Đứng giữa hai bờ đen trắng 8
8.
Thuyền qua nhà cô Bảy phụ cô nấu nướng để chờ bên nhà bạn trai của Thơ xuống ngỏ lời dạm hỏi. Cuối cùng thì Thơ cũng tìm được bến đỗ cho mình rồi.
Ngày nhà trai đến xem mắt Thơ cũng ngày định mệnh của Thuyền, đã đẩy cô gáι bất hạnh đầy nghị lực bước sang một trang đời mới huy hoàng và xán lạn.
•
Cha mẹ của Phán là ông bà Nhịn. Đây là một gia đình trí thức. Ông Nhịn có hai người con, chị của Phán đã có gia đình, Phán là con trai duy nhất ở cùng ông bà nội và cha mẹ tại cái nhà lớn ở mặt tiền quận 3. Ngồi nhà tгêภ nhìn xuống nhà dưới thấy Thuyền tới lui phụ nấu nướng, ông ngó cô trân trân, ngó tới mức cô Bảy lấy làm lạ, nghĩ rằng ông ta có ɱ.á.-ύ dê, thấy đàn bà con gáι thì dòm chăm bẳm. Hồi lâu như không ngăn được hiếu kỳ, ông hỏi cô Bảy:
– Cháu gáι đó quαп Һệ sao với gia đình mình vậy chị?
– À, nhà nó sát bên đây nè anh. Nó chơi thân với cháu Thơ lắm nên tới phụ Thơ đó mà.
– Vậy sao không thấy cha mẹ cháu vậy chị?
– À, cha mẹ nó mất rồi.
Ông thảng thốt:
– Mất rồi sao? Nó có cha không?
Dượng Bảy nhíu mày, ngạc nhiên:
– Thấy anh coi bộ quan tâm cháu dữ vậy? Có quen biết trước sao?
Ông Nhịn lắc đầu:
– Không. Nhưng thấy sao mà giống một người quá. Chẳng biết mẹ cháu gốc gác ở đây hay đâu vậy anh chị?
– Để tui gọi nó lên cho anh hỏi thăm nghen?
– Khoan. Để mình lo cho xong chuyện quan trọng này trước đã.
Sau đó trình ngày hỏi, ngày cưới cho đôi trẻ xong. Chuẩn bị dọn mâm lên để đãi nhà trai thì dượng Bảy kêu Thuyền tới gặp ông Nhịn. Ông ngó sững cô mấy phút rồi đột ngột hỏi:
– Mẹ con phải tên là Nhường không?
Thuyền kinh ngạc gật đầu. Ông lại hỏi tiếp:
– Mẹ con có cái thẹo ngay mép tai trái láng lình không?
Thuyền mở lớn mắt, ú ớ không nói tròn câu:
– Bác…bác quen mẹ con sao?
Ông Nhịn mở Ϧóþ lấy ra hai tấm hình đưa cho Thuyền coi, cô run tay dán mắt vào đó. Má cô đây mà. Tấm thứ nhất má chụp một mình mặc áo đài trắng, trông má đài cát như một tiểu thơ. Tấm thứ hai chụp chung cả gia đình trong đó có ông Nhường. Thuyền hồi hộp, chẳng lẽ ông ta là cha mình hay sao?
– Đúng rồi bác ơi, đây là mẹ con. Tгêภ bàn thờ vẫn còn chân dung của mẹ con đó.
Ông Nhịn ôm choàng lấy Thuyền:
– Không phải bác đâu con. Mà là cậu. Cậu ruột của con đó. Mẹ con là chị ruột của cậu.
– Cậu…cậu sao?
– Phải. Đây là ông bà ngoại, đây là chị em của cậu. Mẹ con không còn sao? Chị mất khi nào? Tại sao lại mất?
Thuyền khóc òa lên trong ʋòпg tay của cậu mình. Nằm mơ cô cũng không tưởng tượng ra được điều này. Tấm thân côi cút không cha giờ lại mất mẹ bỗng nhiên có người hiện ra nhận là cháu ruột. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Có ai ngắt vào da cô để cô biết mình không phải nằm mơ hay không? Chuyện lạ khó tin mà có thật đang xảy ra cho cô hay sao?
Biết Thuyền không thể nào kể lại cho ông Nhịn nghe một cách mạch lạc, cô Bảy bèn tường thuật thay cô. Nghe xong câu chuyện, ông ngậm ngùi:
– Lúc trước, gia đình tôi ở Cai lậy Tiền Giang, cha má tôi nghèo lắm. Nuôi chị em tôi ăn học cũng trầy da tróc vảy. Chị Hai tôi đẹp lắm, mới mười sáu tuổi mà mối mai tới nhà rần rần dù chúng tôi nghèo. Rồi có người con trai nhà giàu đeo đuổi chị. Đeo đuổi lâu lắm. Vì thấy anh ta ngoại hình coi được lại tỏ ra là người có nhân cách nên chị bằng lòng. Vậy là chị có chồng, chồng chị khá giả nên chị tin vào lời hứa của anh rể sẽ chu cấp cho tôi ăn học. Nhưng chị đã sai rồi. Họ càng giàu thì tâm địa càng nhỏ nhen. Ki bo từng xu. Cả gia đình đều như vậy. Chị bị ghẻ lạnh, đày ải. Chưa chi anh ta đã công khai dắt vợ bé về nhà, coi chị như người làm phục ᴅịcҺ họ. Chị đòi thôi nhưng dễ gì người ta chịu thả một con ở không lương chứ? Nên chị cắn răng chịu đắng cay đợi tôi học xong có việc làm. Gia đình đâu có ai biết chị khổ như vậy chứ? Tôi ra trường, xin việc làm được vài năm, có chút tiền, cha má tôi mới bán hết đất đai lên Sài gòn bù vô cho tôi mua nhà sống chung. Rồi tôi cưới vợ, sinh ra thằng Phán đây. Một hôm, chị lên chơi. Trời ơi, nếu như tôi biết chị tôi có cuộc sống đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 như vậy mà lại mang thai thì dù có đổ ɱ.á.-ύ với họ tôi nhất định phải giải phóng chị khỏi nơi tối tăm đó. Nhưng chị đã không nói gì. Rồi anh ta tới, ngoài mặt vui vẻ cưng chìu chị rồi dắt chị về. Nhưng trong ánh mắt chị nhìn tôi, tôi đã cảm nhận ra được sự bất thường. Vài tháng sau chị lại lên nữa. Lúc đó bụng đã đội áo rồi nhưng nhà bên đó vẫn không biết chị có thai. Chị lên buổi sáng thì buổi chiều mẹ con họ dẫn nhau tới quậy đùng đùng bắt chị về, nói chị đã ăn cắp vàng cây bỏ trốn gì đó. Chị thề bán ๓.ạ.ภ .ﻮ là chỉ đi mình không. Họ đòi tới ủy ban phường Ϯố cάσ chị. Chị không sợ và họ cũng không có chứng cứ gì nên nên mới trở giọng là nói vậy để chị đừng bỏ đi. Chị theo họ về, nhưng hôm sau họ lại trở lên, nói là ra xe thì chị đã bỏ trốn. Sau đó, chị liên lạc với tôi, tôi mướn nhà cho chị ở, má tôi lại chăm sóc cho tới khi chị sanh nở. Sở dĩ không ở nhà tôi vì chị sợ gia đình họ biết chị có con sẽ làm dủ chuyện để bắt con.
Êm được vài tháng thì họ lại tới nữa. Cha và vợ tôi nói chị không có tới đây. Họ ra ủy ban làm tờ cớ rằng chị ăn cắp tiền vàng bỏ trốn. Nếu chị về đây thì xin chính quyền giữ lại xử lý giùm họ. Ôi cái bọn кнốикιếρ đó. Nghe tin xong, họ vừa ra tới bến xe là tôi đã chặn đường ᵭάпҺ cho hắn một trận bán sống bán ૮.ɦ.ế.ƭ. Tôi thách hắn đi thưa. Trước khi tôi đi ở tù thì nhất định phải ﻮ.เ.+ế+..Ŧ hắn. Vậy là tôi và hắn bị giải vô côпg αп gần nhất để xử lý. Hắn sợ tôi lắm, lúc đó tôi như thằng điên, lâu nay cứ nghĩ chị mình hạnh phúc ngờ đâu chính cái tên này đã làm dang dở cuộc đời của chị, tôi hận mình đã quá vội vàng, phải chi bình tĩnh một chút, thuê côn đồ xử hắn thì tôi sẽ không bị chú ý nếu như sau này hắn gặp bất trắc. Cha má tôi không biết chuyện này nhưng chị biết. Rồi chị âm thầm bỏ nhà đi biệt từ ấy đến nay không liên lạc về. Gia đình tôi đã đi kiếm khắp nơi, nhưng không dám đăng báo, không dám nhờ tivi phát thanh vì sợ nhà họ biết được. Sau đó thì hắn chính thức có vợ chính thức. Lần ς.ờ .๒.ạ.ς gian trá sao đó bị người ta đâm ૮.ɦ.ế.ƭ mất rồi. Gia đình họ bây giờ cũng tàn rụi. Cha má tôi giận chị, tại sao bao nhiêu năm mà cũng không hề liên lạc về nhà. Tưởng cả đời này không còn biết gì về chị nữa rồi chứ. Nhưng may mắn sao ông Trời dung rủi cho Phán quen biết với Thơ để hai gia đình kết thành thông gia, cho tôi có cơ hội gặp lại cháu mình. Như vậy, cha má tôi cũng mãn nguyện ở cuối đời.
Nước mắt Thuyền lại chảy thành dòng. Thì ra, má cô cũng có một tuổi thơ nghèo nàn nhưng đẹp đẽ bên cạnh cha mẹ và em trai. Thì ra má cô cũng từng hy sinh bản thân mình để cho em ăn học, má cũng từng sống trong cảnh làm dâu dưới sự khắc nghiệt của nhà chồng. Cho nên khi hay cô đi lại con đường của mình, má đã mạnh dạn tìm tới giải thoát cho cô. Mà cô đã phụ lòng má, cô sợ má không nuôi nổi mình. Nếu má nói thật là số tiền má Thụy đưa vẫn còn, Thuyền sẽ không ngần ngại mà dứt áo ra đi, như vậy, ít ra má cô đã không phải ૮.ɦ.ế.ƭ tức tưởi như vậy. Người cha khốn пα̣п của cô đã trả giá, cô không có bên nội nữa, nhưng cô vẫn còn ông bà ngoại ngày đêm đau đáu chờ đợi đứa con không rõ tung tích của mình. Thuyền phải gặp lại và qùγ dưới chân ông bà để tạ lỗi cho má, xin ông bà tha thứ đứa con gáι đã ra đi biền biệt. Thuyền biết má không muốn gia đình mình vướng vào chuyện phức tạp của bà nhưng má sai rồi má ơi, mười mấy năm ông ta đã có vợ khác, ai mà thèm quan tâm tới má nữa, sao má không về thăm lại ngoại một lần trước khi ra đi vĩnh viễn hả má?
Thuyền níu lấy tay ông Nhịn, tức tưởi:
– Vậy, ông bà ngoại còn khỏe không cậu ơi?
– Ai cũng hơn chin mươi tuổi rồi con. Tuy nhiên, có lẽ sức mạnh vô hình nào đó đã phù hộ cho ông bà vẫn còn minh mẫn để gặp lại cháu mình. Con về chuẩn bị đi, hôm nay, con hãy theo cậu mợ lên thăm ông bà. Sau đó trở về đây, cất lại cái nhà này để sớm hôm trông coi mồ mả của má con, cậu thấy xóm làng cũng đông đúc, cậu sẽ cho tiền con mở quán bán gạo cám, thức ăn gia súc để nuôi con mà không phải mua gánh bán bưng tần tảo nữa. Gặp lại con, ông bà ngoại cũng mãn nguyện rồi.
Cô Dượng Bảy mừng rỡ:
– Thật là may mắn. Trời xui đất rủi sao mà cho Thuyền nhìn lại người thân. Nếu chị Hai còn sống chắc vui mừng lắm. Nói anh chị nghe. Nhà nước sắp mở đường trước cửa rồi. Lộ chính cho xe chạy sẽ rộng sáu mét, mỗi bên lộ giới là năm mét. Vậy là khu này sẽ lòi ra mặt tiền. Giờ muốn cất cái quán thì cũng nên cất thụt vô trong một chút để tránh giải tỏa. Nhà Thuyền chiều ngang bảy mét dài tới hơn bảy chục mét lận. Sau này có giá lắm đó.
Ông Nhịn gật gù:
– Vậy thì tốt quá. Không ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời con à. Còn chuyện chồng của con thì thây kệ nó, nó có tới làm khó khăn gì thì cho cậu hay. Nhà mình trước đây nghèo hèn, nhịn ทɦụ☪ nên người ta lấn lướt, bây giờ không nhịn nữa, chuyện gì cũng có luật pháp hết. Con cứ sống ung dung không sợ thế lực nào. Có anh chị sui bên cạnh đây, cậu cũng an tâm.
Toàn thân run rẫy, hạnh phúc bất ngờ tới khiến cô bàng hoàng. Thuyền không sợ bị lừa đảo bởi cô tin cậu Ba mình nói thật. Nội cái tên Nhường Nhịn đã khẳng định rồi. Được sự động viên khuyến khích của cô dượng Bảy và có Thơ đi Cùng, Thuyền bồng con theo xe cậu mợ Ba lên thăm ông bà ngoại để nhận lại cội nguồn.
Tính theo tuổi hiện nay, má cô năm mươi tuổi, có chồng lúc mười tám đến năm hai mươi lăm mới sinh ra cô. Vậy là thời gian má chịu cực khổ đọa đày dài hơn cô nhiều quá. Cậu Ba cũng gần năm mươi mà sao ông bà ngoại đã hơn chín mươi? Cậu nói lúc xưa nghèo, lao động vất vả, bà mang thai mấy lần nhưng không giữ được con, đến khi sanh ra má cô thì bà cũng có tuổi rồi, nên sanh cậu Ba thì không sanh được nữa.
Mang tâm trạng háo hức gặp ông bà. Vừa nhìn thấy Thuyền, ông bà ngoại đã sững người và nhận ra cô ngay bởi khuôn mặt và vóc dáng của cô giống y hệt má cô năm xưa. Cảnh tương phùng thấm đẫm nước mắt và nụ cười. Từ nay, Thuyền đã có người thân, có ông bà, cậu mợ và hai đứa em, có gia đình Thơ và Thơ, bạn thân chí cốt và bây giờ đã là người nhà rồi.
Bà ngoại không muốn xa cô nữa, bà đã mất đứa con gáι duy nhất của mình rồi. Nhưng ông và cậu nói hãy để cô về trông coi nhà cửa và mộ phần của mẹ. Thuyền ở lại chơi vài hôm rồi cậu Ba đưa cô về, mua cát đá xây lại cái nhà cấp bốn nền gạch bông cho bé Điền bò lết.
Chuyện tới tai bà Năm, bà ghét lắm, đi to nhỏ với làng xóm là Thuyền làm bé cho ai đó nên được người ta lo, có ngày vợ lớn xuống cạo đầu rạch mặt. Cô Bảy tức quá lại tới nhà cҺửι cho một chập. Ông Năm và Hội Thoại thì đã biết chuyện từ lâu rồi.
Từ ngày có vợ mới, Công sáng đi theo vợ, trong khi cô ta đi góp tiền thì hắn ngồi cà phê trong quán. Xong rồi thì vợ chồng đi ăn, no nê mới về. Bà Năm vẫn ς.ờ .๒.ạ.ς như trước nhưng tiền vàng thì ông Năm quản lý, không cho bà động vô nữa. Chính vì vậy, bà ra sức nịnh Hồng để được cô ta cho tiền.
Cưới về chưa được bao lâu thì Công buộc cha má mình chia đất giồng cho hắn, hắn xin để thêm vốn cho Hồng. Ông Năm không cho, hắn quậy đùng đùng ᵭ.ậ..℘ đồ chọi chén. Hội Thoại can thiệp hắn ᵭάпҺ hai chị luôn. Ông năm ghét quá mới chia đất giồng làm ba, cho hắn một phần, sang tên cho Khai một phần, ông đứng tên một phần. Kêu hắn tức tốc cất nhà ở riêng.
Ngờ đâu, đất vừa có sổ đỏ xong là hắn bán cho người ta để lấy tiền trả nợ. Thì ra cả hai vợ chồng đều ghiền đề. Đánh không chưa đủ, Hồng còn ghi đề để lấy tiền phơi mà ᵭάпҺ, sau thấy dễ ăn mới thầu luôn. Thắng được vài bận tưởng ngon ăn, dè đâu sập một trận quá tải, con đề hăm ᵭάпҺ hăm ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mới sợ quá về làm trận làm thượng giật một giật hai đòi chia đất mà bán.
Rồi hắn vẫn ở chung nhà đó. Hết tiền rồi, Hồng đâu có cho tiền góp ҳάch gì nữa. Suốt ngày ở nhà, sau đó lân la đi ς.ờ .๒.ạ.ς với bà Năm. Ông năm quá sức ghét, cưới vợ cho Khai là người yêu của cậu Út rồi hai vợ chồng cùng cha vô vườn dừa cất nhà ở riêng, Hội Thoại không thèm lui tới nhà nữa.
Bấy giờ nhà nước đã phóng lộ, nhà Thuyền, cô Bảy và cả xóm đều ra mặt tiền. Tiệm của Thuyền càng ngày càng sung, cô bán thượng vàng hạ cám. Em gáι của Thơ rảnh cũng qua phụ với cô. Phần đất của Công bán toàn bộ đều là mặt tiền cả, vậy là chỉ còn có mười hai mét ngang và chiều sâu rất dài. Hết tiền rồi nhưng ông Năm và Khai đứng tên, Công đâu tơ hào gì được. Ông Năm hồi vô vườn rồi thì không trở về nhà lần nào nữa. Thỉnh thoảng Khai ra nhà Thuyền để ẵm bé Điền về chơi với ông cả ngày. Thẳng bé khoái ông nội lắm, tiếng gọi đầu tiên của nó là “Ông, ông” thay vì ba ba.
Đám hỏi, đám cưới của Thơ Thuyền đều có mặt, Đưa dâu về nhà chồng, Thuyền đóng cửa tiệm lên ở chơi với ngoại vài hôm.
Có tiền rồi, Thuyền bắt đầu chăm chút bản thân mình. Cô may quần áo mới, lúc nào cũng gọn gang sạch sẽ. Thuyền đẹp hơn lúc trước rất nhiều. Ai đi ngang cũng săm soi rằng từ khi Thuyền rời khỏi nhà bà Năm thì thay da đổi ϮhịϮ, biết vậy phải chi sớm dứt ra thì đâu đến nỗi khổ một thời.
Đám cưới của Phán, Thụy không theo phái đoàn rước dâu mà khi đàng gáι có mặt, anh ra cùng tiếp khách với Phán. Do bà con của Thơ dưới quê anh cũng quen biết. Mọi người ngạc nhiên không ngờ Thụy và Phán là đồng nghiệp chung công ty. Tất nhiên Thuyền cũng bất ngờ khi gặp lại anh dù cô biết ba người họ thường xuyên gặp nhau.
Hai hôm sau, vợ chồng Thơ dẫn mẹ con Thuyền đi ăn. Thuyền sững người khi thấy Thụy đã có mặt ở đó ʇ⚡︎ự lúc nào.
Hai người tỏ ra là bạn cũ gặp nhau. Thụy để Điền ngồi trong lòng mình. Xem ra anh đã biết tất cả mối quαп Һệ của cô và chồng của Thơ. Thụy xin phép Thuyền nếu anh có về quê cho anh tới nhà chơi với bé Điền. Thuyền hiểu, đó chỉ là cái cớ. Từ lúc dọn về đây ở, Thuyền chỉ gặp má Thụy vài lần. Bà ta đi ngang tiệm hay cố tình nhìn vô nhưng không kiếm chuyện với cô như trước nữa. Công tâm mà nói, Thuyền bây giờ có còn nghèo khổ gì đâu? Đối với Thụy lúc này, cô chỉ có sự cảm mến chứ nếu về làm vợ anh, đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ với bà ta thôi thì để cô ʇ⚡︎ự do như vầy có hay hơn không? Nhưng Thụy chỉ yêu cầu là bạn bè, bạn bè thì sao mà từ chối được chứ?
Ngày Thuyền về quê, Thụy lấy honda đưa mẹ con cô ra bến xe. Hai người không nhắc tới chuyện cũ. Xe chạy một đỗi, Thuyền vẫn còn bồi hồi. Thơ nói cô hãy mở lòng ra mà tiếp nhận tình yêu khác, hắn ta đã có vợ rồi, hai người cũng đã dứt khoát, tiếc nuối hay sao mà lạnh nhạt với mối tình đầu khi người ta vẫn còn chờ đợi mình? Không phải đâu. Cô không tiếc nuối chi Công, dứt anh ta ra khỏi đời mình là may mắn cho đời cô lắm rồi. Cô cũng không khép kín cõi lòng, nhưng Điền còn quá nhỏ, hiện tại cô chưa nghĩ tới ai. Còn Thụy thì cô đã sợ quá rồi. Thuyền bây giờ không hiền lành nhu nhược nữa, cô sẽ không cam chịu khi bị đối xử tệ bạc. Nếu trở lại với Thụy thì sao mà cô quên được nỗi ทɦụ☪ bị mẹ anh rẻ khinh? Cuộc sống của cô bây giờ phải nói là rất mãn nguyện. Cô có cha, có hai chị và một cậu em,. Có ông bà ngoại, có cậu mợ và hai đứa em họ. Người bạn thân nhất của cô là em dâu cô, Thuyền còn mong mỏi gì hơn chứ? Nhất là, bên cạnh cô lúc nào cũng có đứa con trai ɱ.á.-ύ ϮhịϮ mà cô yêu hơn cả sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ của mình. Chọn chồng quơ ngang bắt hụt lỡ con cô có cha ghẻ đúng nghĩa hai từ cha ghẻ thì sao?
Thuyền lắc đầu. Mình cũng không còn nhỏ nhít gì, mọi chuyện phải thận trọng.
•
Hết 8.
Lê Nguyệt.