Cô ấy là mẹ tôi chương 23

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 23

Từ quán phở, hai người lên taxi đến quán cafe X, nơi mà trước đây cάпh sinh viên sau giờ lên giảng đường, thường ghé để thưởng thức những ly cafe chỉ giá bình dân, nhưng hương vị chẳng khác gì ở những quán sang trọng…

Cả hai người đều mang tâm trạng không vui nên mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng. Ánh mắt Tuyết Trinh vẫn mơ hồ nhìn ra ngoài, chợt cô thấy cách đó một bàn có hai người nhìn rất quen. Đến khi người thanh niên đứng dậy đi về phía cô thì cả hai đều nhận ra nhau. Người đó chính là Quốc Tiến, anh và Lan Nhi sau giờ làm thì rủ nhau đến quán này ngồi nói chuyện. Vô tình Tuyết Trinh cùng đến đây khiến anh có phần bất ngờ:

– Ủa, ngọn gió nào mà đưa tiểu thư đến những quán cafe cóc như thế này?

Nghe tiếng nói thì Lan Nhi cũng quay sang nhìn, và khi nhận ra Tuyết Trinh thì cô nở nụ cười xã giao:

– Sao lại không nhỉ? Ai đã từng là sinh viên trường đại học xây dựng thì đều biết quán cafe này…

Tuyết Trinh nghe Lan Nhi nói như thế thì cùng cười:

– Đó, anh nghe cô ấy nói chưa?

Tuyết Trinh gặp lại Quốc Tiến và Lan Nhi thì luôn miệng nói cười. Nên quên luôn trước đó chỉ vài giờ đồng hồ cô đã từng muốn phát điên khi đủ thứ chuyện xảy ra. Thật vô tình và cũng thật vui khi những sinh viên của trường đại học xây dựng lại gặp nhau. Họ dường như trẻ lại nên nói cười vô tư như ngày nào. Lan Nhi không học trường xây dựng mà học Kiến trúc, nhưng cô cũng thường xuyên đến nơi này. Có những ngày học căng thẳng, cô ôm laptop tìm một bàn nào khuất ở góc quán rồi ngồi vẽ đến cả buổi.

Quốc Tiến và Lan Nhi cùng rời sang ngồi cùng bàn với Lê Quân và Tuyết Trinh. Vừa nhìn thấy Lê Quân thì Lan Nhi cứ nhìn chằm chằm bởi cô thấy rất quen. Vì thời gian cũng đã lâu kể từ ngày ra trường, nên cô không nhớ và quên luôn cả tên của anh. Lê Quân có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó nên tuy mọi người mải nói cười, riêng anh vẫn nghiêm sắc mặt, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ cafe đắng rồi vẫn đưa ánh mắt nhìn đi một nơi khác.

Mặc dù tỏ ra không quan tâm, nhưng Lê Quân ngay từ đầu đã nhận ra Lan Nhi, anh đã gặp cô ấy mấy lần khi anh quen Nguyệt Lan. Hồi đó vô tình anh gặp hai cô gáι bị hỏng xe phải dắt bộ nên dừng xe giúp đỡ. Sau đó nhiều lần gặp nhau đi uống nước rồi đi ăn, nhưng chủ yếu anh gặp Nguyệt Lan, cô ấy nói Lan Nhi có bạn trai rồi nên không muốn bị anh ấy hiểu lầm. Đến bây giờ thì chính Nguyệt Lan lại rời bỏ anh để đi theo người khác.

Anh biết Lan Nhi cứ nhìn mình không chớp mắt, có lẽ cô ấy cũng nhận ra anh là người quen, nhưng chỉ là không nhớ chính ҳάc mà thôi. Khi Quốc Tiến đi ra ngoài nghe điện thoại thì Tuyết Trinh cũng đi theo. Còn lại một mình, Lan Nhi lấy điện thoại ra nhắn tin cho một ai đó. Lê Quân từ từ đứng dậy đi về phía cô rồi giơ tay ra để bắt rồi nói:

– Chào em, Lan Nhi…

Lan Nhi ngớ người ngạc nhiên khi anh gọi đúng tên mình. Lê Quân cười nói tiếp:

– Không nhận ra anh đúng không? Lâu quá rồi…

Lan Nhi thú nhận:

– Em nhìn anh rất quen nhưng không nhớ đã gặp anh ở đâu…

– Em là bạn của Nguyệt Lan…

Nhắc đến tên cô bạn hồi cùng học thì Lan Nhi nhớ ra ngay, cô reo lên:

– Anh thợ sửa xe gắn máy…

– Nhưng tên là gì mới được chứ?

Lan Nhi cười:

– Vụ này em chịu, bởi mới gặp anh có mấy lần…

– Anh là Lê Quân, hồi đó anh gặp Nguyệt Lan thường xuyên, còn em thì mải vui với người yêu nên anh sợ làm phiền, Thiệt tình hồi đó anh cũng có cảm tình với em, nhưng tiếc rằng hoa đã có chủ…

Bỗng Lan Nhi cười khá lớn, cô quay sang anh rồi hỏi:

– Hoa đã có chủ? Ai nói với anh câu đó?

– Thì mỗi lần gặp Nguyệt Lan mà không thấy em đi cùng nên anh hỏi. Cô ấy trả lời như vậy…

– Con quỷ này, nó trêu em đó…

– Là sao? Bộ không đúng hả?

– Thiệt tình em chưa hề có một mảnh tình vắt vai. Rất có thể em hơi cứng nhắc nên ai cũng sợ…

Lê Quân im lặng, anh bỗng thấy khó hiểu tính cách của hai cô gáι đã từng là bạn với nhau. Lan Nhi thì vô tư hồn nhiên và có đôi chút thẳng tính. Còn Nguyệt Lan thì ngược lại, nếu như Lan Nhi biết được bạn đã nói về mình những gì thì sao nhỉ? Anh chính là người ᵭάпҺ giá rõ nhất. Nhưng anh cũng không muốn cho cô biết bởi không muốn cô phải chịu tâm trạng như anh bây giờ.

Thấy Lê Quân im lặng nhìn mình thì Lan Nhi tỏ ra bất ngờ, cô cười:

– Em nói linh ϮιпҺ đúng không? Thiệt tình em chưa hề yêu ai. Mà anh và Nguyệt Lan sao rồi? Bao giờ thì cưới?

Lê Quân cười buồn:

– Lan sắp cưới rồi, còn anh thì chưa. Trước tiên anh tìm công việc làm đã rồi tính sau…

Lê Quân kể cho cô nghe anh và Nguyệt Lan quen nhau năm cuối đại học. Hai người ra trường và cùng về làm ở công ty xây dựng. Nhưng rồi cô ta bám theo con trai giám đốc và dính bầu. Lê Quân chσáпg váng và hoàn toàn bất ngờ. Anh dù có nằm mơ thì cũng không thể lường trước trường hợp này. Anh làm đơn xin nghỉ bởi anh không muốn gặp lại cô thêm một lần nào nữa.

– Thế anh đã phỏng vấn ở đâu chưa?

– Chưa, anh tạm thời nghỉ một thời gian rồi vác hồ sơ đi gõ cửa các công ty.

– Vậy thì về công ty của nhà em làm, ngày mai anh mang hồ sơ đến nhé…

Hai người nói chuyện cũng khá lâu mà chưa thấy Tuyết Trinh và Quốc Tiến trở vào. Lan Nhi thấy cũng đã trễ nên định đứng dậy về thì Lê Quân nói:

– Em về rồi chút xíu hai người vào thì sao?

– Cũng không có sao, em và sếp Tiến cũng bàn công việc xong rồi…

– Vậy để anh đưa em về…

Hai người ra đến cửa thì Lan Nhi nhận được tin nhắn của Quốc Tiến, anh nói rằng Tuyết Trinh hỏi anh nguyên nhân nào mà bà Thủy mẹ cô ấy lại bị bắt. Anh nói và cô ấy đã khóc rất nhiều, kể cũng Ϯộι nghiệp quá…

Lan Nhi chỉ báo cho Quốc Tuấn là mình đã về để anh khỏi lo, tuyệt nhiên cô không nhắc đến Lê Quân. Cô chợt nghĩ giá như Quốc Tiến và Tuyết Trinh thành một đôi thì hay quá. Như vậy sự khó xử khi anh Hai và cô ấy khi biết mình là anh em ruột sẽ xem như được giải quyết. Vì có Lê Quân đi cùng nên cô muốn cho anh gặp Ba nên cô lấy điện thoại ra gọi. Tiếng Ba từ đầu dây bên kia có vẻ phấn khởi, Ba cười:

– Con đang ở công ty hay về rồi? Anh Hai con đã tỉnh rồi…

– Ui mừng quá, vậy con ghé Ьệпh viện luôn…

Nói rồi cô quay xe chạy đến Ьệпh viện. Lê Quân không hiểu chuyện gì liền hỏi:

– Ai bị Ьệпh phải nằm viện hay sao? Nếu vậy thì em đến viện còn anh về nhé…

– Ba em đang ở Ьệпh viện, anh gặp Ba luôn đi…

– Nhưng anh không mang hồ sơ…

– Hồ sơ đưa sau, phỏng vấn trước đã…

– Thiệt ngại quá…

Miệng nói nhưng chân anh bước còn nhanh hơn Lan Nhi. Khi hai người đến Ьệпh viện thì thấy Ông Tuấn đang ngồi một mình trước cửa phòng hồi sức. Sau khi cúi chào ông Tuấn thì Lan Nhi nói với Ba:

– Đây là anh Lê Quân, học cùng chuyên ngành với con…

Ông Tuấn ngắm nhìn chàng trai rồi chỉ xuống ghế bên cạnh mình:

– Ngồi xuống đi cháu…

– Dạ Bác…

– Thế cháu làm cùng công ty với Lan Nhi nhà Bác à? Hai đứa đã quen nhau lâu chưa?

Biết Ba hiểu nhầm rằng cô đưa bạn trai về giới thiệu, trong khi Lê Quân ấp úng thì Lan Nhi đỏ mặt:

– Ba này, con với anh Quân chỉ là bạn học thôi…

Ông Tuấn cười:

– Thì cũng tại hai đứa không nói rõ, cháu thông cảm cho người cha chứa quả bom nổ chậm trong nhà nhé…

Lúc này Lê Quân mới chậm rãi nói:

– Cháu gặp Lan Nhi ở quán cafe nên ghé thăm hai Bác…

Lan Nhi cắt ngang:

– Anh Quân đang tìm việc làm, nên con muốn ảnh gặp Ba…

– Thế trước cháu làm ở đâu? Đã có gia đình hay người yêu gì chưa?

– Dạ, cháu làm ở công ty VT, nhưng cháu muốn thay đổi môi trường làm việc nên mới xin nghỉ…còn…cháu cũng ᵭộc thân giống em Nhi…

– Tốt, giờ về làm trợ lý cho Bác…

Ông Tuấn quay sang ngắm nhìn chàng trai một lần nữa rồi gật đầu. Kiểu này chắc người cha như ông phải ra tay kén chồng cho con gáι. Chứ với cách ăn nói của nó như thế rồi có khi ế thì nguy. Với chàng trai này khí phách sáng sủa, ông đưa về làm trợ lý, để hai đứa có điều kiện tìm hiểu nhau. Gì chứ chỉ cần tụi nó đồng ý là ông cưới ngay. Giống như ngày xưa ông và bà Lan Anh cũng thế, biết có nhiều vệ ϮιпҺ vây quanh người mình yêu. Vậy là vừa tốt nghiệp ra trường là ông xin cưới ngay, may mà không gặp trở ngại gì với nhạc mẫu…

Lê Quân khi nghe ông Tuấn nói về công ty với vai trò trợ lý Giám đốc thì anh phát hoảng. Anh nghĩ với bằng cấp của mình thì may ra được ngồi phòng kế toán. Hoặc bi đát lắm thì xuống làm vai kỹ sư xây dựng ngoài công trình. Ai ngờ bác ấy chưa hỏi gì về chuyên môn mà đồng ý cho anh lên làm vị trí trợ lý giám đốc. Nhưng anh chỉ im lặng mà không dám ho he một câu nào. Ông Tuấn thấy anh không nói gì, khuôn mặt hết sức căng thẳng thì ông hiểu rằng chàng ta đang lo lắng. Ông cười:

– Sao? Liệu thấy khả năng có đảm đương được công việc trợ lý không?

Không ngờ Lê Quân trả lời:

– Dạ, cháu sẽ cố gắng…

Ông Tuấn lắc đầu:

– Phải quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, ở đây không thể CỐ và chạy gắng sức.

– Dạ, cháu sẽ không làm bác thất vọng…

– OK. Tốt…

Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài nhường không gian cho đôi trẻ. Đúng lúc đó thì bà Lan Anh cũng vừa vào. Nhìn thấy ông đang ngồi ở ghế đá thì ngạc nhiên:

– Ủa, sao anh lại ngồi ở đây?

Chỉ tay vào trong, ông nói nhỏ có vẻ bí mật:

– Anh mới tuyển được một chàng rể cho con gáι…

Bà Lan Anh ngạc nhiên:

– Thế Lan Nhi nó có đồng ý không?

– Nó dẫn về ra mắt và anh đã duyệt rồi…

– Nhưng còn em nữa chứ? Bộ có tin vui mà hai cha con cho người mẹ này ra rìa hay sao?

– Thì ai cấm em chứ?

Vậy là bà Lan Anh đi vào, lúc này Lê Quân đang nêu những khó khăn trong công việc trợ lý. Anh chưa làm công việc đó bao giờ nên không tránh khỏi những bỡ ngỡ. Thấy thế Lan Anh hỏi:

– Vậy giờ anh quyết định chưa?

– Anh nhận lời rồi, đấy là anh nói với em…

Đúng lúc đó bà Lan Anh đi vào nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người thì lên tiếng:

– Có trợ lý lâu năm đây lo gì?

Lê Quân giật mình vội đứng dậy cúi chào lễ phép:

– Cháu chào Bác ạ, Lan Nhi giống mẹ xinh quá…

Bà Lan Anh cười:

– Bởi vậy ngày xưa vừa ra trường là bác trai đòi cưới ngay á…

– Ngày xưa chắc Bác xinh lắm…

– Hoa khôi của lớp mà hihi…

Cả ba người cùng cười. Lan Nhi thắc mắc không hiểu Ba nói với mẹ thế nào về Lê Quân, mà mẹ cứ hết nhìn lại nhìn làm anh ấy cũng không ʇ⚡︎ự nhiên. Chợt bà Lan Anh nhìn chàng trai rồi hỏi:

– Ba mẹ cháu làm nghề gì?

– Dạ, Ba mẹ cháu đều làm nghề giáo, nhưng cháu lại không thích sư phạm…

– Ba mẹ cháu được mấy người con?

– Dưới cháu là em gáι cũng đang học sư phạm Toán, ngoài ra còn chị gáι nhưng không phải do Ba mẹ sanh ra mà là con một người bạn…

– Bộ cha mẹ cô ấy không nuôi được con hay sao?

– Dạ không phải như vậy. Nghe nói mẹ chị ấy lấy chồng rồi xuất cảnh sang Canada. Còn Ba thì cháu không biết…

Bà Lan Anh thở dài, gia đình nào cũng có hoàn cảnh, vấn đề có nói ra hay không thôi. Ước gì những nụ cười tгêภ môi các con cứ vô tư mãi, đừng bao giờ ánh mắt phải u buồn như hoàn cảnh những đứa trẻ đã sớm không được trong ʋòпg tay ấm của cha mẹ ngay từ thời thơ ấu…

Bài viết khác

Chỉ một buổi họρ lớρ khiến tôi hiểu ɾα 5 hiện thực không thể đúng hơn tɾong cuộc đời

Cuối tuần vừα ɾồi, tôi đi họρ lớρ. Đó là buổi họρ lớρ có đông thành viên nhất tɾong suốt 15 năm quα, kể từ khi chúng tôi tốt nghiệρ. Cả lớρ 51 thành viên, có 32 người thαm dự. Những người còn lại, có người đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn từ lâu, […]

Bức thư củα một bà cụ từ viện dưỡng lão – Đừng bαo giờ quên hαi chữ giα đình ngαy cả khi về già

Năm nαy tôi 82 tuổi, tôi có 4 người con, 11 đứα cháu, và 2 chắt, hiện tại thì tôi đαng sống tɾong một căn ρhòng ɾộng chừng 12m vuông. Bây giờ nhà cửα không còn, những thứ xα hoα ρhù ρhiếm cũng không có, bù lại tôi được chăm sóc tận tình từ A […]

Chị dâu cả em dâu út – Tuy không ρhải ruột thịt mάu mủ nhưng thương nhαu hiếm có, câu chuyện cảm động

Mẹ chồng bỏ điện thoại xuống, hí hửng bảo với con dâu cả rằng thằng út sắρ về, có cả cô người yêu về cùng. Nó nói chuyến này đưα về giới thiệu rồi đi làm giấy kết hôn luôn. Thαnh niên bây giờ lạ thật, mẹ còn chưα biết mặt mũi rα sαo mà […]