khởi hành lúc hai giờ chiều, thế nên từ trưa, An đã có mặt ở sân bay. Trưa nay, nhân viên của cô vẫn mang cơm đến cho Thiên Vương. Cô không chào anh, nhưng chắc là các cô chú biết An đi. Hôm nay, những gương mặt trong nhóm bạn của bố Minh Nhật cũng đều có mặt như những dịp quan trọng của gia đình cô. Nhưng vì giờ trưa nên chắc các anh chị bận, người thì tranh thủ về nhà với con nhỏ, người thì còn chưa được ăn trưa giờ này đâu. Những cặp vợ chồng già đều đến, mấy anh chị gọi điện thoại tạm biệt Cà Chua từ sáng nay, trừ anh Kem. Cô cũng không rõ anh có biết giờ cô rời khỏi Việt Nam hay không. Nhưng anh không tới cũng hay, Cà Chua rất sợ cái giây phút bịn rịn đấy. Từng này người đã khiến cô khóc sưng cả mắt rồi. Các cô chú dặn dò cô đủ thứ, ngoài ra có hai anh chàng điển trai là Chivas và Sonic tới tạm biệt cô. Chivas vẫn là một người anh tốt, dặn dò cô từ những điều nhỏ nhất. Còn Sonic – cậu em út nói nhỏ:
– Em ôm chị được không? Chắc chắn em sẽ rất nhớ chị!
Cà Chua đang nước mắt lưng tròng mà cũng phải bật cười vì bình thường Sonic rất lém lỉnh. Cô nói:
– Cái thằng… chị có đi luôn đâu!
Sonic chợt kéo Cà Chua vào tấm ռ.ɠ-ự.ɕ của mình rồi nói:
– Phải sống thật tốt đấy!…
Cậu định nói câu gì đó nữa, nhưng rốt cuộc lại chọn cách nín thinh. Tiếng của nhân viên sân bay vang lên:
– Kính mời các hành khách đi chuyến bay…. tiến đến quầy làm thủ tục!