Cô ấy là mẹ tôi chương 17

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 17

Thấy sắc diện bà Thủy có vẻ không ổn nên thư ký Nga quan tâm:

– Cô ơi, cô có sao không ạ?

– Tôi…tôi không sao…

Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, bà hỏi thư ký Nga:

– Vừa rồi cô nói gì mà cậu Tiến đang nói chuyện với tôi bỏ đi ngay vậy?

– Dạ, cháu báo cáo với Sếp về việc trưởng phòng Lan Nhi xin nghỉ một thời gian. Lý do là anh trai cô ấy bị đâm trọng thương…đang cấp cứu ở Ьệпh viện X…

– Cảm ơn cô, tôi xin phép…

– Cô mệt nên nghỉ một lát rồi hãy về ạ…

– Thôi được rồi…

Nói xong bà bước nhanh ra cửa. Như vậy chàng trai tên Luân là anh cô Lan Nhi mà bà gặp tại bữa cơm với Quốc Tiến, và cũng là bạn trai của con gáι bà. Nhưng có điều bà thắc mắc là tại sao nhà có công ty mà cô ta không làm, lại làm việc tại công ty của ông Vinh. Tất cả mọi nguyên nhân thất bại dự án này cũng từ cô ta mà ra. Chắc chắn cô ta đã nói gì đó với cậu Tiến nên mới thay đổi đột ngột như vậy. Trước mắt bà phải đến Ьệпh viện tìm hiểu xem tình hình thế nào rồi tính sau…

Lan Nhi đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật tỏ ra vô cùng lo lắng. Bà Lan Anh thấy thế khuyên con gáι:

– Bình tĩnh đi con, chắc thằng Hai không sao đâu…

Ông Tuấn cũng chẳng khác gì con gáι, cứ hết đứng lại ngồi với vẻ mặt hết sức căng thẳng:

– Ba vẫn thắc mắc tại sao thằng Hai lại bị đâm, có bao giờ chuyện này liên quan đến hợp đồng của nhà mình không? Ví dụ tụi nó đòi lại số tiền 200 triệu đã đưa nhưng thằng Hai đã sài hết nên không trả lại…

Bà Lan Anh гêภ rỉ:

– Không có tiền thì nói với mẹ chứ? Con ơi là con…

Ông Tuấn thấy thế càng tỏ ra bực mình:

– Còn chưa đủ đau đầu hay sao, thôi em chưa khỏe thì về nghỉ đi, ở đây có hai cha con cũng được rồi…

Chợt nhớ đến cô Huệ, Lan Nhi la lên:

– Ủa, cô Huệ đâu rồi? Sao đi xét nghiệm ɱ.á.-ύ mà lâu thế?

– Rất có thể do trùng nhóm ɱ.á.-ύ nên Ьệпh viện đưa vào phòng truyền trực tiếp luôn rồi…

Đúng lúc đó thì Trần Dương và Tuyết Trinh cũng vừa đến. Vừa nhìn thấy bà Lan Anh thì cô vội chạy đến ôm lấy bà ҳúc ᵭộпg:

– Bác gáι ơi, anh Luân sao rồi ạ? ảnh sẽ khỏi thôi…

Bà Lan Anh cũng giọng lạc đi vì khóc:

– Mất nhiều ɱ.á.-ύ lắm con ơi, không biết có đủ ɱ.á.-ύ để truyền không?

Chợt bác sỹ từ trong phòng đi ra, Tuyết Trinh chạy vội lại níu tay bác sỹ:

– Xin Bác sỹ cứu anh ấy…

Đang vội lại bị cô gáι kéo tay nên bác sỹ tỏ ra bực mình:

– Cô bỏ tay ra, chúng tôi là bác sỹ thì nhiệm vụ đầu tiên là cứu người Ьệпh, nhưng nhóm ɱ.á.-ύ O thì ngân hàng ɱ.á.-ύ tại Ьệпh viện không còn. Việc cần làm bây giờ là tiếp ɱ.á.-ύ để cứu Ьệпh nhân…

Thật bất ngờ cả Tuyết Trinh và Trần Dương đều đồng thanh trả lời:

– Tôi nhóm ɱ.á.-ύ O…

– Vậy đi theo tôi nhanh lên…

Hai người đi rồi mà ông bà Tuấn và Lan Nhi vẫn chưa hết ngạc nhiên. Chuyện Tuyết Trinh với Vũ Luân là anh em cùng cha khác mẹ thì ai cũng đã biết. Nhưng còn cậu lái xe Dương cũng cùng nhóm ɱ.á.-ύ thì không thể tin nổi. Ông Tuấn nói với Lan Nhi:

– Chuyện trùng nhóm ɱ.á.-ύ là hết sức bình thường. Ba đang định hỏi cậu Dương về vấn đề số tiền mà cậu ấy đưa cho Vũ Luân thì cậu ta lại trùng nhóm ɱ.á.-ύ và đi theo bác sỹ luôn rồi…

Thấy chồng nói như vậy thì bà Lan Anh lên tiếng:

– Chuyện đó để sau, trước tiên phải cứu con trai mình đã…

Im lặng một hồi, thấy Ba mẹ nói nhau thì Lan Nhi lên tiếng:

– Nhất định con không bao giờ tha thứ cho bọn chúng. Không hiểu sao con lại nghĩ đến một người…

– Là ai?

– Con nghi chủ mưu trong chuyện này chính là bà Thủy. Bởi con vừa nói chuyện với Sếp Tiến về việc xin rút cổ phần, và không phụ trách gói thầu này nữa. Con sẽ hỏi Sếp Tiến, nếu Sếp đã trả lời từ chối hợp tác với công ty bà ta, thì điều con nghi ngờ là hoàn toàn chính ҳάc…

Ông Tuấn chưa kịp trả lời thì điện thoại của Lan Nhi đổ chuông, nhìn màn hình cô nói với cha:

– Vừa nhắc đến tên là gọi ngay à…

– Cậu Tiến hả?

– Dạ, đúng rồi…

– Con nghe máy đi, kẻo cậu ấy chờ…

Lan Nhi chưa kịp lên tiếng, thì đã nhìn thấy Quốc tiến đang đi cùng 2 người trong công ty tiến về phía cô. Lan Nhi nói với Ba:

– Mấy người trong công ty con đến luôn rồi…

– Con mời mọi người xuống căn tin nói chuyện đi…

– Dạ Ba…

Nói xong cô vội quay lưng bước đi, đúng lúc đó thì bác sỹ Minh cũng vừa đến. Chợt nhìn thấy Lan Nhi đang đi cùng với mấy người đàn ông thì ánh mắt của anh bỗng tối sầm lại. Anh chợt nghĩ tại sao khi anh đến thì cô lại bỏ đi ngay? chẳng nhẽ không chào hỏi được một câu hay sao. Dường như hiểu được suy nghĩ của bác sỹ. Khi thấy bác sỹ Minh vẫn mải nhìn theo bóng dáng của Lan Nhi đang khuất ở phía cuối hành lang thì ông Tuấn lên tiếng:

– Chào Bác sỹ Minh…

– Dạ, chào hai bác. Tình hình của Luân sao rồi ạ? Hôm nay cháu trực nên nghe Lan Nhi báo tin nhưng không bỏ Ьệпh nhân mà đi được…

– Vũ Luân vẫn trong phòng mổ, không hiểu sao vẫn chưa xong…

– Hai bác cứ bình tĩnh, cháu sẽ đi gặp trưởng khoa xem tình hình thế nào?

– Cảm ơn bác sỹ…

Khi bác sỹ Minh đi rồi thì ông Tuấn mới nói với vợ:

– Anh có cảm giác bác sỹ Minh có cảm tình với con gáι Lan Nhi nhà mình…

Bà Lan Anh cười:

– Vậy thì tốt quá, cậu ấy vừa đẹp trai lại tài giỏi…

– Anh lại thấy không ổn…

– Tại sao chứ? Thời bây giờ là gì rồi? Bậc cha mẹ chúng ta không nên can thiệp vào chuyện tìm hiểu của các con…

– Không can thiệp nhưng không có nghĩa là không được góp ý hoặc nhận xét. Anh thấy cậu Minh này hay ghen, nếu em để ý sẽ thấy ánh mắt cậu ấy nhìn theo khi Lan Nhi đi cùng với mấy người trong công ty thì sẽ rõ…

– Thanh niên bây giờ là bình thường, không giống như tụi mình ngày xưa…

Ông Tuấn lắc đầu không nói gì nữa, bởi ông biết vợ mình rất thích bác sỹ Minh. Chẳng thế mà mấy ngày nằm viện được bác sỹ điều trị, Bà ấy chẳng hết lời ca ngợi đó là gì? Bây giờ ông có nói gì nữa cũng vô ích. Thôi thì cứ để mọi việc thuận theo ʇ⚡︎ự nhiên và hoàn toàn do con gáι ông quyết định.

Thấy chồng im lặng thì bà Lan Anh cho rằng ông Tuấn đã đuối lý nên tỏ ra rất vui. Bà cũng như bao người mẹ khác cảm thấy không yên tâm khi con đã lớn tuổi mà chưa lập gia đình, đằng này Lan Nhi con gáι bà lại còn chưa hề yêu ai. Bà rất lo nhưng không dám nói, bởi hễ nói ra thì con bà lại trả lời rằng không lấy chồng mà ở với cha mẹ suốt đời. Nó còn nói anh Hai lấy vợ, mai mốt cho nó một đứa con gáι là đủ rồi.

Mải suy nghĩ nên khi quay lại thì bà không nhìn thấy chồng mình đâu nên vội lấy điện thoại ra gọi. Từ đầu dây bên kia, tiếng ông Tuấn nói nhỏ chỉ đủ nghe:

– Anh đi mua mấy thứ, em cứ ngồi yên đó đừng đi đâu…

Bà Lan Anh định hỏi tại sao đang lúc như thế này mà ông còn đi mua bán cái gì thì ông đã cúp máy. Bà đâu biết rằng khi đang đứng ở hàng lang trước phòng mổ nhìn xuống. Chợt ông nhìn thấy bà Thủy đang đứng nói chuyện với hai tên thanh niên. Nhớ lại lúc con gáι nói rằng nghi ngờ người chủ mưu chính là bà ta thuê người để ra tay, con còn gửi cho ông biển số xe và hình dáng của hai tên đó, khi chúng chạy trước xe taxi bám theo tên Vũ Luân. Kéo khẩu trang lên cao che kín mặt, Ông vội vào thang máy xuống tầng trệt để dễ quan sát. Thấy hai tên đứng nói chuyện một lúc thì bà Thủy lấy từ trong túi ra một tập tiền đưa cho bọn chúng. Nhận tiền xong thì hai tên lên xe rồi chạy đi. Vì khoảng cách cũng khá xa nên ông chỉ kịp lấy điện thoại chụp hình rồi nhanh chóng quay trở lên chỗ vợ ông đang ngồi.

Bây giờ có thời gian nên ông mới phóng to ảnh chụp và so sánh với hình mà Lan Nhi lúc ngồi tгêภ Taxi đã chụp và gửi cho ông. Chợt ông tái mặt khi nhận ra hai tên nói chuyện và nhận tiền của bà Thủy chính là hai tên đã ra tay đâm Vũ Luân. Rất có thể bà Thủy đã bỏ tiền ra thuê bọn chúng. Vấn đề làm ông lo lắng là tại sao bà ta lại có mặt ở Ьệпh viện? Có bao giờ bà ta biết Vũ Luân đang được điều trị ở đây không? Chẳng nhẽ chỉ vì ông từ chối hợp đồng mà bà ta ra tay trả thù Vũ Luân? Nếu đúng như ông suy nghĩ thì thật tình bà ta không đáng để được tha thứ.

Ông Tuấn bỗng cảm thấy lo lắng khi bà ta đang có mặt ở đây, nếu bà ta vô tình nhìn thấy Lan Nhi đang nói chuyện với Quốc Tiến thì sao? Nếu như vậy thì bà ta sẽ đổ hết mọi Ϯộι lỗi lên con gáι ông. Chuyện gì sẽ xảy ra khi người đàn bà này ra tay? Ông lấy điện thoại gọi cho Lan Nhi, Từ đầu dây bên kia, tiếng Lan Nhi nói rất nhỏ:

– Con nghe nè Ba…

– Con đang ở đâu? Hình như Ba nhìn thấy bà Thủy xuất hiện ở Ьệпh viện, không biết bà ta định giở trò gì?

– Con đã phát hiện ra bà ta, con đang trong toilet để quan sát. Vấn đề con thắc mắc là tại sao bà ta lại biết anh Hai được đưa vào đây? Có bao giờ bà ta vào tìm con gáι Tuyết Trinh không?

– Nếu vậy thì tại sao ngay cả Tuyết Trinh cũng biết anh con đang cấp cứu ở Ьệпh viện này?

Ông Tuấn nói xong thì gửi mấy tấm hình ông vừa chụp cho Lan Nhi, ngay tức khắc cô la lên:

– Đúng hai tên đó rồi, báo côпg αп đi Ba…

– Chưa cần phải vội vì hai tên Һγ siпh đã đi rồi. Việc bắt bà ta phải có nhân chứng vật chứng, chứ không thể chỉ vì mấy tấm hình mà có thể khẳng định bà ta là thủ phạm. Việc cậu Dương cũng trùng nhóm ɱ.á.-ύ O với Vũ Luân, con có suy nghĩ gì không?

Chợt Lan Nhi nói với cha:

– Con phải quay trở ra căn tin để cảm ơn mọi người, nhân tiện hỏi sếp Tiến luôn…

– Chưa cần thiết phải hỏi lúc này…

– Dạ, con hiểu rồi…

Bà Lan Anh lắng nghe hai cha con nói chuyện, môi bà mím chặt tỏ vẻ tức giận. Sau khi ông Tuấn cúp máy thì bà nói với chồng:

– Tội nghiệp cô Huệ quá, cô ấy sau khi truyền ɱ.á.-ύ có vẻ rất yếu…

– Sao em biết?

– Lúc anh đi mua đồ còn mình em ở đây, cô Huệ được đẩy sang phòng hồi sức, nhưng không có người trông đồ nên em không dám bỏ đi…

– Trời ơi, ba cái đồ toàn quần áo thì ai mà thèm lấy chứ? Giờ mình đi sang đó thăm cổ nhanh lên…

Hai ông bà vội đi sang thì thấy cô Huệ đang được truyền nước biển. Khi thấy tiếng chân người thì cô ấy lên tiếng:

– Bác sỹ ơi…

Bà Lan Anh ҳúc ᵭộпg vội cầm tay cô ấy động viên:

– Tôi đây, cô thấy trong người thế nào?

Cô Huệ thều thào:

– Em không sao? Chỉ hơi chóng mặt chút thôi. Cháu Luân sao rồi? Chị đã biết tin tức gì chưa?

– Chưa thấy gì cả, chị vẫn ngồi chờ nãy giờ…

– Phẫu thuật xong là cháu được chuyển xuống phòng săn sóc đặc biệt chứ không còn ở đây đâu ạ…

Ông Tuấn thấy thế liền nói:

– Hai chị em ở đây để tôi xuống gặp bác sỹ Minh xem sao. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn thôi…

Miệng nói mà chân ông vội bước nhanh ra cửa. Chính ông là nam giới mà phải cố gồng người lên để ngăn giọt nước mắt đang chực chảy xuống khi phải chứng kiến cảnh này. Rồi đây mọi việc sẽ được đưa ra ánh sáng. Bà ta sẽ phải trả giá cho việc làm của mình khi đã gây ra biết bao đau khổ cho mọi người…

Bài viết khác

Nói với vị khách quá khổ 1 câu, người chủ vừα bán được giày, vừα giúρ khách vui vẻ

Tôi đã học hỏi được ɾất nhiều điều từ ông chủ tiệm giày, mà một tɾong số đó tới từ lần ông tiếρ đón một vị nữ khách khó tính. Khi giα đình tôi chuyển nhà vào đầu những năm 60, tôi đã ρhải ɾời xα những người bạn thơ ấu, ɾơi vào cảm giác […]

Hoá đơn củα người Mẹ – Bài học ý nghĩα sâu sắc đầy tính giáo dục

Một cậu bé tɾạc khoảng 15 tuổi muốn có tiền tiêu, thαy vì chìα tαy ɾα xin mẹ, cậu tα bèn nghĩ ɾα cách viết một tờ giấy gởi đến mẹ như sαu: 1. Sáng ρhụ Mẹ dọn dẹρ giường ngủ $1.00 2. Phụ Mẹ dọn dẹρ bữα ăn sáng $2.00 3. Sαu khi đi […]

Sống với con buôn – Câu chuyện đời sống ý nghĩa

Tôi cưới chồng năm 20 tuổi, vì cả 2 chúng tôi đều học hành không tới nơi, tới chốn nên cuộc sống ban đầu có khá nhiều vất vả. Sau này nhờ cố gắng làm lụng, lại buôn bán thêm nên cuộc sống của vợ chồng tôi cũng dần ổn định. Từ khi cuộc sống […]